Tần Đông Tuyết mở miệng trả lời, giọng nói tỏ ra bình thản.
- Ta là nói tại sao Tiêu Nguyên Thanh lại đưa xe riêng của hắn chở cháu đến đây?
Tần Hồng Sơn nhíu mày, đối với thái dộ của Tần Đông Tuyết thì hắn hơi bất
mãn, nhưng bởi vì thật sự rất muốn biết nguyên nhân trong đó cho nên hắn cũng không trách cứ mà là hỏi.
Trong lòng Tần Đông Tuyết biết
được sở dĩ gia gia của mình gặp mình là vì tò mò việc này, mắt thấy ăn
đã no uống đã đủ thì nàng liền trực tiếp hành văn gãy gọn nói:
- Lúc nãy cháu và Y Na đến tâm sự với Tiêu gia gia, cho nên Tiêu gia gia mới lấy xe đưa tụi cháu đến đây.
Hả?
Nghe được Tần Đông Tuyết nói thế thì Tần Hồng Sơn, vợ chồng Tần Tranh, Tiếu
Ái Linh đều biết cái gọi là tâm sự chính là chuyện của Bùi Đông Lai.
Như vậy, nếu như Tiêu Nguyên Thanh đã đưa xe của mình cho Tần Đông Tuyết
cùng yn đến đây thì việc này làm cho mọi người phải suy nghĩ lại rồi.
- Đông Tuyết, chẳng lẽ là Tiêu Nguyên Thanh muốn cứu Đông Lai sao?
Ngắn ngủi ngạc nhiên đi qua, Tiếu Ái Linh có chút kích động hướng Tần Đông Tuyết, hỏi.
Nàng vừa thốt lên xong thì 2 người Tần Hồng Sơn cùng Tần Tranh cũng không
hẹn mà cùng nhìn vào Tần Đông Tuyết, tuy rằng bọn hắn không tin Tiêu gia trong lúc nãy sẽ ra mặt cứu Bùi Đông Lai nhưng mà có thể là bọn hắn lại cảm thấy được nếu Tiêu Nguyên Thanh không cứu Bùi Đông Lai thì tại sao
lại lấy xe của mình đưa cho Tần Đông Tuyết sử dụng?
- Vâng.
Tần Đông Tuyết vốn là gật gật đầu đối với Tiếu Ái Linh, sau đó đón nhận ánh mắt Tần Hồng Sơn, khẽ mỉm cười, nói:
- Chính xác ra là cháu đại diện cho Đông Lai, làm giao dịch với Tiêu gia, Tiêu gia đồng ý ra mặt cứu Đông Lai.
- Đến lúc này, chẳng lẽ Bùi Đông Lai còn có thứ khiến cho Tiêu gia phải
ra mặt sao? Hơn nữa, cho dù Bùi Đông Lai có lợi thế thì chưa chắc Tiêu
gia đã cứu được hắn ra.
- Gia gia.
Đối mặt với sự nghi hoặc của Tần Hồng Sơn thì Tần Đông Tuyết liền điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó gằn từng chữ:
- Hôm nay cháu đến tìm ngài thật sự là không muốn van cầu ngài ra mặt cứu Đông Lai, mà là đại diện cho Đông Lai đến làm một cuộc giao dịch với
ngài.
- Đông Tuyết không được càn rỡ.
Nghe được Tần Đông Tuyết nói như thế thì trong lòng Tần Tranh cả kinh, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
"Hắc!"
Nhận thấy được giọng nói Tần Đông Tuyết mang theo vài phần cường thế, Tần Hồng Sơn không giận ngược lại cười:
- Nha đầu, một lúc không lâu, thoạt nhìn thì cháu đã lớn dần, lại có thểm dám nói như vậy với ta. Không cần chú ý đến ba của cháu, nói ra giao
dịch đi, bản thân ta muốn nghe, các cô các cậu sẽ làm ra cái trò gì.
