Cạm nhận được vẻ ôn nhu của của Bùi Đông Lai, trong lòng Tần Đông Tuyết vô cùng cảm động.
Nàng rất hiểu nam nhân này, người khác đụng phải tường thì sẽ quay đầu lại
nhưng mà đối với nam nhân này thì hắn lại lựa chọn đánh ngã tường, tiếp
tục cất bước đi tới.
Bởi vì hiểu được tất cả chuyện này nên Tần Đông Tuyết cắn môi, khẽ gật đầu rồi nói:
- Tớ sẽ đưa cậu đến khách sạn để nghỉ ngơi.
- Không cần đâu Tần Đông Tuyết đồng học, ở Yên Kinh này tớ đã có chỗ ở.
Bùi Đông Lai cười cười, chỉ vào chỗ cách đây không xa.
Nhìn vào hướng Bùi Đông Lai chỉ, Tần Đông Tuyết thấy được cách đó có 3 chiếc xe hơi đang đậu, trong đó dẫn đầu là một chiếc Rolls-Royce Phantom
ngoài ra còn có 2 chiếc Mercedes-Benz s350.
Thấy một màn như vậy
thì Tần Đông Tuyết thầm mắng mình hồ đồ, đứng ở trước mặt mình không
phải là Bùi Đông Lai lúc ở Trầm Thành nữa. Hắn chẳng những là người thần bí mà có một người cha vô cùng cường đại nữa, hơn nữa bằng vào sự cố
gắng của mình mà hắn đã nhấc lên gió tanh mưa máu ở hắc đạo tại TQ, mơ
hồ có xu thế nhất thống hắc đạo của TQ.
- Trở về hãy ngủ một giấc đi.
Bùi Đông Lai mỉm cười nói:
- Chờ tớ đi đón cậu.
- Ừh.
Tần Đông Tuyết khẽ gật đầu.
Bùi Đông Lai thấy thế, không nói lời vô ích lập tức đi về phía 3 chiếc xe kia.
Trong ôtô, nam nhân trung niêm thấy Bùi Đông Lai đang tới thì vội vàng đẩy
cửa xe ra, xuống xe rồi cung kính đứng ở bên cửa xe, lẳng lặng đợi Bùi
Đông Lai tới.
- Lão bản.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đến gần, nam nhân trung niên tên là Lôi Đại Bằng liền cúi chào.
- Lôi quản lý, lên xe rồi nói.
Bùi Đông Lai không có lên mặt mà là giống như ngày thường, nở ra nụ cười.
- Vâng , lão bản.
Lôi Đại Bằng gật đầu đồng ý, chủ động mở cửa xe cho Bùi Đông Lai, hơn nữa
âm thầm làm ra một động tác thủ thế, ý nói bảo tiêu ở phía sau đi theo.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai cùng Lôi Đại Bằng đã tiến vào chiếc Rolls-Royce Phantom.
Ô tô khởi động, 3 chiếc xe lăn bánh rời đi.
Trong chiếc Rolls-Royce Phantom, thân là người phụ trách tập đoàn Đông Hải tại Yên Kinh thì Lôi Đại Bằng vô cùng khẩn trương.
Bởi vì biết được vị lão bản này đã thu phục được Xà mỹ nữ Quý Hồng, đã trở
thành người phía sau màn của tập đoàn Đông Hải. Hơn nữa, người thanh
niên này còn xưng bá hắc đạo ở vùng tam giác Trường Giang, rồi còn quét
ngang hắc đạo ở Nam Cảng, Lôi Đại Bằng cũng đã nghe được mục đích đến
Yên Kinh lần này của Bùi Đông Lai.
Dưới một dạng tình như như
vậy, đối mặt với Bùi Đông Lai thì hắn còn tỏ ra khẩn trương hơn so với
lúc đối mặt với Quý Hồng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Lão bản, ở Côn Ngọc Hà tôi đã chuẩn bị cho ngài một ngôi biệt thự, trước tiên ngài đến đó để nghỉ ngơi một chút đi?
