Siêu Cấp Cường Giả

Chương 336: Q.1 - Chương 336: Nhất thống Nam Cảng, kiếm chỉ Bắc Phương




Căn biệt thự cạnh biển mà Đồng Vĩ cấp cho Bùi Đông Lai tuy rằng không có bằng biệt thự cao quý ở Vịnh Nước Cạn nhưng ở nơi tấc đất tấc vàng như Nam Cảng này thì giá tiền cũng là quá cao, khiến cho người khác chặc lưỡi, khiến cho người bình thường phải nhìn lên.

Cùng rất nhiều khu nhà giàu giống nhau, lúc sáng sớm thì ở khu biệt thự cạnh bờ biển này có không ít người tập thể dục, có một cặp nam nữ khiến người khác phải chú ý.

Nữ nhân vóc dáng không tính là cao, đại khái khoảng 1m65 nhưng mà thân thể của nàng có tỷ lệ phối hợp có thể nói là hoàn mỹ, nhất là cặp hung khí trước ngực kia có chút đồ sộ.

Cặp hung khí như vậy thì ở bất cứ địa điểm hoặc bất kỳ thời gian nào đều sẽ hấp dẫn ánh mắt của nam nhân.

Mà bản thân nàng tựa hồ cũng biết cặp hung khí mà nàng tự hào nhất rất đẹp rất hấp dẫn cho nên nàng cố ý mặc một bộ quần áo màu đỏ bó sát người hơi hở ngực, chẳng những ngực nàng lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng mà còn có thể rõ ràng nhìn thấy được chiến hào hoặc là nói khe hở chết người kia, hai nhục cầu đè ép cùng một chỗ khiến cho người ta có một loại cảm giác nó tùy thời sẽ bung ra.

Ngoài ra nàng còn có một gương mặt quyến rũ mê hoặc chúng sinh, cặp mắt hoa đào kia toát ra ánh sáng dường như mang theo một ma lực nào đó có thể trong thời gian ngắn nhất khiến cho kích thích tố thượng thận của ngươi thăng tiến mạnh nhất!

Đôi môi đỏ tươi kia khiến cho ngươi vừa nhìn liền có cảm giác muốn ngấu nghiến lên nó.

Đây là một nữ nhân hấp dẫn từ trong ra ngoài.

Thanh niên bên cạnh nữ nhân có thể ở cạnh nàng thì trăm phần trăm có quan hệ rất lớn đến nữ nhân này, vô luận là nam hay nữ đều rất muốn biết có thể hàng phục loại yêu tinh này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Đối mặt với những ánh mắt đánh giá trực tiếp hoặc âm thầm của những người tập thể dục kia thì Quý Hồng không những không ngần ngại, ngược lại luôn tặng cho đối phương một nụ cười nũng nịu, nụ cười kia khiến cho người ta có một loại cảm giác trêu chọc tựa hồ như đang nói: Đến đây đi, chỉ cần cậu có dũng khí đẩy ngã tỷ thì tỷ liền giang rộng hai chân ra cho cậu chơi đùa!

Trong đó một ít nam nhân không biết Quý Hồng thì bị mê hoặc đến điên đảo đầu óc không phân biệt được đông tây nam bắc; mà những nam nhân có gặp qua hoặc là biết Quý Hồng thì chỉ cảm thấy nụ cười quyến rũ kia của Quý Hồng giống như nụ cười của ác ma khiến cho bọn họ không rét mà run.

- Lão bản thân ái, nếu để cho đôi hoa tỷ muội kia cùng đi luyện công buổi sáng thì cậu nói xem những nam nhân kia có thể hay không vì ghen tỵ mà nhảy xuống biển?

Ánh rạng động, Quý Hồng và Bùi Đông Lai cùng nhau chạy bộ ở bờ biển, gió sớm thổi lên mái tóc dài phiêu dật của nàng tung bay phấp phới, cặp hung khí trước ngực đung đưa với biên độ kinh người khiến cho người ta sợ rằng nó sẽ trực tiếp rơi xuống.

- Tôi cảm thấy được một cô tỷ cũng có thể làm được điểm này.

Bên tai vang lên lời nói của Quý Hồng, Bùi Đông Lai không có né tránh mà là nhìn về phía gương mặt quyến rũ của Quý Hồng, thậm chí… Dư quang ánh mắt còn có thể thấy chiến hào thâm thúy kia.

“Khanh khách…”

Lời khen tặng hiếm thấy của Bùi Đông Lai khiến cho Quý Hồng nở nụ cười, cười đến rất mê người:

- Lão bản thân ái, có câu nói “không gặp mặt ba ngày lúc gặp lại nhìn với cặp mắt khác xưa”, tôi cùng cậu cũng chỉ là mấy ngay không gặp mà miệng lưỡi của ngài trở nên ngọt ngào như vậy chẳng lẽ là đã luyện qua đối với hoa tỷ muội kia sao?

