Siêu Cấp Cường Giả

Chương 342: Q.1 - Chương 342: Sẽ không để mất thể diện




Mùa đông ở Đông Hải tuy không rét bằng ở phương Nam nhưng mà vẫn làm cho người ta có cảm giác lạnh thấu xương.

Bởi vì mùa đông ở Đông Hải khác với mùa đông ở phương Bắc.

Mùa đông ở phương Bắc là lạnh và khô, chỉ cần ăn mặc nhiều thì gió sẽ thổi không lọt, sẽ không còn cảm giác lạnh. Còn mùa đông ở Đông Hải thuộc về cái lạnh của phương Nam, cái lạnh này thấm sâu vào trong xương, cho dù cậu có ăn mặc nhiều như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng vẫn lạnh.

Lúc này đây, trong sân trường, Bùi Đông Lai thân mặc một bộ đồ đen bó sát người, bắt đầu luyện công buổi sáng.

Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì mỗi ngày hắn ở sân thể dục chạy một vòng cho nóng người, sau đó hắn sẽ ra phía sau rừng cây của trường, tiến hành luyện tập quyền pháp.

Mùa hè, lúc Bùi Đông Lai thường xuyên ra sau rừng thì hắn còn gặp phải nhiều đôi nam nữ đánh dã chiến, nhưng lúc này khí trời đã chuyển sang lạnh rồi, nơi này đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

“ Haiz…”

Sau khi Bùi Đông Lai chạy xong một vòng thì phía sau lại xuất hiện những tiếng bước chân, đây là một cô bé mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, xuất hiện ở phía sau Bùi Đông Lai không xa, đang đuổi theo Bùi Đông Lai.

“ Phù”

Có lẽ là khí trời buổi sáng hơi lạnh nên cô bé kia vốn có khuôn mặt xinh đẹp, lúc này lại trở nên có chút hồng, 2 tay nàng bỏ vào trong túi áo, thoạt nhìn thì không ra bộ dạng của một vận động viên chuyên nghiệp.

Trên thực tế, nàng cũng không phải là một vận động viên chuyên nghiệp.

Cách đây 20 ngày nàng mới chạy bộ, sau khi rời giường nàng liền ra sân tập thể dục.

- Lạnh không?

Nhận thấy được phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Bùi Đông Lai cố ý chạy chậm lại, quay đầu lại cười hỏi.

- Ừh.

Hạ Y Na gật đầu, sau đó có lẽ là cảm thấy có chút mất thể diện nên bỏ 2 tay ra ngoài, nhưng mà gương mặt nàng lại càng đỏ hơn.

- Nghỉ một hồi đi, chân nóng rồi đến lúc đó sẽ không còn thấy lạnh nữa.

Bùi Đông Lai cười an ủi một câu nhưng trong lòng có chút cảm động, cảm động vì hành động của Hạ Y Na.

Bởi vì.

Hắn biết, một cô bé được sinh ra trong một gia đình không thiếu gì lại có thể không ngủ nướng, mỗi ngày rời giường dậy sớm để chạy bộ với mình cũng không phải là để tăng cường sức khỏe, cũng không phải là như lời nàng nói là để giảm cân.

Đối với nữ nhân mà nói thì họ tình nguyện uống trà để giảm cân, không ăn cơm để giảm cân nhưng không bao giờ vận động để giảm cân.

Huống chi một người được nuông chiều từ bé như Hạ Y Na?

- Cậu…cậu không lạnh sao?

Hạ Y Na nhìn Bùi Đông Lai rồi hỏi.

- Quen rồi nên không cảm thấy lạnh nữa.

Bùi Đông Lai cũng không có giải thích cho Hạ Y Na biết, trong lúc hắn chạy bộ thì hắn lợi dùng Ám Kình để phong bế lỗ chân lông, căn bản là sẽ không sợ cái lạnh.

- Cắt, quỷ sứ gì đâu.

Hạ Y Na cùng chạy song song với Bùi Đông Lai, bĩu môi:

- Tớ cũng đã chạy 20 ngày rồi nhưng tại sao vẫn thấy lạnh?

- Cậu mới chạy có 20 ngày nhưng tớ đã được 20 năm rồi.

Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, từ lúc hắn 3 tuổi dưới sự yêu cầu của Bùi Vũ Phu thì ngày nào hắn cũng rèn luyện thân thể, chỉ có lúc bởi vì cơ thể dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi nên hắn mới gián đoạn trong khoảng thời gian này.

- Từ lúc trong bụng mẹ cậu đã bắt đầu rèn luyền rồi à?

