"Hô. . . Hô. . ."
Nghe Bùi Vũ Phu nói thế, Nạp Lan Trường Sinh
vốn là ngẩn ra, sau đó hơi thở của hắn trở nên dồn dập, hắn muốn mở
miệng nói cái gì đó nhưng mà một chữ cũng không nói được.
Trong màn đêm, mồ hôi hắn tuôn như mưa.
Còn về phần Nạp Lan Minh Châu thì không dám hồ ngôn loạn ngữ, mà là thành thật quỳ ở dưới dất.
Bùi Vũ Phu thấy thế, không có nói cái gì nữa, mà là xoay người rời đi.
Trong phút chốc, Bùi Vũ Phu liền tiến vào đêm tối, biến mất trong tầm mắt của 3 người Nạp Lan Trường Sinh. Trên đường lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh,
yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở hổn hển của Nạp Lan Trường
Sinh.
- Cha….cha..
Thấy Nạp Lan Trường Sinh giống như là
bị choáng váng, vẫn không nhúc nhích nhìn vào phương hướng Bùi Vũ Phu
rời đi thì Nạp Lan Minh Châu không nhịn được mà lên tiếng.
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Minh Châu, Nạp Lan Trường Sinh nhịn không được nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch.
Thân là sư huynh của Bùi Vũ Phu thì hắn biết được Bùi Vũ Phu. Ở hắn xem ra,
ngay cả Bùi Vũ Phu cũng không có mở miệng nói buông tha cho Nạp Lan gia, thì lấy thủ đoạn âm tàn của Bùi Đông Lai không nói cũng có thể biết kết quả của Nạp Lan gia.
Trong lòng hiểu được điều này, Nạp Lan Trường Sinh không đợi Nạp Lan Minh Châu mở miệng, cả người mệt mỏi, nói:
- Đi về.
Đối với Nạp Lan Minh Châu mà nói, sở dĩ nàng đến xin lỗi Bùi Đông Lai chỉ
là lo lắng đến tương lại của Nạp Lan gia, hiện giờ nghe Nạp Lan Trường
Sinh nói trở về thì nàng không có chút phản đối nào, âm thầm thở nhẹ một hơi.
- Cha, nếu Bùi gia muốn diệt sạch thì chúng ta cùng bọn hắn cá chết rách lưới.
Sau khi đứng dậy, vẻ mặt Nạp Lan Minh Châu đầy hận ý nói.
- Haiz…
Nạp Lan Trường Sinh khe khẽ thở dài, yên lặng đi vào ô tô.
Nếu Nạp Lan gia có thực lực đối phó với Bùi gia thì hắn cần phải ăn nói khép nép như thế này sao?
1’ sau.
Trong Mercedes-Benz S600, Nạp Lan Trường Sinh ở một bên hút thuốc, còn Nạp
Lan Minh Châu thì vẻ mặt âm trầm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trong bóng đêm, Cô Độc Phong Ảnh nhìn chiếc Mercedes-Benz S600 rời đi, khóe miệng nở nụ cười:
- 20 năm trước, bởi vì hắn biết Diệp gia sẽ ra tay ông ông cho nên lựa
chọn thờ ơ đứng ở bên ngoài hơn nữa lại còn âm thầm ném đá xuống giếng.
20 năm sau, hắn lại xem ông là hoa cúc của ngày xưa, điều này thật là
ngu xuẩn. So ra mà nói, con gái của hắn quả thật là dại dột hết thuốc
chữa, theo ta thấy, nếu để con gái hắn gả cho con trai ông thì quả thật
đối với con ông là một điều sỉ nhục.
Bùi Vũ Phu cười, hắn rất thích người khác thổi phòng con trai của hắn.
- Vũ Phu, ông vẫn nhớ tình cũ a. So với con của ông thì ông lại nhân từ hơn nhiều.
Thấy Bùi Vũ Phu cười, cđpa mang theo vài phần tò mò hỏi:
- Vũ Phu, cá nhân ta cho rằng con ông sẽ không bỏ qua Nạp Lan gia. Nếu
con ông muốn động thủ, ông sẽ không bởi vì nhớ tình cũ mà ngăn cản sao?
- Ta nói rồi, nhân sinh của hắn do hắn làm chủ.
Bùi Vũ Phu phun ra một ngụm khói, cười:
- Nó muốn tự bản thân mình quang minh chính đại bước vào cánh cửa của Tần gia, ta sẽ không phản đối chỉ ủng hộ nó. Nếu nó muốn khai đao với Nạp
Lan gia, ta cũng vẫn như thế.
- Ông đúng là dụng tâm lương khổ a.
Cô Độc Phong Ảnh nhịn không được mà cảm thán, hắn biết Bùi Vũ Phu không ra mặt làm chỗ dựa cho Bùi Đông Lai là muốn Bùi Đông Lai tôi luyện. Hơn
nữa, khi Bùi Đông Lai quang minh chính đại bước vào Tần gia thì căn bản
không có kẻ nào không tâm phục khẩu phục cả.
. . . . . . . . .