- Rất đơn giản. Tiêu gia cùng Tần gia liên thủ, cùng nhau đối kháng Diệp gia, cứu Đông Lai ra.
." Tần Đông Tuyết nhất châm kiến huyết nói.
Hả?
Nghe Tần Đông Tuyết nói thẳng như thế thì Tần Hồng Sơn lại cả kinh, mà vợ
chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh thì có cảm giác chết lặng, đây còn là con
gái của mình sao?
- Gia gia, Tiêu gia gia đã đồng ý rồi, cho nên ngài cũng không cần phải tỏ ra kinh ngạc như thế.
Tần Đông Tuyết thấy thế, nắm lấy cánh tay Hạ Y Na rồi ngồi xuống, một tư thế nắm đại cục trong tay.
- Đông Tuyết, con dùng cái gì mà khiến cho Tiêu Nguyên Thanh ra mặt đây?
Lúc này đây. Không đợi Tần Hồng Sơn mở miệng, Tần Tranh liền mở miệng hỏi.
- Cha, chuyện cụ thể bên Tiêu gia gia thì hãy để tự gia gia gọi điện đi, có như vậy thì gia gia mới yên tâm được.
Tần Đông Tuyết hướng về phía Tần Tranh cười cười, sau đó lại đem ánh mắt nhìn về phía Tần Hồng Sơn:
- Gia gia, Tiêu gia gia đang đợi điện thoại của ngài đó.
- Được a, nha đầu, có tiến bộ a.
Tần Hồng Sơn cũng không có gọi điện cho Tiêu Nguyên Thanh, mà mở miệng trêu ghẹo.
Tần Đông Tuyết cười cười:
- Gia gia, mấy ngày nay quả thật Đông Tuyết đã học được không ít thứ trên người Đông Lai, nhưng mà đối với chuyện này, Đông Tuyết có thể tự tin,
thản nhiên dám ngồi trước mặt đàm phán với ngài hoàn toàn là bởi vì Đông Tuyết đại diện cho Đông Lai, đương nhiên càng quan trọng hơn là Đông
Tuyết hoặc là nói Đông Lai biết cuộc giao dịch này, gia gia ngài không
thể không làm.
- Xem ra ta đã xem thường cháu, càng xem thường tên tiểu tử kia rồi.
Tần Hồng Sơn nghe vậy, trong lòng mơ hồ cảm thấy được Tần Đông Tuyết không
giống như là ăn nói lung tung, nhịn không được cảm thán một câu, sau đó
cầm lấy điện thoại liên hệ Tiêu Nguyên Thanh.
Tần Đông Tuyết thấy thế thì vội vàng cười nũng nịu với vợ chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh.
Nhưng trong đầu không khỏi hiện ra lời dặn của Bùi Đông Lai.
Cha nói với con trai:
- Cha sẽ tìm cho con một người vợ.
Con trai trả lời:
- Con muốn mình tự tìm.
Cha nói:
- Nhưng đứa nhỏ này là con của Bill Gates.
Con trai nói:
- Nếu là như thế thì ok.
Sau đó cha của hắn tìm Bill Gates, nói:
- Tôi muốn tìm cho con gái của ông một người chồng.
Bill Gates nói:
- Không được, con gái của tôi còn nhỏ.
Cha nói:
- Thế nhưng mà chàng trai này chính là phó giám đốc ngân hàng thế giới.
Bill Gates nói:
- A như vậy thì ok.
Cuối cùng, người cha tìm giám đốc ngân hàng thế giới:
- Tôi muốn đề cử cho ngài một phó giám đốc.
Giám đốc nói:
- Tôi có nhiều phó giám đốc rồi, không cần nữa.
Cha nói:
- Thế nhưng mà chảng trai này là con rể của Bill Gates.
Giám đốc nói:
- Như vậy a, ok.
Việc buôn bán cứ như vậy mà thành công.
