Siêu Cấp Cường Giả

Chương 406: Q.1 - Chương 406: Một bước sai, từng bước sai




Buổi trưa, tuyết lớn đã ngừng rơi, ánh nắng đã bắt đầu xuất hiện.

Khách sạn Yên Kinh, tiệc rượu cũng chưa có kết thúc bất quá tin tức Bùi Đông Lai cướp lấy Tần Đông Tuyết từ trong tay của Diệp Tranh Vanh đã truyền khắp kinh thành.

Biệt thự Hoàng gia.

Vừa mới nhận được điện thoại, biết được tin tức thì Hoàng Oanh liền ngẩn người ngay tại chỗ. Khi điện thoại rơi xuống thì nàng cũng không biết mà là giống như một pho tượng bị hóa đá, đứng ngơ ngác ngay tại chỗ, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

Dù đã bị Diệp Tranh Vanh vứt bỏ nhưng trong thời gian này nàng vẫn luôn chú ý tới Diệp Tranh Vanh và Bùi Đông Lai.

Trước đó vài ngày, sau khi nàng biết được Bùi Đông Lai đã giành được chức quán quân của Đại Bỉ Võ thì nàng đã thất kinh.

Nhưng mà.

Tin tức hôm nay đã mang đến cho Hoàng Oanh một sự rung động khủng bố hơn.

Tại sao lại như vậy?

Bùi gia dựa vào cái gì mà có thể khiến cho toàn bộ các vị đại lão ra mặt, làm chỗ dựa cho Bùi gia?

Khiếp sợ trôi qua, một đám nghi vấn liền xuất hiện trong lòng Hoàng Oanh.

Không có đáp án.

Hoàng Oanh như ở trong mộng tỉnh dậy, nàng liền cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại lên rồi gọi số điện của ông nội nàng. Ở nàng xem ra, lấy địa vị của ông nội nàng thì có thể biết được tin tức này.

- Ông nội, chuyện xảy ra ở khách sạn Yên Kinh thì hẳn là ông nội đã biết được, vậy ông nội có biết được tin tức cụ thể hay không?

Sau khi điện thoại được kết nối thì Hoàng Oanh cũng không có suy nghĩ nhiều mà liền hỏi thẳng vào vấn đề, nàng rất muốn biết được đáp án.

- Tin tức gì?

Đầu bên kia điện thoại, ông nội của Hoàng Oanh hơi bất mãn mà hỏi lại.

- Chính….chính là, Bùi gia dựa vào cái gì mà…?

Hoàng Oanh vội vàng hỏi.

- Dựa vào cái gì ư?

Lời nói của Hoàng Oanh khiến cho ông nội của nàng tức giận:

- Ta cũng muốn biết là dựa vào cái gì nhưng mà lấy thân phân của ta còn không đủ để biết.

“Ách?”

Nghe được ông nội mình, người có quyền cao chức trọng như vậy cũng không biết được tin tin thì Hoàng Oanh liền kinh ngạc, trong lòng lại càng thêm tò mò.

- Tiểu Oanh, ta biết được cho tới nay thì cháu rất quan tâm đến tiểu tử Diệp gia cho nên cần phải chú ý vào chuyện này.

Thấy Hoàng Oanh không nói lời nào thì giọng nói của ông nội của Hoàng Oanh liền trở nên nghiêm túc:

- Ta cảnh cáo cháu, sự việc lần này sẽ không bao giờ được trồi lên mặt nước. Cháu tốt nhất là phải tránh xa tiểu tử Diệp gia một chút, ngoài ra, cháu cũng không cần phải phí công mà hỏi chuyện này.

- Biết rồi thưa ông nội.

Nghe được ông nội mình nói như thế thì Hoàng Oanh liền biết được tầm quan trọng của việc này cho nên nàng liền đáp ứng.

"Đô... Đô..."

Ông nội Hoàng Oanh liền cúp máy.

Thảo căn biến thành thái tử?

Nghe được tiếng “ Đô…Đô” vang lên thì vẻ mặt Hoàng Oanh ngây ngốc ngồi ở trên ghế salon, trong đầu không khỏi hiện lên bóng dáng của Bùi Đông Lai và Diệp Tranh Vanh.

Nàng cố gắng dùng trí tưởng tượng của mình để hình dung ra mọi chuyện đã phát sinh tại khách sạn Yên Kinh vào sáng nay nhưng mà cho dù nàng cố gắng như thế nào thì nàng cũng không thể tưởng tượng được Bùi Đông Lai đã hạ nhục Diệp Tranh Vanh, khiến cho Diệp đại thiếu gia bị sỉ nhục.

Giờ phút này.

Nàng chỉ cảm thấy thế giới này sụp đỏ!

Cùng lúc đó.

Trang viên Nạp Lan, trong tiểu lâu của Nạp Lan Minh Châu.