Hạ Y Na hừ một tiếng, sau đó thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì do dự một chút, hỏi:

- Nghe Vũ Trạch nói cậu sẽ cùng với lão hiệu trưởng đi Yên Kinh tham dự hội thảo nghiên cứu và thảo luận Kinh Tế, chuẩn bị như thế nào rồi?

- Ngày hôm qua vừa mới làm xong, chút nữa sẽ đưa cho lão hiệu trưởng xét duyệt.

Vẻ mặt Bùi Đông Lai tự tin, nói:

- Vấn đề không lớn.

Hạ Y Na hỏi câu này cũng có 2 ý nghĩa, một mặt là hỏi Bùi Đông Lai chuẩn bị xong mô hình Kinh Tế kia, mặt khác là hỏi Bùi Đông Lai đã chuẩn bị bước vào Tần gia chưa?

Lúc này nghe Bùi Đông Lai nói thế, Hạ Y Na cũng không có hỏi thêm nữa mà là cười cười rồi vươn tay ra làm động tác vỗ tay:

- Tên gia hỏa biến thái, chúc cậu may mắn.

- Cảm ơn.

Bùi Đông Lai giơ tay lại.

“ Bộp”

2 bàn tay đụng vào nhau, một lớn một nhỏ, một cứng một mềm.

Bàn tay kề nhau, trái tim của Hạ Y Na không khỏi đập mạnh, nàng không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn vào bàn tay của 2 người.

“Ý hợp tâm đầu sao? “

Trong đầu Hạ Y Na thầm hỏi, khóe miệng nở ra nụ cười sáng lạn, sau đó nói:

- Bùi Đông Lai đồng học, trở về phải mời khách nha.

Bùi Đông Lai đồng học...

Bên tai vang lên 5 chữ này thì Bùi Đông Lai không khỏi nhớ đến lúc trước Tần Đông Tuyết cũng thường gọi mình bằng tên này. Hắn liền mỉm cười, gật đầu với Hạ Y Na một cái.

Sau khi kết thúc việc chạy bộ thì Bùi Đông Lai liền mang theo Hạ Y Na ra phía rừng cây sau trưởng để luyện quyền.

Đạt được mục đích thì Hạ Y Na liền chủ động nhờ Bùi Đông Lai dạy phương thức đứng tấn, tư thế nàng đứng thì rất đẹp nhưng mà làm cho người ta có chút bận tâm là bởi vì 2 chân nàng hơi nghiêng lúc nào cũng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Đối với người luyện võ mà nói thì đứng tấn là một môn căn bản nhất, Bùi Đông Lai đã bước qua cánh của Ám Kính, đang bước đến Ám Kính đại thành tự nhiên là sẽ không cần đứng tấn nữa.

Lúc Hạ Y Na đứng tấn thì Bùi Đông Lai liền luyện một bộ quyền vô danh mà Bùi Vũ Phu đã dạy cho hắn.

Từ lúc thực lực cùng cảnh giới tăng lên, Bùi Đông Lai càng ngày càng cảm giác được bộ quyền pháp này của Bùi Vũ Phu bác đại tinh thần, cho đến hôm nay hắn cũng chỉ lĩnh ngộ được một ít mà thôi.

“ Rầm”

Một canh giờ sau, Bùi Đông Lai thu quyền, trong nháy mắt, một bàn tay đặt trên một cây khô, Ám Kình đột nhiên bùng nổ, cây khô liền lập tức chia năm xẻ bảy.

- Biến thái.

Mặc dù trong vài ngày đây, Hạ Y Na đã thấy được những tuyệt kỷ thần kỳ của Bùi Đông Lai nhưng lúc này Hạ Y Na cũng bị cả kinh không nhẹ.

- Hôm nay đến đây là kết thúc, tớ đến phòng lão hiệu trưởng đây.

Bùi Đông Lai cười rồi nói.

Hạ Y Na vật đầu nhưng trong lòng lại nổi lên những đợt sóng, chẳng lẽ hắn giống với trong sách, mỗi người đều là hóa thân của Thiên Sứ và Ác Ma, bên trái là Thiên Sứ, bên phải là Ác Ma?

Không có đáp án.

Thông qua tin tức do Hạ Hà cung cấp thì Hạ Y Na biết được Bùi Đông Lai ở trong hắc đạo sát phạt, động tác vô cùng quyết đoán, lòng dạ vô cùng ác độc điều này đã làm cho nàng động dung. Mà giờ phút này, Bùi Đông Lai lại hiện ra vẻ hiền hòa và tôn kính đối với lão hiệu trưởng, 2 điều này hoàn toàn trái ngược với nhau.