Vô cùng khẩn trương, Lôi Đại Bằng chủ động mở miệng, lúc nói chuyện thì hắn lộ ra bộ dạng cẩn thận.
- Được.
Bùi Đông Lai khẽ xoa nhẹ huyệt thái dương đồng ý đề nghị của Lôi Đại Bằng, sau đó hỏi:
- Thứ tôi nói ông chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?
- Tất cả đều có trong này.
Lôi Đại Bằng liền lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Bùi Đông Lai. Bên trong
tài liệu là toàn bộ ghi chép có liên quan đến thành viên của Tần gia.
- Lão bản, sáng nay Quý tổng đã gọi điện thoại đến cho tôi, Quý tổng nói nếu ngài có việc gì thì cứ mở miệng nói với tôi.
Lôi Đại Bằng do dự một chút, lại nói:
- Ở kinh thành này thì tôi cũng có quen thuộc với một ít người.
Bùi Đông Lai cúi đầu nhìn xấp tài liệu cũng không tỏ thái độ gì.
- Lão bản, tuy rằng Tần gia là một hào môn ở kinh thành nhưng mà nếu
chúng ta dùng toàn bộ quan hệ thì nó cũng sẽ phát huy được một ít tác
dụng.
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì Lôi Đại Bằng lại bổ sung.
- Bây giờ chưa phải lúc.
Bùi Đông Lai ngẩng đầu lên:
- Chờ đến lúc thích hợp, tôi sẽ thông báo cho ông.
- Vâng, lão bản.
Lôi Đại Bằng liền trả lời nhưng trong lòng lại tò mò, hắn tò mò nếu Bùi
Đông Lai không vận dụng mạng lưới quan hệ của Đông Hải thì rốt cuộc Bùi
Đông Lai dựa vào cái gì mà bước vào cánh cửa của Tần gia đây?
“ Reng…Reng”
Không đợi Lôi Đại Bằng nghĩ hết, đột nhiên trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại.
Nhanh như vậy sao?
Nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên thì trong lòng Bùi Đông Lai ngẩng ra. Hắn lấy chiếc Nokia kiểu cũ mà Qua tử mua cho hắn, thấy được số gọi điện là một số xa lạ ở Yên Kinh.
- Aloo.
Bùi Đông Lai nghe điện thoại nhưng trong lòng lại tò mò là ai đã gọi đến cho mình.
- Anh Đông Lai, chào anh.
Một giọng nói hưng phấn liền vang lên:
- Em gọi là Bạch Kiến Khôn, cha em là Bạch Quốc Du.
- Chào cậu.
Biết được đối phương là con của Bạch Quốc Du thì Bùi Đông Lai liền cảm thấy tò mò:
- Tiểu Khôn, cậu tìm anh có việc gì sao?
- Việc này…anh Đông Lai, bây giờ anh có rảnh không?
Đầu bên kia điện thoại, lúc này Bạch Kiến Khôn đang học ở trường trung học Thanh Hoa lộ ra vẻ chờ mong hỏi:
- Nếu có thời gian thì em nghĩ muốn gặp anh gặp mặt một chút.
- Được, cậu đang ở đâu, để anh tới đó sao?
Nghĩ đến việc hợp tác giữa mình và Bạch Quốc Du, nhớ tới việc Bạch Quốc Du
đã từng trợ giúp mình. Tuy rằng Bùi Đông Lai khồn biết vì sao Bạch Kiến
Khôn lại muốn gặp hắn nhưng hắn liền đáp ứng đề nghị của Bạch Kiến Khôn.
- Điều này…anh Đông Lai, ba mẹ em quản em vô cùng nghiêm, không cho phép
em trốn học, nếu không thì anh hãy đến phụ cận của trường trung học
Thanh Hoa đi, sau đó rồi gọi cho em, em sẽ chuồn ra gặp anh.
Bạch Kiến Khôn nói.