Nạp Lan Minh Châu nằm ở trên giường, dựa đầu vào giường, cầm lấy điện thoại di động.

Đêm qua là một đêm mất ngủ.

Một đêm không ngủ làm cho vành mắt của nàng đỏ lên, thân sắc khó coi nhưng mà nhìn qua thì nàng giống như là ăn phải thuốc kích thích, cả người có vẻ vô cùng kích động.

Là bởi vì hôm nay là ngày đính hôn của Tần Đông Tuyết và Diệp Tranh Vanh, nàng chờ mong Diệp đại thiếu gia sẽ hung hăng đạp nát lòng tự tôn của Bùi Đông Lai, tát cho Bùi Đông Lai một cái tát vang dội.

Cuối cùng.

Chuông điện thoại của nàng vang lên.

Nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, bởi vì quá mức kích động mà suýt nữa nàng đã ném điện thoại ra ngoài.

Sau đó, nàng liền vội vàng nghe máy:

- Tình huống thế nào rồi?

- Bùi Đông Lai đã đoạt đi Tần Đông Tuyết từ trong tay của Diệp thiếu.

- Cái gì?

Cả người Nạp Lan Minh Châu liền nhảy dựng lên:

- Cậu nói là Bùi Đông Lai đoạt lấy Tần Đông Tuyết từ trong tay Diệp thiếu sao? Điều này làm sao có thể?

- Tôi cũng giống cô, sau khi nghe được tin này cũng không tin nhưng mà thông qua chứng thật thì chuyện này là có thật.

Đầu bên kia điện thoại, một bị công tử ăn chơi trác táng ở Yên Kinh cũng lộ ra vẻ kì quái, tuy rằng hắn xác định đây là sự thật nhưng mà hắn cũng không thể nào tiếp nhận nổi.

Lại nghe được đối phương mở miệng, cả người Nạp Lan Minh Châu liền hoàn toàn trợn tròn mắt.

“ Hô…Hô”

Sau đó, Nạp Lan Minh Châu thở dồn dập, nàng trừng to mắt, hỏi:

- Tại sao lại như vậy? Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà có thể cướp đi Tần Đông Tuyết ở trong tay Diệp thiếu?

- Không biết Bùi Vũ Phu đã dùng cách gì mà đã mời được rất nhiều các vị đại lão đến khách sạn Yên Kinh làm chỗ dựa cho con trai của hắn. Hai nhà của Tần Diệp bị bắt đáp ứng cho Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai ở chung một chỗ, hơn nữa Tiêu lão thái gia còn trước mặt mọi người, đứng ra làm người chủ trì nghi thức đính hôn giữa 2 người Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết.

“Bá!”

Nghe được như thế thì cả người Nạp Lan Minh Châu liền giống với Hoàng Oanh, nàng liền đờ người ra, điện thoại trong tay liền rơi xuống giường.

- Ngoài ra, Diệp Cô Thành còn nói Bùi Vũ Phu giết hắn như giết gà.

Trong điện thoại lại truyền ra giọng nói của vị công tử ăn chơi trác táng kia.

Không trả lời, Nạp Lan Minh Châu vẫn tỏ ra khiếp sợ.

Nàng sợ ngây người.

Sau đó, đợi cho đối phương cúp điện thoại thì cả người Nạp Lan Minh Châu xụi lơ té xuống, nàng dùng sức lắc lắc đầu, thì thào tự nói:

- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?

Một lần, hai lần, ba lần…

Nạp Lan Minh Châu hỏi bản thân mình cả trăm lần thì cả người mới dần bình tĩnh trở lại.

Sau đó, nàng nghĩ tới cái gì, nhanh chóng nhảy xuống giường, tùy tay nắm lên một chiếc áo da rồi mặc vào, chạy xuống lầu, đi tới trang viên số 1 của Nạp Lan gia.

Nàng muốn tìm Nạp Lan Dịch Đức cùng Nạp Lan Trường Sinh.

Nàng muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

10’ sau, khi Nạp Lan Minh Châu giống như là người điên, tóc tai bù xù tiến vào trang viên số 1 của Nạp Lan gia thì toàn bộ thành viên trung tâm của Nạp Lan gia cũng đã ở đó. Vẻ mặt người nào người này cũng tỏ ra ngưng trọng, không khí trong đại sảnh vô cùng áp lực.

- Ông...Ông nội.

Bước vào đại sảnh, Nạp Lan Minh Châu không chú ý đến mọi người đang nhíu mày nhìn mình. Mà nàng giống như là một con bạc đã thua hết tiền, 2 mắt đỏ ngầu, thở hổn hển nhìn vào Nạp Lan Dịch Đức:

- Cháu nghe nói Bùi Vũ Phu mời được các đại nhân vật đến khách sạn Yên Kinh để làm chỗ dựa cho Bùi Đông Lai, khiến Bùi Đông Lai cướp được Tần Đông Tuyết từ trong tay Diệp Tranh Vanh, điều này…có…có thật không ông?