- Lúc cậu đối mặt với Tiêu Nguyên Thanh, đối mặt với gia gia của cậu thì
bằng vào lợi thế trong tay chúng ta, vụ giao dịch này bọn họ hẳn là
không thể từ chối.
Đây là câu nói mà sau khi kể xong chuyện xưa, Bùi Đông Lai nói cho Tần Đông Tuyết.
…
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay tư nhân bay từ Hàng Hồ đáp xuống sân bay Yên Kinh.
Cách đó không xa, có vài nam nhân trung niên khí độ bất phàm đứng đó, thấy
máy bay bay xuống thì trên mặt liền lộ ra vẻ hưng phấn.
Hưng phấn là bởi vì bọn họ biết được thân phận chủ nhân của chiếc máy bay đó.
Người đó chính là người đứng đầu của “ Liên Minh Hoa Hạ” về làm ăn buôn bái, đồng thời là gia chủ của Tịch gia.
Người đó được vinh danh là thương nhân người Hoa toàn cầu, là 1 trong 3 gia
tộc nổi danh khắp thế giới, cùng sánh ngang với gia tộc La Tư Sài Nhĩ
Đức cùng Sa Tốn.
Thậm chí, tộc trưởng của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức cũng từng nói qua một câu:
- Tịch Nhân Đình là thương nhân mà ta bội phục nhất, đồng thời hắn chính
là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức.
Hưng phấn cũng là bởi vì, lấy thân phận của bọn hắn thì ngay cả tư cách gặp
mặt Tịch Nhân Đình cũng không có, nhưng mà cũng chẳng biết tại sao lần
này Tịch Nhân Đình đột nhiên bắc thượng lại gọi điện thông báo cho bọn
hắn.
Sau đó, dưới cái nhìn kích động và hưng phấn của đám người
kia, cabin máy bay mở ra, Tịch Nhân Đình mang theo Tịch Hổ cùng Ám Vệ
của Tịch gia bước xuống máy bay.
- Chủ tịch.
Đợi Tịch Nhân Đình và Tịch Hồ xuống máy bay thì người có chức vị cao nhất ở đây vội
vàng bước lên, cúi người chào, thái độ cung kính tới cực điểm.
-
Đêm nay tôi có chuyện quan trọng cần phải xử lý, Văn Huy, cậu tìm cho
tôi một nơi có hoàn cảnh tao nhã, thích hợp để nói chuyện, không cần
cách nội thành quá xa.
Tịch Nhân Đình nói một cách nhẹ nhàng:
- Những người khác thì không cần làm gì, chờ sau khi tôi làm xong việc thì sẽ triệu tập mọi người lại họp.
- Vâng, chủ tịch.
Mọi người liền cúi đầu trả lời, sau đó nam nhân tên là Chu Văn Huy nói:
- Chủ tịch, thời gian không còn sớm nữa, tôi muốn mời ngài đến tứ hợp viện để nghỉ ngơi.
- Không cần.
Tịch Nhân Đình lắc đầu bác bỏ:
- Tuy rằng tôi lớn tuổi hơn các cậu nhưng mà cũng không thể cậy già lên
mặt, như vậy đi, cứ lên tầng cao nhất của cao ốc Hoa Hạ đi.
- Vâng, chủ tịch.
Chu Văn Huy cúi đầu lĩnh mệnh, nhưng trong lòng đã đoán được đêm nay người
gặp mặt Tịch Nhân Đình sẽ là một trong những vị đại lão có quyền lực
nhất trên đỉnh Kim Tự Tháp, hơn nữa rất có thể là vị thủ trưởng số 1,
những người khác không đáng để Tịch Nhân Đình làm như vậy.
Sau
khi an bài xong thì Tịch Nhân Đình không nói lời vô ích, mang theo Tịch
Hồ dưới sự bảo vệ của Ám Vệ Tịch gia lên một chiếc Rolls-Royce Phantom
rồi đi.
