- Khẩn trương sao.
Trong phi cơ, Diệp Cô Thành mặc một bộ y phục tác chiến màu đen, ngồi ở
bên cạnh Bùi Đông Lai, thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì nhịn
không dược mà hỏi.
- Nói không khẩn trương là không thể nào.
Bùi Đông Lai khe khẽ thở dài, nói:
- Dù sao một trận chiến này cũng quyết định nhân sinh của không chỉ cá
nhân cháu mà còn cả nhân dân TQ, nói thật là chuyện này quá nặng, cho
tới lúc này thì cháu vẫn không tin rằng bản thân sẽ gánh nổi.
Diệp Cô Thành nghe vậy, cũng không trách Bùi Đông Lai mà khe khẽ thở dài.
Hắn có thể tưởng tượng được áp lực của Bùi Đông Lai lúc này.
Ở hắn xem ra, nếu Bùi Đông Lai không bị phần áp lực này đè sập thì đã
khó rồi dù sao đi nữa thì ngay cả bản thân chính hắn cũng khó có thể đối phó với việc này.
- Cậu, tình huống bên kia sao rồi?
Bùi Đông Lai thấy Diệp Cô Thành không nói lời nào, chủ động mở miệng hỏi.
- Trước mắt, Dixi đã khống chế cả căn cứ quân sự, quân M sợ chọc giận
Dixi nên đã không dám làm gì, may mà bên trong còn có camera nên chúng
ta có thể biết được tình huống bên trong mà Dixi cũng có thể thấy được
toàn bộ hình ảnh trong căn cứ.
Có lẽ sự việc quá mức nghiêm trọng nên Diệp Cô Thành cũng lộ ra bộ dạng ngưng trọng, chân mày nhíu lại:
- Ngoài ra, hắn đã ép hỏi ra được mật mã phóng đầu đạn hạt nhân, hiện giờ chỉ cần hắn nhấn nút là toàn bộ M và TQ đều banh chè.
Nói tới đây, Diệp Cô Thành dừng lại một chút, lại nói:
- Điều đáng mừng duy nhất chính là ta đã gọi cho Giáo Hoàng và Long Bồ
Tổ Đề, hiện giờ bọn họ đang đến đó, bọn ta cũng nhất trí trí cho rằng
Odin không có tham gia vào việc lần này, rất có thể là hắn tẩu hỏa nhập
ma mà toàn bộ võ công bị phế hoặc là đã chết đi rồi.
- Cháu cũng cho rằng như vậy, nếu không lấy tính của Odin thì hắn sẽ không để Dixi làm những chuyện cực đoan như thế.
Biết được phân tích của đám người Diệp Cô Thành giống mình thì Bùi Đông Lai khẽ thở ra một hơi.
Vẻ mặt Diệp Cô Thành tỏ ra cơ trí, nói:
- Không riêng gì Odin mà dưới tình huống bình thường thì Dixi cũng sẽ không làm như vậy.
- Ý của cậu nói là Odin chết đi đã làm cho Dixi mất hết hy vọng, nên mới làm ra chuyện cực đoan như thế?
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động.
Diệp Cô Thành gật đầu:
- Hắn làm như vậy chẳng khác gì là muốn đối nghịch với mọi người, còn về phần hắn muốn gặp cháu thì cũng không khó giải thích.
Bùi Đông Lai như có suy nghĩ gì.
- Mặc dù cháu là con trai của Vũ Phu nhưng mà bởi vì ngay từ lúc bắt đầu cháu quá nhỏ bé, cho nên cho dù cháu giết được Aust thì Dixi cũng không tự mình ra tay đối phó với cháu, khi đó đối với hắn mà nói thì cháu
chỉ là một phế vật, hoặc chính xác ra chỉ là một con kiến mà thôi.
Diệp Cô Thành giải thích:
- Sau này, tuy rằng cháu lớn nhanh, làm ra một số chuyện kinh thiên động địa nhưng hắn vẫn không cho rằng cháu là đối thủ của hắn, hắn tin chắc
chỉ cần hắn ra tay thì hắn có thể thoải mái bóp chết cháu.