7h25’, Bùi Đông Lai cầm lấy phần tài liệu kia đi đến cửa phòng làm việc của Cổ Bồi Nguyên.

Giống như dự đoán của Bùi Đông Lai, lúc này cửa phòng làm việc đang khóa, Cổ Bồi Nguyên vẫn chưa đến.

- Đông Lai.

7h30, Cổ Bồi Nguyên đi đến phòng làm việc thì nhìn thấy Bùi Đông Lai, đầu tiên là ngẩn ra sau đó đã hiểu ra cái gì, lộ ra một nụ cười mong đợi.

- Lão sư.

Bùi Đông Lai liền lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

- Mau đem đồ vật của cậu cho ta nhìn xem nào.

Cổ Bồi Nguyên gấp gáp mở cửa phòng ra, hận không thể kéo tay Bùi Đông Lai đi vào.

Bùi Đông Lai cười cười, đi vào phòng làm việc, chủ động lấy ra tài liệu rồi bỏ lên bàn làm việc của Cổ Bồi Nguyên.

“ Ách?”

Thấy chỉ có hơn 30 tờ tài liệu thì Cổ Bồi Nguyên hơi ngẩn ra, chân mày hơi nhíu lại.

Bùi Đông Lai nhìn thấu tâm tư của Cổ Bồi Nguyên nhưng mà không lên tiếng, hắn xoay người lại giúp Cổ Bồi Nguyên dọn dẹp lại phòng làm việc.

- Đông Lai.

Cổ Bồi Nguyên do dự một lát cũng không có xem phần tài liệu kia mà là gọi Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai nghe vậy, dừng bước rồi quay đầu lại:

- Lão sư, có chuyện gì thế?

- Có lẽ cậu còn chưa biết, bạn gái của cậu cái cô bé gọi là Tần Đông Tuyết kia cũng tham gia buổi thảo luận lần này.

Cổ Bồi Nguyên khẽ thở dài:

- Nàng đại diện cho Trần Tử Viết, mà Trần Tử Viết chính là một ngôi sao sáng trong lĩnh vực Kinh Tế học của quốc nội, người này từng du học bên VN và từng được Góp đại ka chỉ cho vài chiêu cơ bản.

- Cháu biết.

Bùi Đông Lai trả lời:

- Cháu còn biết, Bắc có Trần Tử Viết, Nam có Bồi Nguyên, cả 2 được xưng là tuyệt đại song kiêu trong lĩnh vực Kinh Tế.

- Sự tích của 2 người, cháu cũng đã nghe qua.

Cổ Bồi Nguyên nhìn vào khuôn mặt của Bùi Đông Lai, thâm ý nói:

- Đối với cậu mà nói thì lần thảo luận này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cậu hiểu chưa?

- Dạ!

Bùi Đông Lai gật đầu, hắn biết rõ, lần thảo luận này sẽ không chỉ có quan hệ đến thể diện của Bùi Đông Lai mà còn quan trọng với hắn, đây là Cổ Bồi Nguyên muốn dùng lần thảo luận này để rửa đi phần nhuộm đen trên người Bùi Đông Lai. Để cho người của Tần gia thậm chí là nhiều người nhìn Bùi Đông Lai bằng một con mắt khác.

- Lão sư này cả đời không bao giờ làm việc gì trái lương tâm nhưng mà vì cậu có thể ta sẽ phá lệ một lần.

Cổ Bồi Nguyên trầm mặc một hồi lâu rồi thở dài:

- Chỉ cần cậu nguyện ý, ta sẽ tranh thủ thời gian còn lại mà vì cậu làm phần mô hình Kinh Tế này. Đến lúc đó, cậu sẽ lấy danh nghĩa của mình để đi lên đài đọc bài luận văn này.

- Cảm ơn ngài lão sư, rất cảm ơn ngài.

Nghe Cổ Bồi Nguyên nói thế, nhìn mái tóc trắng cùng với vẻ kiên quyết trên mặt của Cổ Bồi Nguyên thì trong lòng Bùi Đông Lai run lên, hắn chân thành nói cảm ơn rồi sau đó nhẹ giọng nói:

- Lão sư, xin ngài hãy tin tưởng học sinh của mình. Cháu sẽ không để Bùi gia bị mất mặt càng không ném đi mặt mũi của ngài.

Cả người Cổ Bồi Nguyên rung mạnh.

Hắn thấy được một vẻ mặt bất khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.