Đối với mọi chuyện, Bùi Đông Lai cũng không biết.
Lúc này ôtô của Bùi Đông Lai đã tới biệt thự Đàn Cung.
- Đông Lai ca.
Cửa biệt thự, Đông Phương Lãnh Vũ sớm đã đợi lâu thấy Bùi Đông Lai xuống xe thì vội ra nghênh đón.
- Bùi tiên sinh.
Cùng lúc đó, 4 gã bảo tiêu liền chào hỏi Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai mỉm cười nhìn 4 gã, sau đó hắn nắm lấy vai của Đông Phương Lãnh Vũ, nói:
- Đang êm đẹp như thế này, tiểu cô của chú muốn gọi ka đến dùng cơm để làm gì?
- Hàng năm, sau khi đi cúng tế cha ta thì tiểu cô liền đền bù cho ta một bữa tiệc sinh nhật.
Đông Phương Lãnh Vũ mang theo vài phần ảm đạm nói, sau đó hắn liền tươi cười:
- Còn nữa, tiểu cô muốn cảm ơn ka nữa đấy.
Bùi Đông Lai vuốt đầu Đông Phương Lãnh Vũ một cái rồi không nói gì thêm.
- Nhật Xuất Đông Lai, ca thật đáng giá a, để chúng ta nhiều ngươi chờ lâu như vậy.
Mắt thấy Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ đi vào thì tiểu ma nữ Đông
Phương Uyển Nhi liền từ trên ghế salon xoay người lại, hừ hừ nói.
"—— "
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt, sau khi tan học hắn liền vội chạy đến đây a.
- Đông Lai.
Không đợi Bùi Đông Lai trả lời, Liễu Nguyệt đang buộc tạp dề từ phòng bếp đi ra, cười cười, cùng Bùi Đông Lai chào hỏi.
- Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai cười cười cũng không nhìn tiểu ma nữ.
- Đông Lai đã trở lại rồi, lập tức dọn cơm thôi.
Liễu Nguyệt nói:
- Tiểu Vũ, con cùng Uyển Nhi đến bưng thức ăn.
- Mẹ, con còn chưa rửa tay mà.
Nói xong, tiểu ma nữ liền nhảy xuống đất, sau đó làm mặt quỷ với Bùi Đông Lai rồi đi vào phòng vệ sinh.
Thấy như vậy một màn, Liễu Nguyệt cùng Bùi Đông Lai đều là bị chọc cười.
10’ sau.
Liễu Nguyệt đem món “ Cá chiên” để lên bàn, buổi tối chính thức được bắt đầu.
Nhìn bữa cơm trên bàn, Bùi Đông Lai âm thầm cảm thán tay nghề nấu cơm của
Liễu Nguyệt, đồng thời cũng hiểu được Liễu Nguyệt không thích hợp làm
cường nhân, thích hợp làm bà chủ trong gia đình.
- Ly thứ nhất là chúc mừng sinh nhật của Tiểu Vũ.
Liễu Nguyệt tự mình rót rượu rồi nâng ly.
- Mẹ, mọi người đều uống rượu sao con lại không được, điều này không công bằng.
Tiểu ma nữ vênh cái miệng nhỏ nhắn:
- Con cũng muốn uống rượu.
- Uyển Nhi còn nhỏ, không thể uống rượu.
Bùi Đông Lai nói.
Tiểu ma nữ vễnh cái miệng nhỉ, tức giận liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, nâng ngực lên:
- Con mắt nào ca thấy ta nhỏ? Ta nhỏ ở chỗ nào?
"—— "
Bùi Đông Lai rất muốn nói là Uyển Nhi nhỏ toàn thân, chỗ nào cũng nhỏ cả.
- Được rồi, chỉ cho uống một chút.
Liễu Nguyệt thấy Tiểu ma nữ lại bắt đầu 'Khi dễ' Bùi Đông Lai, đành phải cười khổ dàn xếp.
Nghe được Liễu Nguyệt nói thế tiểu ma nữ đắc ý nhìn Bùi Đông Lai mà thè lưỡi một cái.
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt.
- Cạn ly.
Sau khi tiểu ma nữ rót 1 ly rượu thì Liễu Nguyệt đề nghị nâng chén.
“ Cong”
Tiếng ly rượu đụng vào nhau, Bùi Đông Lai, Liễu Nguyệt và Đông Phương Lãnh Vũ là 3 người ngẩng cổ lên, đem toàn bộ rượu đổ vào trong miệng.
Tiểu ma nữ thấy vậy cũng bắt chước.
Sau khi uống xong một ly rượu, 3 người Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ và
Bùi Đông Lai cũng không có phản ứng gì mà khuôn mặt tiểu ma nữ bắt đầu
hồng hồng.
- Uyển Nhi, được rồi, uống cái này đi.
Liễu
Nguyệt thấy thế vội hoảng sợ, vội vàng rót cho tiểu ma nữ một ly nước
trái cây, rồi rót cho mình, Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ mỗi
người một ly rượu.
Sau khi uống hết nửa ly rượu thì tiểu ma nữ có cảm giác muốn ngất đi cho nên không tiếp tục cậy mạnh nữa.