- Thẳng cho đến khi mọi chuyện cháu làm ở M thì có thể nói biểu hiện của cháu đã rơi vào mắt Dixi, do đó đó là lần đầu tiên mà hắn ra tay với
cháu.
Diệp Cô Thành nói tới đây thì cảm thấy may mắn, may mắn bởi vì ngày đó
hắn tới sớm, nếu không thì Bùi Đông Lai đã chết trong tay của Dixi.
- Sau đó, cháu lại lợi dụng việc tài chính để chèn ép M, hơn nữa còn liên hợp các thế lực lớn tiến hành tiêu diệt Thần Võng.
Bùi Đông Lai nói tiếp:
- Sau đó, Dixi chẳng những đem cháu trở thành đối thủ của hắn, hơn nữa hắn còn hận, muốn giết cháu nhưng mà hắn hữu tâm vô lực.
- Mà hiện giờ, bởi vì mất đi chỗ dựa vững chắc là Odin nên Dixi trở trở
nên cô độc bất lực, hắn biết chỉ cần hiện thân ra thì sẽ bị chúng ta
đuổi giết cho nên mới tiêu diệt căn cứ quân sự kia, muốn để cho mọi
người chôn cùng với hắn.
- Đúng vậy.
Diệp Cô Thành nghe Bùi Đông Lai nói những lời này thì gật đầu:
- Hắn muốn quyết tâm tiêu diệt cả TQ, bức cháu đến gặp hắn, chỉ là muốn dùng vũ lực để xử lý cháu.
“Cốp”
Bùi Đông Lai không tự chủ được mà nắm chặt 2 tay lại, Dixi thật sự khinh người quá đáng!
- Nếu Dixi là Cương Kính đại thành đỉnh phong thì lấy thực lực của cháu, cùng với vũ kỹ“ Miểu Sát”, tuyệt đối có thể giết được hắn.
Diệp Cô Thành thấy Bùi Đông Lai tràn đầy phẫn nộ, sợ Bùi Đông Lai sẽ bị
cừu hận choáng váng đầu óc, nhịn không được nhắc nhở nói:
- Tiếc là hắn còn có thêm “ Phòng Ngự Tuyệt Đối” hơn nữa cái này đã
luyện đến cực hạn, do đó, lấy thực lực bây giờ của cháu, cho dù có thêm “ Miễu Sát” thì cũng không thể thắng được hắn.
"Hô ~ "
Mặc dù trong lòng hận không thể lập tức làm thịt Dixi, nhưng lý trí nói
cho Bùi Đông Lai. Trước mắt hắn, đích xác còn không phải là đối thủ của
Dixi, liền hỏi:
- Cậu, kế hoạch của mọi người là gì?
- Ta đã nói cho Giáo Hoàng và Long Bồ Tổ Đề, đến lúc đó, trong thời gian ngắn nhất chúng ta sẽ giết Dixi, đồng thời phòng ngừa Odin xuất hiện dù sao thì chúng ta cũng không biết chắc chắn Odin có tẩu hỏa nhập ma hay
không.
Diệp Cô Thành trầm giọng nói:
- Bất quá, Dixi có thể thấy được mọi hình ảnh trong căn cứ quân sự, thêm vào đó là thực lực cao cường nên hắn có thể cảm nhận được khí tức. Cho
nên mấy người chúng ta chỉ có thể đợi sau khi cháu vào phòng thì mới
tiến vào.
- Ý của cậu là để cháu vào đó, tận lực cố gắng kéo dài thời gian, chờ mọi người đuổi tới sao?
Trong lòng Bùi Đông Lai liền hiểu rõ kế hoạch của Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành gật đầu:
- Ừh, chỉ cần cháu cố gắng kiềm chế hắn trong vòng 3’ thì chúng ta có thể xử lý mọi chuyện sau đó.
