Vào lúc giữa trưa, ánh mặt trời thiêu đốt cả mặt đất, chiếu thẳng vào bên trong Nạp Lan sơn trang.
Nhưng mà.
Dưới một dạng nóng bức như vậy thì tất cả thành viên trung tâm của Nạp Lan gia đều phải trở lại sơn trang, trong này người nào cũng không có cảm giác nóng bức mà thay vào đó là một cỗ âm lạnh tràn ngập cả sơn trang.
Vẻ âm lãnh này đã làm cho lòng của bọn họ phát lạnh.
Tất cả chuyện này chỉ là vì vào lúc ba ngày trước, Bùi Vũ Phu đã ở trong Nạp Lan sơn trang đánh Nạp Lan Trường Sinh cùng với A Cửu trở thành tàn phế.
Biệt thự số 1 trong sơn trang, Nạp Lan Dịch Đức mới khỏi bệnh nặng đang ngồi trên ghế thái sư ở trong đại sảnh, bao gồm cả Nạp Lan Trường Sinh ở bên trong, tất cả thành viên trung tâm của Nạp Lan gia theo địa vị mà ngồi vào vị trí của mình.
Trên ghế thái sư, đôi chân mày của Nạp Lan Dịch Đức nhíu lại, bộ mặt hết sức khó coi.
Mà một bên Nạp Lan Trường Sinh người được xưng là Đông Bắc tiểu vương gia cũng không nắm cái tẩu thuốc giống hằng ngày, mà là cũng cau mày giống Nạp Lan Dịch Đức , vẻ mặt khá tự trách.
Ngay cả hai người Nạp Lan Dịch Đức cùng với Nạp Lan Trường Sinh đều như thế, những người khác thì những người khác có thể suy nghĩ là biết.
Áp lực trong đại sảnh đã làm cho người ta cảm thấy ngạt thở.
Thân là chủ nhân phía sau của Nạp Lan gia, sở dĩ Nạp Lan Dịch Đức chọn Nạp Lan Trường Sinh làm người nối nghiệp là bởi vì hắn thấy được Nạp Lan Trường Sinh đã kế thừa hết y bát của hắn, biết tiến thoái hơn nữa lại có một thân võ nghệ ngạo thị quần hùng.
Mà ở một vài năm trong quá khứ thì Nạp Lan Trường Sinh bằng vào năng lực của mình đã ngày càng củng có địa vị của Nạp Lan gia ở Đông Bắc càng thêm kiên cố hơn nữa lại còn có xu thế xuôi nam.
Điều này làm cho Nạp Lan Dịch Đức có chút vui mừng đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn khi bản thân mình giao Nạp Lan gia cho Nạp Lan Trường Sinh .
Nhưng mà.
Ở giờ khắc này, nhìn bộ dạng áy náy của Nạp Lan Trường Sinh thì Nạp Lan Dịch Đức không khỏi thở dài.
Không có trách cứ, cũng không có thất vọng, chính là thở dài.
Bởi vì Nạp Lan Dịch Đức biết rất rõ ràng, giữa Bùi Vũ Phu và Lâm gia thì lựa chọn nào cũng khó, nếu đổi là hắn thì hắn cũng sẽ lựa chọn giống với Nạp Lan Trường Sinh .
- Cha, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Nạp Lan Trường Sinh lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên nhìn Nạp Lan Dịch Đức , trên mặt lộ ra vẻ vô cùng áy náy.
Nạp Lan Trường Sinh vừa nói xong thì tất cả mọi người trong Nạp Lan gia liền đem ánh mắt nhìn về phía Nạp Lan Dịch Đức .
- Tình huống hiện tại như thế nào ?
Nạp Lan Dịch Đức trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Nạp Lan Trường Sinh hết sức khó coi, nói:
- Tình huống trước mắt thì Lâm gia cũng không có bất kỳ biểu thị nào. Con từng ám chỉ đi Yên kinh để bái phỏng Lâm Viễn nhưng bị cự tuyệt. Mặc khác, trong ba ngày hôm nay Bùi Vũ Phu đã biến mất, chẳng biết là đi đâu.
