- Hắn họ Bùi, tên Đông Lai.
Lời nói hời hợt của Vệ xử trường
giống như là một đạo sấm sét vang lên bên tai của Y Bắc, không ngừng
quanh quẩn bên tai của hắn, khiến cho hắn hoàn toàn lâm vào khiếp sợ.
Phụ trách thu thập tình báo ở Nam Cảng và TQ là nhiệm vụ của hắn.
Cho nên đối với Bùi Đông Lai thì hắn cũng không xa lạ gì, ngược lại thì hắn vô cùng quen thuộc.
Hắn chẳng những biết được Bùi Đông Lai lấy tư thế mãnh long quá giang,
trong nháy mắt tiêu diệt Đông Tinh, thống nhất hắc đạo Nam Cảng, trở
thành chủ nhân phía sau màn của Nam Cảng, hơn nữa hắn còn biết được
chuyện trong khách sạn ở Yên Kinh.
Hắn không thể tưởng tượng
được, cha con Bùi gia có bao nhiêu cân lượng mới có thể khiến cho Diệp
gia, kẻ như mặt trời ban trưa phải chịu nhục nhưng mà hắn dùng đầu ngón
chân cũng có thể nghĩ được người trẻ tuổi này tuyệt đối không phải là kẻ dễ đụng.
Dường như đã hiểu được cảm giác lúc này của Y Bắc cho
nên Vệ xử trường cũng không có nói gì thêm mà là cúp điện thoại rồi sau
đó gọi cho thuộc hạ để làm ra an bài.
Sau khi ra lệnh xong thì Vệ xử trường rất rõ ràng, mặc kệ kế tiếp Đằng Tỉnh sẽ tìm ai, tội danh
quấy rối tình dục thì Đằng Tỉnh hắn đã định rồi, đồng dạng cũng sẽ không có gì ngăn cản Đằng Tỉnh bị pháp luật Nam Cảng trừng phạt.
So sánh vói quốc nội mà nói thì tốc độ của cảnh sát Nam Cảng quả thật là rất nhanh.
1’ sau, 2 gã tuần cảnh kia lại nhạn được lệnh của cấp trên là lập tức khống chết tên người NB tên là Đằng Tỉnh kia.
- Tiên sinh, tôi lặp lại một lần nữa, bởi vì lúc nãy ngài đã quấy rồi Mộ
tiểu thư và Trang tiểu thư nên đã ngài nhất định phải cùng với chúng tôi đến cục cảnh sát để tiến hành điều tra.
Sau khi nghe được lệnh
của cấp trên thì 2 gã tuần cảnh cũng không còn cảm thấy bất an nữa, liền quay người lại nói về phía Đằng Tỉnh.
- Hắc, tao đã liên hệ với Y Bắc tiên sinh người phụ trách đại sứ quán NB tại Nam Cảng này, ông ta
sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi.
Đằng Tỉnh hoàn toàn đem lời nói của 2 gã tuần cảnh trở thành rắm chó, vẻ mặt hung hăng càn quấy, nói:
- Tụi mày cứ chờ bị đuổi đi.
"Bá!"
2 gã tuần cảnh thấy Đằng Tỉnh ngưu bức, không coi ai ra gì thì liền tức
giận rồi lút súng ra, nhắm ngay vào người Đằng Tỉnh, lạnh lùng nói:
- Xin ông lập tức theo chúng tôi về cục cảnh sát để điều tra.
“Ách?”
Thấy được hành động của 2 gã tuần cảnh thì 3 tên bảo tiêu của Đằng Tỉnh theo bản năng liền giơ tay lên, ánh mắt của hắn nhìn qua chỗ Bùi Đông Lai
sau đó liền bỏ qua suy nghĩ này, lại đem ánh mắt nhìn về phía Đằng Tỉnh.
- Thằng…Thằng khốn.
Đằng Tỉnh thấy thế thì tức giận quát lên một tiếng.
“Reng..Reng”
Ngay sau đó.
Không đợi 2 gã tuần cảnh bước lên thì điện thoại trong tay của Đằng Tỉnh đã vang lên.