- Được.
Bùi Đông Lai nói xong cúp điện thoại rồi nói:
- Đi tới trường trung học Thanh Hoa, tốc độ nhanh một chút.
Một giờ sau.
Bùi Đông Lai đến gần trường trung học Thanh Hoa sau đó liên lạc với Bạch
Kiến Khôn, biết được Bạch Kiến Khôn đang hoc, Bạch Kiến Khôn đề nghị xin phép nghỉ học để gặp hắn nhưng lại bị hắn từ chối mà hắn đi đến Giáo
Học Lâu để gặp Bạch Kiến Khôn.
“ Reng…Reng..”
Vào lúc 10,
tiếng chuông nghỉ giữa giờ vang lên, tất cả mọi học sinh trong trường
đều chạy ra sân trường, tranh thủ hương thủ cảm giác nghỉ ngơi lúc giữa
giờ này.
Bạch Kiến Khôn ra người đầu tiên lao ra lớp 11/1, hắn
đem đầu ngó qua cửa sổ, thấy được thân ảnh của Bùi Đông Lai thì liền lao nhanh xuống lầu.
- Anh Đông Lai.
Rất nhanh Bạch Kiến Khôn đã chạy xuống dưới lầu, một bên chạy, một bên hướng về phía Bùi Đông Lai vẫy vẫy tay.
Bùi Đông Lai nghe tiếng thì quay đầu lại, thấy được một nam hài mặc đồng phục chạy về phía mình thì liền bước tới.
- Anh Đông Lai, cảm ơn anh đã đến đây để gặp em.
2 người gặp nhau, Bạch Kiến Khôn liền âm thầm đánh giá Bùi Đông Lai một phen sau đó nói tiếng cảm ơn.
Nghe được Bạch Kiến Khôn nói tiếng cảm ơn, thấy đượv vẻ phấn chấn trên người của Bạch Kiến Khôn. Nếu Bùi Đông Lai không biết thân phận của Bạch Kiến Khôn thì hắn sẽ cho rằng đây là một học sinh bình thường.
Bởi vì trên người của Bạch Kiến Khôn không có một chút bộ dáng của mấy đứa nhà quyền thế.
- Không có gì.
Bùi Đông Lai cười cười, nói:
- Đúng rồi, tiểu Khôn, cậu tìm anh có việc gì không?
- Ba của em nói anh là một người vĩ đại nói để cho anh làm quen với anh, từ anh học được một ít kiến thức.
Bạch Kiến Khôn nói:
- Ngoài ra, lớp em thậm chí là cả trường em có rất nhiều bạn sùng bái
anh. Bọn họ cảm thấy anh quả đúng là một yêu quái, có thể thi ĐH đạt
được 745 điểm số điểm cao nhất cả nước từ trước đến nay hơn nữa lại ở
trong buổi thảo luận và nghiên cứu Kinh Tế vừa rồi lại phóng ra những
tia sáng kỳ lạ.
"—— "
Nghe Bạch Kiến Khôn nói thế thì Bùi Đông Lai một trận hắc tuyến, hắn không nghĩ Bạch Kiến Khôn tìm hắn để nói những chuyện này.
- Anh Đông Lai, nếu có thể thì anh hãy thu em làm đệ tử đi, đến lúc đó em sẽ thi vào ĐH Đông Hải, cùng với anh học chung một trường.
Bạch Kiến Khôn thấy Bùi Đông Lai không mở miệng thì nói tiếp.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười:
- Đây là ý của ba cậu phải không?
- Không phải.
Bạch Kiến Khôn lộ ra vẻ hơi xấu hổ, sau đó cười nói:
- Bất quá, ba của em chắc cũng sẽ đồng ý.
- Được rồi.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai kỳ quái mà đáp ứng nhưng trong lòng lại tò mò. Lúc trẻ Bạch Quốc Du là một trong tứ đại thiếu gia của kinh thành hơn nữa lại
là một người sắc bén nhất trong 4 người thế mà lại có một đứa con đáng
yêu như thế này.