- Trường Sinh, theo ý ngươi thì vì sao Lâm gia lại không có tỏ vẻ?
Nạp Lan Dịch Đức hỏi một cách thâm ý.
- Cá nhân con cho rằng có hai nguyên nhân, thứ nhất Lâm Phong tuy rằng là con của Lâm Viễn, lại là một người lớn nhất trong đám người cùng lứa ở Lâm gia nhưng mà hắn lại không được Lâm lão gia tử coi trọng, địa vị ở Lâm gia cũng không cao. Thứ hai, có lẽ Lâm gia sợ Bùi Vũ Phu chó cùng rứt giậu.
Nạp Lan Trường Sinh mở miệng nói, hắn thật hối hận khi không có điều tra thân phận của Lâm Phong ở Lâm gia mà đã làm ra một sự lựa chọn.
- Lý do thứ nhất của ngươi miễn cưỡng có thể được thông qua.
Trong con ngươi của Nạp Lan Dịch Đức lóe lên vẻ thông minh, nói:
- Nhưng không chỉ có như vậy, Lâm gia thờ ơ, trong con mắt của ta đó là bởi vì thứ nhất chuyện này không có tạo thành nguy hại đối với Lâm gia, thứ hai Lâm gia kiêng kị Bùi Vũ Phu , không phải sợ Bùi Vũ Phu chó cùng rứt giậu mà chuyện này có liên quan đến sự vắng mặt ba ngày gần đây của Bùi Vũ Phu .
- Phụ thân, ngài là nói ?
Trong lòng Nạp Lan Trường Sinh khẽ động, cả người liền cảm thấy lạnh.
- Nếu như Bùi Vũ Phu chỉ bằng một thân võ lực, hẳn là không dám giương oai ở Nạp Lan gia, dù sao thì võ lực cũng không thể giải quyết hết mọi chuyện, sự việc mười tám năm trước của hắn đủ để nói lên điều này.
Nạp Lan Dịch Đức thở dài:
- Nếu ta đoán không sai, tuy rằng hắn đã thoái ẩn mười tám năm nhưng mà đã lưu lại không ít thế lực mà không ai có thể biết. Mà Lâm gia đã thông qua con đường đặc thù mới biết được tất cả chuyện này.
"Bá!"
Ngạc nhiên khi nghe được Nạp Lan Dịch Đức nói như vậy thì bao gồm của Nạp Lan Trường Sinh bên trong , tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
- Trường Sinh, ta biết hiện tại phỏng chừng con muốn đi điều tra rốt cuộc thế lực để lại của Bùi Vũ Phu như thế nào, nhưng mà ta cho rằng không cần điều tra. Hiện giờ Bùi Vũ Phu cùng với Nạp Lan gia của chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, nếu lại đi trêu chọc hắn, lấy thủ đoạn cùng với tính cách của hắn thì chỉ sợ là sẽ khiến ngọc thạch câu phần. Chuyện này nên dừng ở lại đây, chúng ta đành phải nuột cục tức này, ngoảnh mặt làm thinh là tốt rồi.
Nạp Lan Dịch Đức giải quyết dứt khoát:
- Mặc khác, nha đầu Minh Châu kia luôn tâm cao khí ngạo, chỉ sợ khó có thể chịu được đả kích lần này, khó tránh khỏi sẽ sinh ra tâm lý trả thù. Trường Sinh, con đi nói cho nó biết, kêu nàng từ nay về sau không nên đi trêu chọc Bùi Vũ Phu nữa.
- Đã biết, thưa cha.
Nạp Lan Trường Sinh liền đáp ứng.
- Trường Sinh ta biết con rất khó chịu, nhưng mà lùi một bước trời cao biển rộng.
Trong đôi mắt của Nạp Lan Dịch Đức lại toát lên vẻ quang mang âm trầm:
- Về phần Bùi Vũ Phu thì ta nghĩ nếu như hắn xuất sơn thì sẽ có người đối phó với hắn, chúng ta cứ tọa sơn quan hổ đấu là tốt rồi.
Nghe được Nạp Lan Dịch Đức nói như vậy thì cũng không có một ai dị nghị gì cả.