Trong lòng Đằng Tỉnh vừa động, hắn liền rút điện thoại ra, thấy được người
gọi đến là Y Bắc thì nụ cười trên mặt của hắn càng trở nên dữ tợn hơn:
- Chúng mày xong rồi, biết không? 2 tên chúng mày là một kẻ đáng thương.
Mắng xong, dường như Đằng Tỉnh còn cảm thấy tức giận, nhìn thẳng về phía Bùi Đông Lai, gào lên:
- Tiểu tử, còn mày nữa, cho dù mày có tìm tên hỗn đản Uông Chu kia thì mày cũng xong đời rồi.
Bùi Đông Lai không để ý đến, tiếp tục dùng cơm.
Đằng Tỉnh thấy thế thì cười âm trầm, cầm lấy điện thoại, mơ hồ có chút kích động, nói:
- Y Bắc thúc thúc, sự việc đã có kết quả chưa?
- Đằng Tỉnh, tuy rằng tôi không biết cậu làm cái gì nhưng mà tôi khuyên cậu ngay lập tức hãy hướng về đối phương mà xin lỗi đi.
- Cái... Cái gì?
Nghe được Y Bắc nói như thế thì Đằng Tỉnh cảm thấy rằng lỗ tai của mình có vấn đề, hắn mở to mắt ra, vẻ mặt trở nên kỳ lại, hỏi:
- Y Bắc thúc thúc, ngài muốn tôi hướng tên hỗn đản kia xin lỗi sao?
- Đúng, lập tức.
Giọng nói của Y Bắc vô cùng kiên quyết.
Đằng Tỉnh vốn cho rằng Y Bắc sẽ thông qua các mối quan hệ để giúp hắn xử lý
chuyện này cho nên vừa thấy số điện thoại của Y Bắc gọi đến thì hắn liền có cảm giác được từ một tên nông dân biến thành một kẻ làm chủ, vô cùng ngưu bức.
Lúc này, nghe được Y Bắc nói như thế thì hắn chỉ thấy
được cọng cỏ cứu mạng của mình đã biến mất, mà thay vào đó là hắn bị đạp một phát rơi xuống nước.
Loại tương phản này khiến cho hắn cảm thấy nổi lên, không ngừng hét lên:
- Y Bắc thúc thúc, ngài có lầm hay không, ta bị tên kia ném ra khỏi đây
thiếu chút nữa là bỏ mạng, hắn lại hãm hại nói ta quấy rối tình dục,
muốn bắt ta vào cục cảnh sát.. Mà ngài…Ngài lại muốn ta đến gặp hắn để
xin lỗi sao?
- Đằng Tỉnh, nếu cậu không muốn té chết ở Nam Cảng thì lập tức làm theo lời của tôi.
Y Bắc cố nén cảm giác muốn chửi cho má, nhắc nhở:
- Nếu nhớ, nơi này là Nam Cảng của TQ chứ không phải là NB.
- Hắn…rốt cuộc hắn là ai?
Nghe được Y Bắc nói như thế thì cuối cùng Đằng Tỉnh mới hiểu được sự thật là Y Bắc không thể giúp mình, hắn lại đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông
Lai đang dùng cơm kia.
Giờ phút này, trên mặt của hắn không có
chút nửa điểm hung hăng càn quấy mà thay vào đố chính là sự sợ hãi,
khiếp sợ cùng nghi ngờ.
Hắn thật sự muốn biết tên gia hỏa trước mặt là ai.
- Hắn là người nằm quyền hắc đạo ở Nam Cảng hoặc có thể nói là ở cả TQ.
Y Bắc cảm thấy răng giọng nói của mình có chút run rẩy, thân hình của hắn cũng run run:
- Trước đó không lâu, hắn vừa mới ở Yên Kinh đã làm cho Diệp gia một trong tứ đại gia tộc của TQ phải chịu nhục.
- Hắn…hắn là Bùi Đông Lai sao?
Trong lòng Đằng Tỉnh rung mạnh, đột nhiên nghĩ đến điều gì.
- Đúng.
