Thanh Mộc luống cuống
Sau khi An Đằng gọi điện cho hắn thì hắn liền luống cuống.
Khi hắn cố gắng gọi lại cho An Đằng nhưng An Đằng không nghe máy thì hắn hoàn toàn luống cuống.
Đi vào TQ 2 năm, đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi như thế.
Hắn sợ hãi.
Sợ An Đằng sẽ táng thân ở Đông Hải.
Bất quá..
Sau khi gọi điện cho An Đằng không được thì hắn bình tĩnh trở lại.
Hắn liền gọi điện cho tkt.
- Tôi là người phụ trách lãnh sự quán NB tại Đông Hải, Thanh Mộc.
Điện thoại được chuyển, Thanh Mộc liền mở miệng nói trước, giọng nói có chút kích động.
- Chào ngài, Thanh Mộc tiên sinh, muộn như vậy mà còn gọi cho tôi, có chuyện gì sao?
Mặc dù đã đoán được Thanh Mộc sẽ gọi điện đến cho mình nhưng giờ phút này Triệu Kiến Tân lại giả ngu.
- Triệu cục trưởng, mời ông hãy phái người đến nhà hàng XX ngay lập tức.
Có lẽ là quá lo lắng đến an nguy của An Đằng nên Thanh Mộc nói thẳng, giọng nói mang theo vài phần mệnh lệnh.
Nghe Thanh Mộc nói xong thì trong lòng Triệu Kiến Tân có chút không thoải
mái, ông là một người NB, dựa cái gì mà ra lệnh cho ta?
- Thanh Mộc Tiên Sinh, đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Kiến Tân lại lựa chọn giả ngu.
- Có người uốn giết lưu học sinh nước tôi.
Nghĩ đến An Đằng cầu cứu, Thanh Mộc lòng nóng như lửa đốt, thế cho nên tê rống lên:
- Triệu cục trưởng, ông hẳn là biết được quan hệ hiện giờ giữa 2 nước,
nếu như lúc này có lưu học sinh chết ở quý quốc thì hậu quả chúng ta đều không thể gánh vác! Mặt khác, tôi nói cho ông biết trong đám lưu học
sinh kia có một người tên là An Đằng, là cháu cua An Bồi Tinh Hải, đại
thần nội vụ của nước tôi. Nếu An Đằng chết ở quý quốc thì chiến tranh sẽ bùng nổ.
“Lộp bộp!”
Nghe được Thanh Mộc nói như thế thì cả người Triệu Kiến Tân chấn động, chân mày nhíu lại.
Lý trí nói cho hắn biết, tính chất nghiêm trọng của chuyện này đã vượt xa suy đoán của hắn.
- Triệu cục trưởng, ông có nghe lời tôi nói không?
Thanh Mộc thấy Triệu Kiến Tân không trả lời thì liền gấp gáp.
- Thanh Mộc tiên sinh, tôi sẽ phái người qua ngay.
Mặc dù biết rõ thân phận của Bùi Đông Lai, không thể trêu chọc nhưng đến
lúc này Triệu Kiến Tân cũng biết nhất định phải ngăn trở, nếu không sẽ
xảy ra chiến tranh, hắn sẽ không gánh nổi hậu quả.
- Triệu cục trưởng, tôi cũng sẽ qua đó, hy vọng ông sẽ đến nhanh.
Nghe được Triệu Kiến Tân nói thế thì Thanh Mộc thở phào một hơi, lại bổ sung thêm.
Sau khi kết thúc điện thoại với Thanh Mộc thì Triệu Kiến Tân không có đi liền mà là gọi điện ra lệnh cho thủ hạ ở bên dưới.
…
Quán cơm XX, Vương Quân Hữu cùng 2 tên thủ hạ thấy Bùi Đông Lai ra tay xử lý đám người NB kia thì vô cùng kích động, cảm giác như đã được trút giận.
Nhưng mà.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của thượng cấp thì cả người hắn giống như là bị một chậu nước lạnh tạt vào, hắn liền mang theo 2 tên thủ hạ đi vào nhà
hàng.
Trong nhà hàng, đám lưu học sinh NB đang quỳ dưới đất, còn đám khách nhân thì lập điện thoại ra chụp lại cảnh này.
Rất nhanh, Vương Quân Hữu mang theo 2 tên thủ hạ đi vào nhà hàng, chen qua đám người đi tới Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh.
Thấy sắc mặt bình tĩnh của Bùi Đông Lai, ánh mắt lo lắng của Vương Quân Hữu lại xuất hiện một tia kinh nể.
Một mặt, hắn biết được sự tích của Bùi Đông Lai , hắn cảm nếu như Bùi Đông
Lai gây ra chuyện lớn thì nguy hiểm của bản thân Bùi Đông Lai sẽ tăng
lên.
Một mặt khác, hắn lại tin được Bùi Đông Lai có thể biết những điều này.
Cho nên, như vậy mà Bùi Đông Lai lại có thể tỏ ra bình tĩnh, phần định lực cùng quyết đoán này đủ để hắn phải kính nể.
- Trước khi đám người lãnh sự quán NB kia đến đây thì tôi sẽ không làm gì bọn hắn.
Bùi Đông Lai đoán được tâm tư của Vương Quân Hữu cho nên sắc mặt tỏ ra bình tĩnh, nói.
“Ách”
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Vương Quân Hữu cười chua sót.
Nửa giờ sau.