- Để tỏ lòng cảm ơn với anh Đông Lai, em sẽ nói cho anh một bí mật.
Thấy Bùi Đông Lai đáp ứng, Bạch Kiến Khôn liền kích động sau đó nói.
- Cái gì?
Bùi Đông Lai hỏi.
Bạch Kiến Khôn đến gần, hạ giọng nói nhỏ:
- Mục đích đến Yên Kinh của anh thì em biết, là vì cưới chị Tần Đồng
Tuyết mà nghe nói chị Tần Đồn Tuyết kia được định làm thái tử phi chó má gì đó cho Diệp đại thiếu gia. Như vậy, anh sẽ bị người của Tần gia làm
khó dễ hơn nữa cũng sẽ bị người của Diệp gia tìm cách gây cản trở anh.
Nếu nói lúc nãy Bạch Kiến Khôn khiến cho Bùi Đông Lai cảm thấy hắn là một
học sinh trung học bình thường thì lúc này Bùi Đông Lai lại cảm thấy
Bạch Kiến Khôn đã kế thừa gen của Bạch Quốc Du.
- Đây là bí mật mà cậu muốn nói ư?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Đương nhiên là không phải.
Bạch Kiến Khôn lắc đầu, sau đó vẻ mặt thần bí nói:
- Hôm qua, ban của em đến gặp ông nội, nếu không có gì bất ngờ thì lúc này đây, Bạch gia nhà em sẽ ra mặt ủng hộ anh.
Qua tử đến rồi?
Bạch gia ủng hộ mình?
Nghe được Bạch Kiến Khôn nói thế thì Bùi Đông Lai không khỏi biến sắc, trong lòng cũng nổi lên những gợn sóng.
- Anh đừng bao giờ nói cho người nhà em biết rằng em đã nói điều này cho anh, nếu không thì em sẽ bị mẹ em quất một trận a.
Thấy Bùi Đông Lai hơi khiếp sợ thì Bạch Kiến Khôn liền mở miệng nói thêm.
- Ừh.
Bùi Đông Lai liền lấy lại tinh thần, hắn gật đầu cười.
- Anh Đông Lai cố lên, 20 năm trước ở trên tình trường thì ba của em đã
bại trong tay ba của anh, hiện nay anh nhất định sẽ đánh bại tên Diệp
Tranh Vanh chó má kia.
Bạch Kiến Khôn nắm tay lại rồi quơ quơ lên, ý bảo Bùi Đông Lai cố lên.
- Biết rồi.
Bùi Đông Lai thấy thế thì càng cảm thấy được Bạch Kiến Khôn thật sự rất đáng yêu.
- Được rồi, em lên lớp đây.
Bạch Kiến Khôn nói xong thì cười hắc hắc:
- Lớp em có không ít người sùng bái anh đâu, em đi lên thổi phồng vài câu đã.
"—— "
Bùi Đông Lai cười khổ lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn Bạch Kiến Khôn lên lầu
nhưng trong lòng không nhịn được mà âm thầm cảm than. Xã hội này thật
là, có một đám người mới nổi lên nhưng lúc nào cũng làm ra bộ dạng ta
đây là số một, nhưng mà Bạch Kiến Khôn thì khác, tuy rằng cậu nhỏ này
sống trong sung sướng từ nhỏ đến giờ nhưng lại rất đáng yêu.
Điều này giống như một sự châm chọc.
Sau khi đi ra khỏi trường trung học Thanh Hoa thì Lôi Đại Bằng vẫn cung
kính đưa Bùi Đông Lai vào trong chiếc Rolls-Royce Phantom.
- Qua tử, người đang ở đầu?
Ô tô khởi động, Bùi Đông Lai đem mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, đôi mắt hơi phiếm hồng.
Không có đáp án.
Qua ra tay, Bạch gia ủng hộ, đánh cờ bắt đầu.