- Luyện với em gái cô a.

Bùi Đông Lai tức giận mắng.

- Tỷ không có em gái nếu có thì tuyệt đối sẽ cho cậu luyện.

Quý Hồng chuyển dịch thân thể, cặp hung khí kinh khủng kia thiếu chút nữa áp vào trên người Bùi Đông Lai, miệng nàng phuc mùi thơm nói:

- Bởi như vậy, ngài là muốn là hai đôi hoa tỷ muội a.

“ Ách…”

Bùi Đông Lai dở khóc dở cười nhắc nhở:

- Tôi cùng các nàng chẳng qua là quan hệ bạn bè, ở trước mặt tôi thì cô nói lung tung cũng không sao nhưng đừng có làm trò trước mặt các nàng.

- Tôi nhớ rõ ràng mà, tối hôm qua lúc nhìn thấy đôi hoa tỷ muội kia thì một người trong đó rất lệ thuộc vào cậu, một người lại đối với cậu rất cảm kích?

Quý Hồng bĩu môi:

- Còn nói là quan hệ bạn bè cậu coi tỷ là tiểu hài tử ba tuổi dễ lừa gạt hay sao?

Bùi Đông Lai im lặng một trận nhưng trong lòng thì biết Quý Hồng nói không sai, kể từ khi Tương Cương chết đi thì Mộ Khuynh Nhan đối với mình lệ thuộc hoàn toàn vượt ra khỏi thân phận bạn bè, còn Trang Hiểu Vân thì là bởi vì mình trợ giúp nàng dạy dỗ Phương Húc Vĩ, thuận lợi trở thanh quán quân chương trình “TQ ai đồ” cộng thêm việc khiến cho Lăng Hoa Cường quỳ xuống trước mộ phần mẫu thân của nàng, do đó đối với mình có cảm kích trong lòng.

1 tiếng sau, Bùi Đông Lai kết thúc luyện công buổi sáng, cùng 4 người Quý Hồng, Mộ Khuynh Nhan, Trang Hiểu Vân cùng Trang Bích Phàm cùng nhau dùng bữa sáng.

Trải qua tiếp xúc tối hôm qua, hai người Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân quen thuộc lẫn nhau rất nhiều hơn nữa đối với đề nghị của Bùi Đông Lai muốn hai người bọn họ tạo thành một nhóm nhạc không có bất kỳ dị nghị gì mà Trang Bích Phàm cũng dần dần thoát ra khỏi ám ảnh từ chuyện tình của Lăng Hoa Cường.

Bởi vì có Quý Hồng ở đây nên hai người Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân trong lúc dùng cơm không có nói chuyện với nhau.

Bùi Đông Lai nhìn ở trong mắt nhưng không nói gì, hắn biết rõ lấy khí tràng mà yêu tinh Quý Hồng này thể hiện ra thì trong nữ nhân có thể chống lại đã ít lại càng ít.

Dùng xong bữa sáng, Bùi Đông Lai đề nghị Mộ Khuynh Nhan mang theo 2 chị em Trang Hiểu Vân, Trang Bích Phàm đi dạo phố, mua sắm mà hắn thì lại là mang theo Quý Hồng đi tới tập đoàn Hồng Tinh.

Lúc Bùi Đông Lai mang theo Quý Hồng tới phòng họp trên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Hồng Tinh thì lấy Uông Chu cầm đầu năm vị đại lão Hồng Tinh đã sớm chờ chực đã lâu.

Bởi vì cho tới nay thì tập đoàn Hồng Tinh cũng là đối tác của Đông Nguyệt bang nên cho dù Quý Hồng không bao giờ xuất hiện ở Nam Cảng nhưng đám người Uông Chu cũng chỉ nghe nói đến danh tiếng của Quý Hồng mà chưa bao giờ gặp mặt.

Lúc này, mắt thấy Quý Hồng mặc áo màu đỏ, quần da màu đỏ, giày cao gót cũng màu đỏ đi theo Bùi Đông Lai tiến vào phòng họp, năm người Uông Chu đứng dậy đúng là kìm lòng không đậu nhìn Quý Hồng một cái sau đó mới đem ánh mắt nhìn về Bùi Đông Lai

- Bùi tiên sinh.

- Chư vị, ngồi đi.

Bùi Đông lai mỉm cười chào lại mọi người sau đó mang theo Quý Hồng đi thẳng tới ghế chủ tọa của phòng họp.

