Màn đêm buông xuống, một chiếc Mercedes-Benz S600 chạy vào khu biệt thư
Tử Kiem Sơn, đi đến biệt thự của Nạp Lan Ngũ Khải thì dừng lại.
Khi xe dừng lại, tên đại hán phụ trách lại xe liền đi xuống rồi mở cửa sau ra, cung kính đợi nhân vật trong xe bước ra.
Xuống xe là một người khoảng 30 tuổi, thân mặc một bộ âu phục Armani,
trên tay đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe, nhìn qua thì giống như
một nhân sĩ nhưng mà nếu nhìn kỹ lại thì có thể thấy được so với nhân sĩ bình thường thì hắn có điểm khác biệt, đó chính là hơi thở trên người
hắn giống với hơi thở của người trong giang hồ.
Mà thực tế hắn vốn là người trong giang hồ.
Hắn gọi là Từ Mãng, từng là người tâm phúc của Dương Sách.
Sau đó, từ khi Dương Sách bị Bùi Đông Lai làm rớt đài, vì muốn bảo toàn tính mạng nên hắn đã bất đắc dĩ mà thần phục Bùi Đông Lai, trở thành
người phát ngôn cho Bùi Đông Lai ở Giang Lăng.
Từ sau khi thần
phục Bùi Đông Lai thì Từ Mãng bắt đầu thay đổi bản thân. Hắn bắt đầu mua sắm những loại y phục nổi tiếng, đồng hồ… Tuy rằng hắn là con chó của
Bùi Đông Lai nhưng mà so với Dương Sách thì bây giờ hắn lại được nhiều
tiền hơn.
Đối với cuộc sống như thế thì hắn vô cùng hài lòng, thậm chí đã có suy nghĩ không khỏi đến chuyện giang hồ nữa.
Nhưng mà.
Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan Ngũ Khải đã thay đổi cuộc sống của hắn, cũng gián tiếp thay đổi vận mệnh của hắn.
“Phù”
Từ Mãng thở ra một hơi, có chút không yên đi vào biệt thự.
Đại sảnh trong biệt thự, Nạp Lan Ngũ Khải ngồi trên ghế salon, hắn cũng học cách của Nạp Lan Trường Sinh, trên tay có cầm một tẩu thuốc.
- Ngũ gia.
Thấy được Nạp Lan Ngũ Khải thì Từ Mãng liền hành lễ, giọng nói vô cùng tôn kính.
- Có tin tức của tên tiểu tử Bùi Đông Lai kia ở Đông Hải rồi sao?
Nạp Lan Ngũ Khải phun ra một ngụm khói rồi hỏi.
- Không có, hắn vẫn ở Đông Hải.
Từ Mãng cẩn thận mà trả lời nhưng trong lòng hiểu được Diệp Tranh Vanh
và Nạp Lan Ngũ Khải đều hướng về phía Bùi Đông Lai mà tới, mà Bùi Đông
Lai mất đi sự che chở của Bùi Vũ Phu, hơn phân nửa là chết trong tay của 2 người này. Nếu không phải nguyên nhân này thì hắn cũng không phải bội Bùi Đông Lai.
- Tiếp tục chú ý nhất cử nhất động của hắn, một khi hắn rời khỏi Đông Hải thì báo lại cho ta.
Nghe được câu trả lời của Từ Mãng thì Nạp Lan Ngũ Khải trầm ngâm rồi làm ra chỉ thị:
- Không còn chuyện gì nữa thì đi đi.
- Vâng, Ngũ gia.
Từ Mãng trả lời rồi khom lưng rời đi.
- Ngũ gia, người kia có thể phản bội Dương Sách, phản bội Bùi Đông Lai, một ngày nào đó hắn cũng sẽ phải bội chúng ta.
Đợi khi Từ Mãng đi khỏi thì một tên đại hán khôi ngô đi ra từ phía sau Nạp Lan Ngũ Khải, nhắc nhở.
Nạp Lan Ngũ Khải cười nhẹ, dường như không để Từ Mãng ở trong lòng:
- Tên Từ Mãng này hiện tại chỉ là con chó của chúng ta mà thôi, đợi sau khi tác dụng của hắn không còn thì sẽ không để hắn sống.