- Đông Lai, ly thứ 2 là để cảm ơn cậu.
- Liễu tỷ, khách khí.
Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng, lại bưng ly rượu lên chạm cốc.
Sau khi uống 2 ly, dưới sự đề nghị của Liễu Nguyệt thì 4 người bắt đầu động đũa.
- Mẹ, uống hoài cũng không có ý nghĩa, không bằng chúng ta chơi trò chơi đi?
Sau khi rượu qua tam tuần, đồ ăn qua ngũ vị. Tiểu ma nữ liền đề nghị.
- Tốt, chơi trò gì?
Bởi tâm tình tốt cho nên Liễu Nguyệt liền đồng ý đề nghị của tiểu ma nữ
- Kéo, búa, bao thôi.
Mặt của tiểu ma nữ đỏ lên, chớp chớp đôi mắt:
- Ai thua thì uống rượu, nếu không uống được thì phải biểu diễn tiết mục.
Nghe tiểu ma nữ nói thế, Liễu Nguyệt liền dở khóc dở cười nhìn về phía Bùi Đông Lai, trưng cầu ý kiến Bùi Đông Lai.
Thấy được ánh mắt Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai cười cười, ý bảo cứ làm.
- Nhật Xuất Đông Lai, ca đến trước, chúng ta 3 người cùng chơi một lần nha.
Tiểu ma nữ giống như là đã thực hiện được âm mưu, lộ ra nụ cười xấu xa.
- Được.
Thấy mọi người đều có hứng như vậy thì Bùi Đông Lai cũng đồng ý.
- Búa, kéo, bao….
- Tiểu Vũ ca ca, ca chơi tệ quá.
Mắt thấy ván đầu tiên, Bùi Đông Lai dùng kéo thắng bao của Đông Phương Lãnh Vũ thì tiểu ma nữ liền thù hận mà nói.
- Nói rất đúng, em có thể thắng được không mà nói anh.
Đông Phương Lãnh Vũ bĩu môi, bưng ly rượu lên, uống sạch một hơi.
- Nhật Xuất Đông Lai, chúng ta chơi.
Tiểu ma nữ đã bị kích thích, trực tiếp đứng lên khiêu chiến với Bùi Đông Lai.
- Búa, kéo, bao…..
Sau đó, Bùi Đông Lai ra búa mà tiểu ma nữ lại ra bao, hơn nữa còn chơi ăn gian, đợi Bùi Đông Lai ra xong rồi thì nàng mới ra.
- Cái này, không tính…. Là ta ra chậm.
Tiểu ma nữ đúng lý hợp tình nói.
Nghe tiểu ma nữ nói thế, Bùi Đông Lai liền hết nói. Còn Liễu Nguyệt thì bị chọc cười.
- Được rồi, búa..kéo…bao…
Bùi Đông Lai cùng tiểu ma nữ chơi lại, vẫn như cũ, lần này Bùi Đông Lai ra búa mà tiểu ma nữ vẫn ra kéo.
"Ha ha. . ."
Thấy một màn như vậy, Đông Phương Lãnh Vũ liền cười to.
Tiểu ma nữ tức giận đến quyệt quyệt miệng:
- Không phải chỉ là một ly rượu thôi… Ợ…
Không đợi tiểu ma nữ nói hết, đột nhiên nàng ợ một cái.
Sau đó, nàng sờ sờ cái bụng, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, nói:
- Vì muốn điều chỉnh lại không khí, em sẽ không uống nữa, sẽ biểu diễn một tiết mục.
- Ok.
Bùi Đông Lai thấy Tiểu ma nữ đùa giỡn, nổi lên khôn vặt, dở khóc dở cười.
"Hừ!"
Tiểu ma nữ tức giận trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, sau đó đi đến trước mặt Bùi Đông Lai, đem mông nhắm ngay Bùi Đông Lai, giơ ra một tư thế
POSS ( Cái này chiụ, cao thủ nào biết thì giúp m` )
- one, two, three, four!
Tiểu ma nữ giơ tay lên, sau đó tay đặt vào eo, lắc lắc cái mông:
- Một con vịt xòe ra 2 cái cánh, nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp….
(⊙o⊙)(⊙o⊙)
Một giờ sau.
Bữa tiệc tối chấm dứt, tiểu ma nữ uống rượu cho nên trực tiếp ngã trên bàn, Đông Phương Lãnh Vũ bởi vì cùng Bùi Đông Lai cụng rượu cho nên cùng ngà ngà say, thậm chí là Liễu Nguyệt cũng như vậy.
Rơi vào đường cùng, Bùi Đông Lai đành phải một tay ôm Tiểu ma nữ, một tay giúp đỡ Đông Phương Lãnh Vũ lên lầu
Bên cạnh bàn ăn, bởi vì uống qua nhiều nên Liễu Nguyệt dựa vào trên ghế, vẻ mặt hồng hào, giống như một trái đào chín mộng, kiều diễm ướt át.
Dưới ánh đèn, nàng nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai, suy nghĩ xuất thần.
…
…