Nhưng mà.
Trong lòng mọi người đều hiện ra một cái ý nghĩ : “ Rốt cuộc là Bùi Vũ Phu đã để lại bao nhiêu thế lực ? “
-------------------------
Coi như lúc Nạp Lan gia đang mở hội nghị thì lúc này ở Yên Kinh, trong thư phòng của một biệt thự.
Một nam nhân trung niên đang ngồi ở trên ghế, trong tay kẹp theo một điếu thuốc lá nhưng không có hút, mà là dùng một loại ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn vào Lâm Phong đang đứng ở cách đó không xa.
Ngày hôm nay, Lâm Phong so với ngày xưa thì có chút bất đồng.
Hắn hoàn toàn thu hồi lại vẻ uy phong của Lâm đại thiếu gia ngược lại hắn biểu hiện giống như là một đứa trẻ làm sai việc gì, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nam nhân trung niên.
- Thật là một đồ vô dụng!
Qua một luc sau, nam nhân trung niên bóp tát tàn thuốc, mắng.
Đối với lời giáo huấn của nam nhân trung niên thì hai chân của Lâm Phong không khỏi run lên, cảm giác kia hận không thể tìm một cái động nào để chui vào cho tốt.
- Gia gia của người là mở miệng nói, nếu như ngươi không làm việc đàng hoàng thì hắn sẽ hủy bỏ sự ủng hộ trong gia tộc đối với ngươi.
Nam nhân trung niên lạnh lùng nói.
Ân?
Bên tai vang lên lời nói của nam nhân trung niên, Lâm Phong vốn là ngẩn ra nhưng sau đó “ Phịch” một tiếng, hắn đã trực tiếp quỳ té xuống đất.
- Cha, con sai rồi.
Lâm Phong giống như là một con chó chết quỳ rạp trên mặt đất không ngừng run rẩy, hắn biết rõ nếu mất đi sự ủng hộ của Lâm gia thì cái Lâm gia đại thiếu của hắn cũng trở thành hữu danh vô thực mà thôi, vầng sáng Lâm gia trên đầu của hắn yếu đi thì tương đương với việc ngã xuống.
- Ngươi biết mình sai ở chỗ nào chưa ?
Lâm Viễn, phụ thân của Lâm Phong tức giận mắng.
- Con không nên hao phí tâm tư đặt ở trên người một nữ nhân, mà phải chú tâm làm việc.
Lâm Phong run run nói.
Nghe được Lâm Phong nói như vậy thì Lâm Viễn không khỏi nhớ đến sau khi Lâm Phong từ Đông Bắc trở về rồi nhờ mình ra mặt, nhất thời hắn liền giận đến nghiến răng nói:
- Đem tâm tư đặt trên người nữ nhân thì thôi, còn nữa đầu óc của ngươi cũng không phải bán cho người khác, ngươi còn phải giúp lão nhân gia kiếm tiền.
Lâm Phong biết rõ bản thân mình bị Nạp Lan Minh Châu lợi dụng, trong lòng hận cả hai người Bùi Đông Lai và Nạp Lan Minh Châu nhưng mà hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà là cũng không dám thở mạnh.
Lâm Viễn không hề phát hỏa, chỉ châm một điếu thuốc rồi hút lấy, không biết là trong lòng đang nghĩ gì nữa.
Mắt thấy Lâm Viễn không mở miệng giáo huấn mình thì Lâm Phong mới lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn, yếu ớt hỏi:
- Cha, tên Bùi Vũ Phu kia thật sự là lợi hại như vậy sao ?
- Cút.
Nghe được Lâm Phong hỏi như thế, thân là quan lớn cấp Phó Bộ như Lâm Viễn giống như là bị đâm trúng chỗ uy hiếp, hắn nổi giậ lôi đình thiếu chút nữa là cầm lấy gạt tàn thuốc đập vào đầu Lâm Phong.
Lâm Phong sợ tới mức hồn phi phách tán, chật vật rời đi.
Vẻ mặt Lâm Viễn phức tạp.
Trong thư phòng liền lâm vào yên lặng giống như chết.