- Ngũ gia, ngài nói tên Bùi Đông Lai kia có đến không?
Tên đại há khôi ngô kia do dự một chút rồi hỏi, khi hỏi thì ánh mắt lóe lên một tia chiến ý dày đặc.
Hắn gọi là Hải Đông Viên, là vũ khí bí mật của Nạp Lan gia, trong ít
năm qua, hắn luôn luôn đảm nhận làm cận vệ cho Nạp Lan Dịch Đức, lần này theo Nạp Lan Ngũ Khải xuôi Nam là vì đề phòng Bùi Đông Lai ám sát Nạp
Lan Ngũ Khải.
- Tên vương đát bản kia là một người tâm cao khí
ngạo, luôn không khuất phục, hiện giờ Giang Lăng đã nằm trong tay chúng
ta, nói vậy hắn sẽ không cam lòng.
Cảm nhận được chiến ý của Hải Đông Viên thì Nạp Lan Ngũ Khải nói:
- Nghe nói tên tiểu tử Bùi Đông Lai kia đã đánh chết thiên tài võ học
NB ở Nam Châu, thực lực không thể coi thường, cậu không thể khinh
thường.
- Xin Ngũ gia yên tâm, người NB chỉ là một đám người
nhìn được mà dùng không được. Tên Bùi Đông Lai kia có mạnh thế nào đi
chăng nữa, gặp phải tôi thì tôi sẽ bóp chết hắn.
Hải Đông Viên
từ nhỏ đã được Nạp Lan gia nhận nuôi, một thân công phu luyện đến cực
hạn, lần này là lần đầu tiên rời khỏi Đông Bắc xuôi Nam, hơi có tư thế
của nghé con không sợ cọp.
- Tiểu Viên, cậu theo ta xuôi Nam
không phải là để giết chết Bùi Đông Lai, mà là để tên vương bát đản kia
chó cùng rứt giậu đến ám sát ta. Còn về phần giết hắn thì không cần
chúng ta động thủ, có người hận hắn hơn so với Nạp Lan gia chúng ta. Chỉ cần có chứng cứ hắn giết người thì lấy thực lực người ấy, đùa chết hắn
cũng giống như là bóp chết một con kiến.
Nghe được Hải Đông
Viên nói như thế thì Nạp Lan Ngũ Khải nhíu mày, hắn biết rõ lần này Nạp
Lan gia có thể xuôi Nam hoàn toàn là nhờ Diệp gia. Chỉ cầm Bùi Đông Lai
phạm sai lần, có nhược điểm bị Diệp Tranh Vanh nắm lấy thì Diệp Tranh
Vanh giết chết Bùi Đông Lai chẳng khác gì bóp chết một con kiến.
….
Màn đêm buông xuống, một chiếc Audi A6 có biển số thị ủy Giang Lăng
xuyên qua một con đường, đến một bãi đỗ xe trước nhà hàng rồi dừng lại.
Sau khi xe dừng lại thì Diệp Tranh Vanh cùng với lái xe của hắn đi vào nhà hàng.
1’ sau, Diệp Tranh Vanh đứng trước một phòng ăn Vip, hắn nhẹ nhàng gõ cửa.
- Vào đi.
Rất nhanh, trong phòng liền truyền ra một giọng nói tràn đây uy nghiêm.
“Két”
Nương theo một tiếng vang nhỏ, Diệp Tranh Vanh đẩy của vào thì thấy được Dương Viễn đang ngồi ở trong phòng, hút thuốc.
Dưới ánh đèn, có thể thấy được đầu hắn đã bạc đi rất nhiều.
Tất cả chuyện này đơn giản là bởi vì Dương Sách, người mà hắn đối đãi như con ruột đã bị Bùi Đông Lai giết chết.
- Ngại quá, để Dương thư ký chờ lâu rồi.
Đi vào phòng, Diệp Tranh Vanh mở miệng chào hỏi, giọng nói vô cùng khách khí.