Một chiếc Audi A6 có biển số xe cảnh sát Đông Hải, cùng một chiếc Infiniti, 2 chiếc Toyota gặp nhau tại một con đường cách nhà hàng XX không xa.
Trong màn đêm, chiếc Audi A6 cùng chiếc Infiniti mở kính cửa xe xuống, Triệu
Kiến Tân cùng Thanh Mộc dùng ánh mắt trao đổi một chút.
1’ sau, 4 chiếc xe chạy đến trước cửa nhà hàng XX.
- Triệu cục trưởng.
Mắt thấy Triệu Kiến Tân xuống xe thì tên cảnh sát ở phân khu này lập tức bước lên, hồi báo:
- Bùi Đông Lai làm bị thương 4 người, trong đó 2 người thương thế không
nhẹ, ngoài ra, hắn còn để đám lưu học sinh NB kia quỳ xuống đất….
- Triệu cục trưởng, hung thủ có ở bên trong không?
Không đợi tên cảnh sát kia nói xong, Thanh Mộc từ trong chiếc Infiniti đi
xuống, bước nhanh đến phía Triệu Kiến Tân, mở miệng hỏi, hắn đã biết
được đám người An Đằng còn chưa chết, lúc này hắn quan tâm nhất chính là hung thủ còn ở bên trong không.
- Ở bên trong.
Triệu Kiến Tân gật đầu trả lời, tâm tình vô cùng phức tạp.
- Chúng ta vào thôi.
Biết được hung thủ còn ở bên trong thì hung quang trong mắt Thanh Mộc lóe
lên. Nghiến răng nghiến lợi nói một câu, dẫn người đi vào.
Sắc mặt Triệu Kiến Tân phức tạp, mang theo mấy tên cảnh sát đi vào.
Trong nhà hàng, An Đằng và Thu Sơn đang hôn mê, còn đám lưu học sinh NB kia thành thật mà quỳ ở dưới đất.
Bùi Đông Lai ngồi ở trên một chiếc ghế salon, tay cầm một điếu thuốc, Chu
Thiến ngồi ở bên cạnh hắn nhưng mà mắt không ngừng nhìn vào đám lưu học
sinh NB cùng với cảnh sát kia, nàng có cảm giác đang nằm mơ.
Rất
nhanh, Thanh Mộc đã bước vào, hắn thấy rõ hơn 10 lưu học sinh NB đang
quỳ dưới đất, mà An Đằng thì nằm xụi lơ trên mặt đất, sinh tử không rõ.
Thấy một màn như vậy thì sắc mặt đám người Thanh Mộc cuồng biến, lập tức dừng lại.
Sau đó.
Theo bản năng đám người Thanh Mộc quẳng ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai đang ngồi hút thuốc trên ghế salon.
Là hắn?
Thấy khuôn mặt không tính là xa lạ của Bùi Đông Lai thì đồng tử đám người Thanh Mộc mở to ra.
Thân là nhân viên lãnh sự quán, hơn nữa còn là nhân viên thu thập tình báo thì bọn hắn cũng không xa lạ gì với Bùi Đông Lai.
- Thanh Mộc Tiên Sinh, cứu chúng ta!
Sau đó, những tên lưu học sinh kia thấy đám người Thanh Mộc đi vào thì liền sôi nổi cầu cứu.
- Bùi Đông Lai tiên sinh, chẳng lẽ cậu muốn khơi mào chiến tranh sao?
Nghe được những lời cầu cứu kia thì 2 mắt Thanh Mộc như phun ra lửa nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, gào lên.
Thanh Mộc vừa thốt lên xong thì những tên thủ hạ phía sau hắn liền tỏ ra tức giận.
Bọn hắn cảm thấy Bùi Đông Lai thật sự là khi dễ người mà.
- Tôi chỉ muốn nói một sự thật, nơi này là TQ.
Bên tai vang lên lời chất vấn của Thanh Mộc, Bùi Đông Lai bóp tắt tàn thuốc, chậm rãi đứng lên, đi tới đám người Thanh Mộc:
- Nơi này không phải là nơi mà đám người các ông có thể giương oai được.
- Cậu…
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì đám người Thanh Mộc vô cùng tức giận.
- Các ông tự mình quỳ hay là để ta giúp các ông?
Bùi Đông Lai dừng bước lại, hỏi ra một vấn đề.
- Bùi tiên sinh, không thể!
Triệu Kiến Tân nghe vậy thì lập tức hoảng sợ, chạy tới ngăn cản.
- Triệu cục trưởng, tôi biết ngài lo lắng cái gì, nhưng mà tôi hỏi ngài
một câu, nơi này là địa bàn của chúng ta, tại sao đám người lại dám diễu võ dương oai?
Bùi Đông Lai nhìn vào khuôn mặt vô cùng lo lắng của Triệu Kiến Tân, lớn tiếng chất vấn:
- Ông nói cho tôi biết, bọn hắn dựa vào cái gì?
"Ách..."
Triệu Kiến Tân không phản bác được.
- Hôm nay, một là bọn chúng tự quỳ xuống, hai là tôi đánh cho bọn hắn
phải cầu xin tha thứ mà quỳ xuống, cho dù Thiên Vương lão tử đến đây
cũng không thay đổi được.
Im lặng trong đại sảnh, giọng nói của Bùi Đông Lai lại vang lên.
Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai đứng thẳng, ngạo nghễ nói:
- Nếu có chiến tranh thì tôi nguyện dốc hết sức, có chết cũng không hối hận.