Thấy Bùi Đông Lai làm ra hành động như vậy nhưng trên mặt đám người Uông Chu không có bất kỳ biến hóa nào thì trong lòng Quý Hồng không khỏi âm thầm cảm thán thủ đoạn của Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai có thể diệt trừ Đông Tinh cũng không làm nàng kỳ quái nhưng Bùi Đông Lai có thể trong thời gian thật ngắn khiến cho đám người Uông Chu thần phục từ trong thâm tâm, thủ đoạn này của hắn khiến cho nàng bội phục.

- Chư vị, vị này là tiểu thư Quý Hồng.

Ngồi xuống, Bùi Đông Lai chỉ về phía Quý Hồng ngồi ở bên trái phía dưới mình nói:

- Tôi ở trong tập đoàn Đông Hải thuộc về thành phần giữ chức không quyền, hết thảy sự vụ đều là do Quý tiểu thư toàn quyền quyết định, sau này cũng là như vậy.

- Chào mọi người.

Quý Hồng thấy vậy thì mỉm cười đứng dậy, ánh mắt theo thứ tự quét qua trên mặt đám người Uông Chu.

Có lẽ là thanh danh bên ngoài của Quý Hồng nên đối mặt với nụ cười nũng nịu của Quý Hồng thì đám người Uông Chu không có bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, mà là trước tiên đứng dậy mỉm cười chào hỏi, nhưng trong lòng âm thầm khiếp sợ, khiếp sợ vì sao Bùi Đông Lai lại tín nhiệm Quý Hồng như thế.

- Chư vị, đại cục hôm nay đã định, Đông Tinh diệt vong chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đợi đám người Quý Hồng cùng năm người Uông Chu ngồi xuống một lần nữa, Bùi Đông Lai khẽ nghiêng thân thể về phía trước, hai tay đặt ở trên bàn hội nghị mở miệng nói:

- Hôm nay, tôi dựa theo đề nghị của mọi người tổ chức cái hội nghị này nhằm mục đích rất đơn giản, đem những chuyện cần giải quyết ra tiến hành thảo luận tìm ra một phương án hợp lý.

- Bùi tiên sinh, cái này cũng không cần thảo luận, dựa theo lời nói lúc trước cậu sẽ làm đại ca.

Bùi Đông Lai vừa nói hết lời xong thì Tiết Khiêm liền trước tiên mở miệng thái độ hết sức thành khẩn vẻ mặt không có chút do dự nào.

Đối với Tiết Khiêm mà nói, ban đầu hắn ngộ nhận là Bùi Đông Lai là hung thủ giết chết Tương Cương, Bùi Đông Lai không có trách hắn không nói lại hoàn thành việc báo thù cho Tương Cương bảo vệ Hồng Tinh, bảo vệ tính mạng của hắn và mấy vị huynh đệ, khiến cho hắn đối với Bùi Đông Lai tràn đầy cảm kích đồng thời trong thâm tâm cũng bội phục hắn vô cùng.

- A Khiêm nói không sai, năm huynh đệ chúng tôi cũng muốn để cho Bùi tiên sinh làm đại ca, Bùi tiên sinh cậu cũng không nên từ chối.

Uông Chu biểu lộ thái độ.

Uông Chu vừa thốt lên xong thì ba tên đại lão Hồng Tinh khác mặc dù không có mở miệng nhưng vẻ mặt lại tán thành điều đó.

- Nếu mọi người đã nói như vậy thì tôi đây cũng không phải nói thêm gì, nếu như quyết định cá nhân của tôi có vấn đề gì thì mọi người có ý kiến đều có thể nói ra.

Thấy năm người Uông Chu đúng là cam tâm tình nguyện dâng lên vị trí đại ca thì Bùi Đông Lai cũng không từ chối nữa mà là nói ngay vào điểm chính:

- Thứ nhất, ngoài mặt thì vẫn là Uông tiên sinh ra mặt đảm nhiệm chức vụ đại ca của Hồng Tinh, phất cờ hò reo mượn lực lượng của cảnh sát tiêu diệt Đông Tinh, Thứ hai, toàn bộ cổ phần của Tương tiên sinh ở tập đoàn Hồng Tinh đều chuyển cho tiểu thư Mộ Khuynh Nhan, cổ phần của Phương Khôn chia ra làm năm phần mỗi phần chuyển cho các vị mỗi người một phần, Thứ ba, chờ chúng ta tiếp nhận sản nghiệp của Đông Tinh đối với tất cả sản nghiệp dưới quyền của Đông Tinh thì tiến hành tính toán giá trị sau đó một nửa quy về tập đoàn Đông Hải, một nửa tùy năm người các ông chia đều. Các ông thấy thế nào?

“ Ách…”

Có lẽ không nghĩ tới Bùi Đông Lai sẽ sảng khoái như vậy nên năm người Uông Chu nghe được lời nói của Bùi Đông Lai chẳng những không có dị nghị gì mà đều sắc mặt vui mừng lắc đầu.

