Siêu Cấp Cường Giả

Chương 396: Q.1 - Chương 396: Một mình bước đến, tuyên ngôn về tình yêu




9h, bên ngoài khách sạn Yên Kinh tuyết bay đầy trời, mấy trăm tên cảnh sát, võ cảnh phong tỏa những con đường xung quanh ngoài khách sạn Yên Kinh để đợi 2 nhà Diệp Tần đến.

9h30’, từng chiếc xe có biển số xe quân đội, chính trị nối thành một hàng dài chậm rãi đi tới khách sạn Yên Kinh.

Đám cảnh sát, võ cảnh thấy được những chiếc xe xuất hiện thì vẻ mặt đều kính sợ.

Tần gia.

Rất nhanh, hơn 20 chiếc xe hơi lần lượt đến bãi đậu xe rồi dừng lại.

Người đầu tiên bước ra khỏi chiếc Mercedes-Benz S600 là Tần Yến, tiếp theo là mẹ của Tần Đông Tuyết Tần Ái Linh, người cuối cùng chính là nhân vật chính của buổi lễ đính hôn hôm nay Tần Đông Tuyết.

Sau khi Tần Đông Tuyết bước xuống xe thì Tiếu Ái Linh và Tần Yến đều không hẹn mà nuốn dìu lấy nàng.

- Mẹ, tiểu cô, con tự đi được.

Nàng bước xuống xe, không để ý để vẻ mặt kinh ngạc của Tiếu Ái Linh và Tần Yến, nàng cởi đôi giày cao gót ra sau đó đi vào khách sạn Yên Kinh. Cũng không biết là trong lòng nghĩ đến điều gì là lúc bước đi thì nở ra nụ cười vui vẻ.

- Đông Tuyết.

Tiếu Ái Linh vội vàng kêu Tần Đông Tuyết.

- Chị dâu, chẳng lẽ chị quên rằng 20 ngày trước, nó cũng đã từng cởi giày cao gót ra, được tiểu tử Bùi Đông Lai cõng lên lưng đi ở Trường Thành sao?

Tần Yến thấy thế thì giữ chặt Tiếu Ái Linh.

- Chị biết…nhưng…nhưng mà chị sợ nó lạnh.

Tiếu Ái Linh vô cùng đau lòng.

- Một chút ấy cũng không đáng ngại gì đâu.

Tần Yến cười cười, sau đó nói:

- Em sẽ dẫn Đông Tuyết đi tới phòng hóa trang để thay quần áo.

- Ừh.

Tiếu Ái Linh bất đắc dĩ đáp ứng.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của hơn 100 người thì Tần Đông Tuyết đã cởi đôi giày cao gót ra, đi chân trần cùng Tần Yến bước vào khách sạn Yên Kinh.

Trong một gian phòng trong khách sạn Yên Kinh, Bùi Đông Lai tận mắt thấy nhưng chuyện này, trong lòng hắn giống như là bị một đao cắt lấy, rất đau.

Mắt thấy Tần Đông Tuyết đi vào khách sạn Yên Kinh, Bùi Đông Lai không hề dừng lại, xoay người rời khỏi phòng, cố gắng đi tìm Tần Đông Tuyết.

Mấy phút sau, Tần Yến mang theo Tần Đông Tuyết đi vào phòng hóa trang, 2 thợ trang điểm đã đứng đó từ lâu.

- Tần tiểu thư chỉ còn khoảng 1h20’ nữa là đến buổi lễ chính thức, chúng ta phải nhanh chóng lên một lát.

Mắt thấy 2 người Tần Đông Tuyết và Tần Yến bước vào thì một người thợ trang điểm liền bước lên, mang theo vài phần lo lắng nhắc nhở.

Lo lắng là bởi vì nàng biết được thân phận của Tần Đông Tuyết.

Nàng hiểu được, nếu không làm cho Tần Đông Tuyết trở nên xinh đẹp thì sự nghiệp sau này của nàng sẽ bị vị hôn phu của Tần Đông Tuyết là Diệp Tranh Vanh đánh rớt.