Trong Rolls-Royce Phantom, Tịch Nhân Đình ngồi ở phía sau, lấy điện thoại ra bấm một số.
- Đến rồi sao?
Đầu bên kia điện thoại, thân là gia chủ Bạch gia Bạch Hà Sầu mở miệng hỏi trước.
- Ừh.
Tịch Nhân Đình nói:
- Ông hãy gọi điện liên hệ Tần Hồng Sơn cùng Tiêu Nguyên Thanh, nói 2
người bọn họ rằng chúng ta tìm bọn họ để tâm sự một chút, địa điểm là
tầng cao nhất của cao ốc Hoa Hạ.
- Được.
Nghe Tịch Nhân Đình nói thế thì Bạch Hà Sầu mở miệng trêu ghẹo:
- Lão Tịch a, đã trễ thế này rồi, cho dù là tôi có mời bọn hắn thì chưa
chắc bọn hắn sẽ đi, nhưng mà có ông ra mặt thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
- Lão Bạch a, đùa giỡn không đúng lúc rồi, vì phòng ngừa vạn nhất nên ông hãy lập tức gọi điện thoại đi, tôi sẽ đến cao ốc Hoa Hạ
trước.
v
- Yên tâm đi, tiểu tử Bùi Đông Lai đó sẽ không có
việc gì, theo tôi được biết thì chẳng biết tại sao Diệp Cô Thành lại
phái riêng 2 thành viên Long Nha coi chừng hắn, nếu người nào muốn âm
thầm giết tiểu tử kia thì cũng rất khó.
Bạch Hà Sầu lộ ra tin tức.
- Như vậy a, tôi yên tâm rồi.
Tịch Nhân Đình cười ứng một câu, vẻ lo lắng trong mắt đã mất đi:
- Cứ như vậy đi, gặp lại rồi nói sau.
- Được.
Bạch Hà Sầu lên tiếng, cúp điện thoại, dựa theo lời của Tịch Nhân Đình mà gọi điện cho Tần Hồng Sơn cùng Tiêu Nguyên Thanh.
…
Cùng lúc đó, trong một khu biệt thự được canh gác nghiêm mật.
- Diệp Cô Thành có ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn cứu tên nghiệt chủng kia sao?
Trong đại sảnh của biệt thự, Từ Lệ biết được tin tức có 2 gã Long Nha bảo vệ cho Bùi Đông Lai thì vẻ mặt tức giận, nói:
- Chẳng lẽ hắn không biết tên nghiệt chủng kia đã giết chết Tranh Vanh sao?
Nghe được Từ Lệ nói như thế thì sắc mặt Diệp Cấm tỏ ra khó coi mà hút thuốc, không có hé răng.
Tuy rằng hắn không thích hành vi của Diệp Cô Thành nhưng mà ở trong Diệp
gia, ngay cả Diệp Thạch cũng không sai khiến được Diệp Cô Thành thì hắn
tính là cái gì?
- Tôi mặc kệ, cho dù tôi không thể tận mắt thấy
được tên nghiệt chủng kia chôn cùng với Tranh Vanh nhưng mà tôi muốn
thấy cảnh hắn bị cắt đứt 2 tay, 2 chân ở trước mắt tôi, để cho hắn quỳ
xuống nhận sai.
Mắt thấy Diệp Cấm thờ ơ, Từ Lệ quẳng xuống một câu ngoan thoại, không đợi Diệp Cấm đáp lời, liền đi ra ngoài.
- Bà muốn đi đâu?
Diệp Cấm thấy thế, nhíu mày hỏi
- Đi ngục giam, cắt đứt 2 chân chó của tên nghiệt chủng kia.
Từ Lệ nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt dữ tợn như lệ quỷ.
- Đợi một chút, để tôi gọi điện cho Khương Tuấn trước đã, để hắn an bài rồi tôi đi cùng bà.