- Nếu chư vị đối với việc phân phối cổ phần không có dị nghị gì như vậy kế tiếp tôi nói một chút cách quản lý.

Bùi Đông Lai tiếp tục nói:

- Theo tôi được biết thì chư vị đây ngoại trừ Uông tiên sinh ra những người khác ở tập đoàn Hồng Tinh cũng không có chức vụ cụ thể, chẳng qua là lấy thân phận cổ động hàng năm nhận được tiền hoa hồng.

- Đúng vậy, Bùi tiên sinh.

Uông Chu gật đầu.

- Ý kiến cá nhân của tôi là, đợi tập đoàn Đông Tinh thâu tóm tập đoàn Đông Tinh xong, thì cùng thống nhất với tập đoàn Đông Hải. Cứ như thế mà nói thì tiện cả đôi đường, mạng lưới quan hệ có thể cùng hưởng, xung đột về sản nghiệp có thể gom thành nhóm đạt tới lợi ích lớn nhất.

Bùi Đông lai nói tới đây thì dừng lại một chút thấy đám người Uông Chu không có dị nghị gì lại tiếp tục nói:

- Hai đại tập đoàn thống nhất lại, Uông tiên sinh đảm nhiệm chức vụ người phụ trách Nam Cảng, tổng thể do Quý Hồng tiểu thư chịu trách nhiệm.

- Bùi tiên sinh, chúng tôi không có ý kiến.

Ánh mắt Uông Chu theo thứ tự từ Tiết Khiêm quét qua ba người còn lại thấy bốn người trước sau gật đầu cho thấy thái độ ủng hộ của bọn họ.

- Nếu mọi người không có ý kiến gì thì mời Quý Hồng tiểu thư lên tiếng phát biểu một chút.

Bùi Đông Lai vừa nói vừa dẫn đầu vỗ tay.

“Bành bạch…”

Năm người Uông Chu cũng là vỗ tay hoan nghênh.

Thấy một màn như vậy, Quý Hồng có cảm giác hoang đường, theo nàng xem ra thì ngoài mặt Bùi Đông Lai nhượng lại một nửa cổ phần của Đông Tinh, lại thâu tóm Đông Tinh vào dưới cờ Hồng Tinh tương đương với việc thâu tóm quyền lực vào trong tay.

Làm như vậy không những tiêu trừ sự nghi ngờ của đám người Uông Chu hơn nữa còn tránh khả năng có người nắm quyền trong tay bởi vì dã tâm bành trướng mà nghĩ đoạt lại tất cả, đám người Uông Chu chiếm được cổ phần trong hai tập đoàn Đông Tinh và Hồng Tinh tuy không tính là ít nhưng khi gộp vào trong tập đoàn Đông Hải thì lại rất bình thường.

Đến gần buổi trưa, Quý Hồng liền sắp xếp kế hoạch công việc cùng đám người Uông Chu đạt thành nhất trí, hội nghị kết thúc mọi người cùng nhau dùng cơm ăn mừng ở khách sạn Hồng Tinh.

Sau khi kết thúc bữa trưa, Quý Hồng cùng Bùi Đông Lai cùng nhau lên xe trở về biệt thự cạnh biển.

- Lão bản thân ái, chuyện này so với trong tưởng tượng của tôi thì quá thuận lợi rồi, chúc mừng cậu lại chinh phục được một tòa thành trì.

Trong ô tô, Quý Hồng bởi vì nguyên nhân uống rượu mà hai gò má đỏ ửng kết hợp với đôi môi đỏ mọng của nàng khiến chỉ số hấp dẫn tăng vọt.

- Thế sự khó liệu.

Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng, vốn là hắn tới Nam Cảng tham dự sinh nhật của Mộ Khuynh Nhan kết quả bất đắc dĩ bị buộc phải phản kích cuối cùng lại trở thành người nắm quyền của thế giới ngầm Nam Cảng.

- Lão bản thân ái, trải qua trận chiến này thì dù cậu không có bại lộ thân phận chân thật nhưng dựa vào hết thảy việc cậu đã làm thì những người kia không nên ở trước mặt cậu mà làm ra chuyện gì gây bất lợi cho cậu.

Quý Hồng cười trêu ghẹo:

- Ngược lại, tỷ cảm thấy được bọn họ ngày sau thấy Sát Thần cậu liền sẽ trốn rất xa.

Bùi Đông Lai cười cười, coi như là chấp nhận lời nói của Quý Hồng.

- Kế tiếp, nên đi Yên Kinh thôi?

Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, nụ cười trên mặt Quý Hồng đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ mong đợi thật sâu.

- Ừh.

Bùi Đông Lai nhìn bầu trời phương Bắc bao la lặng lẽ nắm chặt hai tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.