Trong lòng Y Bắc vẫn òn sợ hãi, nói:
- Đằng Tỉnh, đây là Nam Cảng là TQ, hắn là người mà chúng ta không thể
đắc tội được. Cậu hãy lập tức tới xin lỗi hắn đi, xin hắn tha thứ cho
cậu nếu không hắn muốn xử lý cậu thì cũng giống như là bóp chết một con
kiến mà thôi.
Kinh ngạc, choáng váng, sửng sốt, ngây người.
Đằng Tỉnh từng đoán thân phận của bdld nhưng mà hắn nằm mơ cũng không thể
ngờ rằng, chính mình lại đi đắc tội với kẻ nắm lấy hắc đạo của TQ.
- Mang đi.
Sau đó, không đợi Đằng Tỉnh từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần thì đã có
mười mấy cảnh sát đã đi vào nhà hàng, kẻ đứng đầu liền vung tay lên, hạ
lệnh đem Đằng Tỉnh magn đi.
Không có phản kháng, thậm chí ngay cả kêu gào cũng không có, Đằng Tỉnh giống như là mất đi hồn phách, tùy ý
để cảnh sát mang theo hắn và thủ hạ ra khỏi nơi này.
- Bùi... Bùi Đông Lai!
Đột nhiên Đằng Tỉnh nghĩ đến điều gì rồi hét lên một tiếng.
Hành động bất thình lình của Đằng Tỉnh đã khiến cho mấy tên cảnh sát kia giật mình.
Sau đó, không đợi 2 tên cảnh sát mở miệng, Đằng Tỉnh quay đầu lại giống như là lệ quỷ nhìn chằm chăm vào Bùi Đông Lai:
- Mày tên hỗn đản kia, mày sẽ phải trả một cái giá rất lớn, tao thề.
- Ăn cái gì đi, không cần để ý đến mấy con chó điên đang kêu loạn lên.
Đối mặt với tiếng rít gào của Đằng Tỉnh thì Bùi Đông Lai cũng không để ý
đến mà cầm lấy khăn tay, lau miệng rồi cầm lấy ly rượu uống một ngụm,
nhìn vào Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân nói.
- Mày không sống được lâu đâu, anh trai của tao…
- Mau câm miệng lại.
Lúc này đây, không đợi Đằng Tỉnh nói xong thì một gã cảnh sát đã trực tiếp
tát vào mặt Đằng Tỉnh, khiến cho Đằng Tỉnh đem câu muốn nói nuốt xuống
bụng.
- Tôi…tôi muốn gọi điện thoại.
Ăn một cái tát vào mặt khiến cho Đằng Tỉnh tức giận đến cả người run lên.
- Thành thật một chút cho tôi.
Đằng Tỉnh lại bị ăn thêm một cái tát, một hàng cảnh sát nhìn vào Đằng Tỉnh
giống như là nhìn phải thằng ngu, cảm giác kia giống như muốn nói: Mảy
rất ngưu mà, phải không? Lấy thực lực của người trẻ tuổi kia thì cho dù
18 đời tổ tông của mày ngoi lên từ đống mộ kia cũng không thấm vào đầu
cả. người trẻ tuổi kia có hàng trăm loại phương pháp để khiến cho mày
bốc hơi khỏi nhân gian, mày còn kêu to cái rắm tờ hó gì nữa?
Cùng lúc đó.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Đằng Tỉnh thì Y Bắc liền liên lại với gia chủ của Đằng gia là Đằng Xuyên Nguyên.
- Tôi là Y Bắc người phụ trách đại sứ quán c ủa NB tại Nam Cảng, xin để cho Đằng Xuyên Nguyên quân nghe điện thoại.
Điện thoại được chuyển thì Y Bắc liền kính trọng mà nói.
- Có chuyện gì không?
So với người bình thường thì địa vị của Y Bắc là cao lắm rồi nhưng mà ở
trong mắt trợ thủ của Đằng Xuyên Nguyên thì hắn không đáng giá được nhắc tới, hắn cũng biết rằng mình không có tư cách để nói chuyện trực tiếp
với Đằng Xuyên Nguyên.
- Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Đằng Xuyên Nguyên quân.
Y Bắc nói xong, dứt khoát nói thẳng:
- Đằng Tỉnh bị cảnh sát Nam Cảng mang đi rồi.