Nghe được Nạp Lan Minh Châu hỏi như vậy thì toàn bộ thành viên của Nạp Lan gia đều không có hé răng, vẻ mặt của bọn hắn càng tỏ ra ngưng trọng hơn. Sở dĩ bọn hắn đến đây để họp hội nghị gia tộc là bởi vì biết được tin tức này.

- Ông…Ông nội.

Mắt thấy mọi người không nói lời nào. Nạp Lan Minh Châu mở miệng lần nữa.

- Cháu nhìn lại mình xem, còn có thể thống gì nữa không?

Lúc này đây, không đợi Nạp Lan Minh Châu nói hết lời, Nạp Lan Dịch Đức liền nhíu mày, trầm giọng quát:

- Đi về mà thay lại quần áo rồi mới tới đây nói chuyện.

- Ông… ông nội, đây là thật ư?

Đối mặt với lời răn dạy và quở mắng của Nạp Lan Dịch Đức, Nạp Lan Minh Châu cũng không để ý mà dự đoán đáp án.

- Thật.

Nạp Lan Trường Sinh nhìn thoáng qua con gái của mình, giọng nói phức tạp:

- Minh Châu, chúng ta ở đây họp. Còn trở về phòng của con đi.

- Thật….thật… điều này là thật ư?

Nạp Lan Minh Châu không có nghe theo lời của Nạp Lan Trường Sinh, sau khi ra khỏi đại sảnh thì nàng lẩm bầm lầu bàu, sau đó đột nhiên nàng ngẩng đầu, trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin hỏi:

- Bùi…Bùi Vũ Phu…hắn dựa vào cái gì mà mời được các vị đại nhân vật ấy?

Đối với Nạp Lan gia mà nói, sở dĩ bọn hắn khẩn trương như thế là bởi vì Nạp Lan Minh Châu là một con cờ của Diệp Tranh Vanh. Không biết trời cao đất dầy mà đã thiết kế một cái bẫy để hãm hại Bùi Vũ Phu và Bùi Đông Lai.

Tuy rằng sau này, Nạp Lan Trường Sinh mang theo Nạp Lan Minh Châu đi nhận sai nhưng mà nửa đường lại bị Bùi Vũ Phu chặn lại, không có nhận.

Như vậy, lấy hiểu biết của bọn hắn đối với Bùi Vũ Phu thì bọn hắn tuy rằng Bùi Vũ Phu chưa chắc đã tìm bọn hắn tính sổ nhưng mà cũng không cam đoan Bùi Đông Lai có tìm đến Nạp Lan gia để tính sổ hay không?

Ở bọn hắn xem ra, lấy thực lực bây giờ của Bùi gia. Nếu Bùi Đông Lai tìm Nạp Lan gia để tính sổ thì cũng giống như chụp một con muỗi, một cái tát là có thể chụp chết cả Nạp Lan gia.

Bởi vì lo lắng chuyện này nên sau khi biết được tin tức thì Nạp Lan Dịch Đức liền kêu mọi người trong Nạp Lan gia đến họp.

“Rầm!”

Lúc này thấy Nạp Lan Minh Châu ăn mặc không chỉnh tề, nói năng lộn xộn, không chịu rời đi thì Nạp Lan Dịch Đức liền phát hỏa, hắn vỗ mạnh vào ghế, lạnh giọng quát:

- Mày cút ra ngoài cho tao.

Nghe được tiếng gầm nổi giận của Nạp Lan Dịch Đức, cảm nhận được ánh mắt của mấy vị chú, bác đều lộ ra vẻ chán ghét với mình thì Nạp Lan Minh Châu bừng tỉnh.

Nàng há hồm, muốn nói cái gì nhưng mà cuối cũng không nói được, yên lặng mà lui ra khỏi đại sảnh.

Nàng biết, bởi vì những chuyện nàng làm với Bùi Đông Lai cho nên hiện giờ nàng không còn là niềm kiêu ngạo của Nạp Lan gia nữa, mà trong mắt mọi người nàng chính là tai họa.

- Mày thì tính là cái đồ chơi gì, vì sao Nạp Lan Minh Châu ta phải gả cho mày?

Đi ra đại sảnh, trong đầu hiện ra vẻ mặt chán ghét của Bùi Đông Lai, bên tai nhớ lại những lời trước kia mình nói với Bùi Đông Lai thì Nạp Lan Minh Châu cảm thấy cả người rét run.

Từng bước sai, từng bước sai.

Giờ khắc này.

Nạp Lan Minh Châu giống như là một con khổng tước bị vặt sạch lông, vô cùng xấu xí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.