Không trả lời, chân mày Bùi Đông Lai nhíu lại, lấy thực lực trước mắt thì hắn biết giữ vững được 3’ là một chuyện rất khó.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Diệp Cô Thành vốn là thở dài, theo sau ngữ khí trở nên cực kỳ nghiêm túc:
- Đông Lai, ta biết mọi chuyện rất khó khăn nhưng mà ta nói cho cháu
biết, tình thế bức người, trừ nghênh chiến thì cháu không còn lựa chọn
nào khác.
- Cháu sẽ cố gắng hết sức.
Bùi Đông Lai cười khổ, đột nhiên nhớ đến câu nói “ Trời sập xuống có Qua tử khiêng” của Bùi Vũ Phu thì nhịn không được mà thở dài:
- Nếu Qua tử ở đây thì tốt rồi.
- Đúng, lấy thực lực của Vũ Phu thì có thể ngăn cản được mọi chuyện.
Diệp Cô Thành nhìn vào Bùi Đông Lai, giọng nói phức tạp:
- Đông Lai, nhưng mà Vũ Phu đã chết rồi.
“Lộp bộp!”
Nghe được Diệp Cô Thành nói thế thì trong lòng Bùi Đông Lai chấn động dữ dội.
- Tuy rằng Vũ Phu dốc sức để dạy dỗ nền tảng cho cháu, để cháu đi làm
một việc nhưng mà hắn sẽ không vì để bản thân cháu lớn dần mà lấy an
toàn của nhân dân TQ làm tiền đặt cược.
Diệp Cô Thành nghĩ đến câu nói “ Có một số việc, nó thích hợp làm hơn ta” của Bùi Vũ Phu thì cười khổ:
- Trừ phi hắn có lòng tin cháu có thể giết chết Dixi.
Bùi Đông Lai không phản bác được.
Tuy rằng bởi vì một màn thần kỳ xảy ra trên du thuyền lần đó, để cho Bùi Đông Lai dấy lên hy vọng Bùi Vũ Phu chưa chết nhưng mà hắn biết Diệp Cô Thành đã nói đúng.
Bùi Đông Lai thương hắn, thậm chí vì hắn mà làm trái lời hứa hẹn với mẹ của hắn, một lần nữa rời núi vì hắn.
- Trên thế giới này, đại đa số mọi người đều chọn” người không vì mình
trời tru đất diệt” một số ít thì cố gắng vì gia đình của mình, còn những người khác thì có thể hy sinh vì quốc gia.
Trong lòng nhất thời, trong đầu Diệp Cô Thành hiện ra hình ảnh Bùi Vũ Phu, tràn đầy kính ý nói:
- Cha ta nói ta “ Chỉ có quốc mà không có gia” nhưng trên thực thế ta không có vĩ đại như thế.
- Trong lòng ta chỉ có cha cùng gia gia của cậu là hoàn toàn xứng đáng với câu nói đó.
Những lời này của Diệp Cô Thành làm cho Bùi Đông Lai ngẩn ra, sau đó
khuôn mặt không khỏi xuấ hổ, xấu hổ khi phải đối mặt với cha và gia gia
của mình.
Cá nhân, gia đình, quốc gia…
Trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi âm thâm suy nghĩ mối quan hệ giữa những cái này.
Có lẽ là quá tập trung nên hơi thở trên người Bùi Đông Lai trở nên mỏng hơi, cuối cùng hơi thở dường như là biến mất.
Chẳng…Chẳng lẽ Đông Lai đột phá?
Đột nhiên cảm thấy được điểm này thì Diệp Cô Thành hiểu được trong lúc
vô tình Bùi Đông Lai đã tiến vào trạng thái “ Vô Thần” cho nên hắn không quấy rầy mà vẻ mặt tỏ ra chờ mong nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Thì ra bản thân đã bỏ qua ý nghĩa đó.
Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai mở mắt ra, trong đầu Bùi Đông Lai
nắm lấy một đạo tinh quang, tỉnh ngộ, nhịn không được thì thào tự nói.
Cuối cùng hắn đã lĩnh ngộ được ảo diệu của “ Vô Thần”.