“Hả?”
Lời nói của Y Bắc khiến cho tên trợ thủ của Đằng Xuyên Nguyên ngẩn ra, hắn
biết được chuyện Đằng Tỉnh đi Nam Cảng, lại biết được lần này Đằng Tỉnh
đi Nam Cảng là muốn làm tiên phóng để hội Tam Hợp tiến vào Nam Cảng.
- Xin chờ một chút.
Sau đó, trợ thủ của Đằng Xuyên Nguyên liền trả lời.
- Y Bắc quân, ông nói rằng Đằng Tỉnh bị cảnh sát Nam Cảng mang đi rồi sao?
1’ sau, Đằng Xuyên Nguyên nhận điện thoại, nhíu mày hỏi.
- Vâng, Đằng Xuyên Nguyên quân tôn kính.
Cảm nhận được vẻ uy nghiêm trong giọng nói của Đằng Xuyên Nguyên thì trong lòng của Y Bắc khẩn trương.
- Chuyện gì?
Đằng Xuyên Nguyên trầm giọng hỏi.
- Là như vậy…
Y Bắc kinh hồn tang đảm, đem toàn bộ mọi chuyện nói cho Đằng Xuyên Nguyên.
- Đồ vô dụng.
Nghe Y Bắc nói xong thì Đằng Xuyên Nguyên tức giận, sau đó hắn nhíu mày, nói:
- Ông hãy nghĩ biện pháp cứu Đằng Tỉnh ra, ta mặc kệ ông dùng biện pháp
gì, nhất định phải bảo hắn quản chặt cái miệng của mình lại.
- Vâng, Đằng Xuyên Nguyên quân tôn kính.
Nghe được câu trả lời của Y Bắc thì Đằng Xuyên Nguyên cũng không nói lời vô ích nữa mà là nhìn sang tên trợ thủ, nói:
- Bảo Đằng Dã đến đây.
- Vâng, hội trưởng.
Trợ thủ nhận lệnh rồi cung kính rời đi.
- Thúc thúc, ngài tìm cháu.
10’ sau.
Đằng Dã đi vào thư phòng của biệt thự số 1 của Đằng gia, cung kính hướng Đằng Xuyên Nguyên hành lễ.
- Tiểu Dã, ta để cho em trai của cháu đi đến Nam Cảng, lấy danh nghĩa hợp tác cùng với công ty giải trí Đông Tinh để che dấu, để tiến hành điều
tra, thuân lợi cho hội Tam Hợp của chúng ta tiến vào Nam Cảng sau này.
Đằng Xuyên Nguyên nhíu mày lại, nói:
- Nhưng mà lúc này ta nhận được tin tức, em trai của cháu đã đắc tội với
Bùi Đông Lai nên đã bị Bùi Đông Lai lợi dụng cảnh sát mang hắn bắt đi.
Nghe Đằng Xuyên Nguyên nói như thế thì đồng tử của Đằng Dã đột nhiên co lại, một cổ sát ý kinh khủng xuất hiện.
- Đằng Dã, cháu hãy chuyển lời với Nhẫn sư phụ của cháu rằng 10 ngày sau
hắn sẽ cùng với Bùi Vũ Phu tiến hành một trận chiến, chẳng những việc
này có quan hệ đến việc báo thù cùng bảo vệ vinh quang của giới võ học
NB, mà còn quan hệ với kê hoạch chinh phục TQ của đế quốc NB chúng ta.
Đằng Xuyên Nguyên đứng lên, 2 tay nắm chặt lại, gằn từng tiếng:
- Một trận chiến này, chỉ có thắng không thể bại.
- Xin thúc thúc cứ yên tâm, sư phụ của cháu nhất định sẽ chặt đầu của Bùi Vũ Phu.
Sát ý của Đằng Dã lẫm liệt, giọng nói lành lạnh làm cho người ta không rét mà run:
- Còn về phần tên cẩu tạp chủng Bùi Đông Lai kia, hắn dám động thủ đối
với em trai của cháu thì cháu muốn lột ra, rút gân, uống máu của hắn rồi lấy đầu của hắn ném đi cho chó ăn.