Như vậy là bởi vì Diệp Tranh Vanh rõ được ở Nam Tô này thì Dương Viễn
đã cắm rễ lâu rồi, là một đại biểu trong quan trường của Nam Tô vì thế
hắn nhất định phải tạo mối quan hệ thật tốt với Dương Viễn.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là đối phó với Bùi Đông Lai.
- Không sao, tôi cũng mới đến.
Dương Viễn bóp tắt tàn thuốc, nói:
- Ngồi đi Diệp thị trưởng.
- Nếu như Dương thư ký không để ý thì gọi tôi là tiểu Diệp là được rồi.
Diệp Tranh Vanh ngồi xuống, mỉm cời nói.
Nghe được Diệp Tranh Vanh nói như thế thì trong lòng Dương Viễn không
khỏi cảm thấy phong cách người của Diệp gia, đồng thời không khỏi nhớ
đến cái chết của Dương Sách.
- Tiểu Diệp, trước đây cậu có nói
cho cần khiến tên tiểu tử kia mất đi Nam Tô thì hắn sẽ chó cùng rứt giậu mà đi vào Nam Tô nhưng mà đã hơn 1 tuần rồi mà tên tiểu tử kia vẫn chưa xuất hiện, có phải là hắn sẽ không tới không?
Vừa nghĩ đến
Dương Sách, trong lòng Dương Viễn liền có chút đau đớn, trong lời nói
tràn đầy vẻ hận ý, cảm giác kia hận không thể làm thịt Bùi Đông Lai để
trả thù cho con mình.
Cảm nhận được hận ý trong giọng nói của Dương Viễn, Diệp Tranh Vanh cười nhẹ, nói:
- Ở trong trí nhớ của tôi thì Bùi Đông Lai là một kẻ xạo quần không
muốn cúi đầu trước kẻ khác. Lần này tuy rằng hắn thông minh khi đem
những của cải trong hắc đạo rút khỏi tập đoàn Đông Hải, tránh để cho tập đoàn Đông Hải bị cuốn vào vòng xoáy này, tránh được một kiếp nạn nhưng
mà trong lòng nhất định sẽ không thoải mái. Cho nên, tôi đã để cho Nạp
Lan gia xuôi Nam chiếm lấy Nam Tô, làm cho sự nhẫn nại trong lòng hắn
đạt đến cực hạn.
Dương Viễn rút một điếu thuốc, trầm mặc không nói.
- Một khi hắn không nhịn được thì hắn sẽ đi ra. Trận đấu này, chúng ta là trọng tài lại là cầu thủ, hắn nhất định phải chết.
Vẻ mặt Diệp Tranh Vanh tỏ ra tự tin, nói.
- Nếu hắn buông tha Nam Tô, không đến thì sao.
Dương Viễn hỏi.
Diệp Tranh Vanh cười nhẹ, một tư thế như nắm đại cục trong tay:
- Dù hắn có buông tha Nam Tô nhưng tuyệt đối không bỏ qua Đông Hải, ở Đông Hải thì tôi vẫn có thể đùa chết hắn.
- Tiểu Diệp, chỉ cần cậu giúp tôi báo thù thì tôi cam đoan, chỉ cần cậu ở Giang Lăng này vài năm thôi thì cậu có thể giải được bài thi đưa cho
mặt trên.
Dương Viễn hơi trầm ngâm rồi hứa hẹn.
- Vậy làm phiền Dương thư ký rồi.
Diệp Tranh Vanh chờ những lời này đây.
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh không khách khí thì trong lòng Dương Viễn vừa
động, đồng thởi hiểu được, đối với Diệp Tranh Vanh xuôi Nam lần này mà
nói thì đùa chết Bùi Đông Lai chỉ là chuyện nhỏ, mà quan trọng hơn chính là con đường làm quan.
Bởi vì ở hắn xem ra hiện giờ Bùi Đông
Lai ngay cả tư cách làm đối thủ cho Diệp Tranh Vanh cũng không có, Diệp
Tranh Vanh chỉ tùy tiện tát một cái là Bùi Đông Lai liền chết ngay.