- Gấp cái gì?

Tần Yến tức giận mắng một câu, sau đó hướng về Tần Đông Tuyết nói:

- Đông Tuyết, cháu ngồi xuống đây, để cô giúp chân xoa chân.

Hiển nhiên là Tần Yến lo lắng cho Tần Đông Tuyết.

- Tớ tới đây.

Đột nhiên một giọng nói vang lên ở bên ngoài phòng.

Nghe được giọng nói quen thuộc này thì cả người Tần Đông Tuyết giống như là bị điện giật, còn Tần Yến thì không kìm lòng được mà quay đầu lại nhìn về chủ nhân của giọng nói kia.

Tiếng nói vang lên, bóng người hiện ra.

Ngay sau đó.

Tần Yến thấy được Bùi Đông Lai xuất hiện ở trước cửa phòng.

Nàng không nghĩ rằng Bùi Đông Lai lại có thể xuất hiện ở đây vào giờ phút này, thậm chí nàng không nghĩ rằng lúc này đây Bùi Đông Lai đến đây chỉ đi có một mình.

- Tiểu cô, để tôi tới làm cho.

Không đơi Tần Yến lấy lại tinh thần, không đợi Tần Đông Tuyết xoay người lại thì Bùi Đông Lai đã bước về phía Tần Đông Tuyết.

- Ừh…Được.

Mắt thấy Bùi Đông Lai đi tới thì Tần Yến thở dài một hơi, sau đó gật đầu.

Cùng lúc đó, một giọt nước mắt chảy xuống từ khuôn mặt của Tần Đông Tuyết.

Nàng không đưa tay lau đi nước mắt, cũng không xoay người lại. Thân thể của nàng run run lên.

Một bước, hai bước, ba bước.

Bùi Đông Lai bước từng bước đi đến bên cạnh Tần Đông Tuyết.

Gần, gần.

Rốt cuộc, Bùi Đông Lai cũng đã đến phía sau Tần Đông Tuyết.

Đột nhiên, Tần Đông Tuyết xoay người, một bên mỉm cười hạnh phúc, một bên rơi lệ nhìn vào Bùi Đông Lai.

- Tần Đông Tuyết đồng học, hiện giờ cậu cần ngồi ở trên ghế, sau đó nâng chân của mình lên để tớ xoa bóp cho.

Bùi Đông Lai mỉm cười vươn tay ra lau đi những giọng nước mắt trên mặt Tần Đông Tuyết, sau đó nhu nhu cái mũi của Tần Đông Tuyết rồi nói.

Không trả lời, nước mắt của nàng cứ thế mà chảy xuống, chảy khắp cả khuôn mặt của nàng, thậm chí là có chảy vào trong miệng của nàng.

Có chút khổ, có chút mặn, nhưng phần nhiều là ngọt.

Không riêng gì Tần Đông Tuyết, thấy một màn như thế thì Tần Yến cũng xúc động, nàng lau nước mắt trên mặt rồi nói:

- Cậu ngồi đó giúp nó bóp chân đi, tôi ra ngoài cửa canh gác cho 2 người.

- Chị Tần, chúng ta đi đâu đây?

Nghe được Tần Yến nói thế thì 2 người thợ trang điểm lại có chút khó hiểu.

- Ở trong trí nhớ của tôi thì vị hôn thê của tôi không cần phải trang điểm làm gì, nàng là người đẹp nhất.

Bùi Đông Lai nắm tay đem Tần Đông Tuyết tới ngồi trước gương, xoay người lại mỉm cười với 2 người thợ trang điểm.

2 người thợ trang điểm nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tần Yến. Các nàng là người được Tần Yến thuê tới đây để trang điểm cho Tần Đông Tuyết, nếu Tần Đông Tuyết không cần trang điểm thì Tần Yến thuê các nàng tới đây để làm gì?

- 2 người cứ làm như lời của hắn đi.

Tần Yến cười khổ không thôi:

- Còn về phần thù lao thì vẫn tính như cũ.

- Chị Tần, chúng tôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.