Lúc chạng vạng tối, trời chiều dần dần hạ xuống đỉnh núi, từng chiếc ô tô trước sau chạy đến hội sở của Hồng Kinh hội.
Khi trời chiều hoàn toàn nằm xuống sau đỉnh núi thì trong phòng hội nghị
trên tầng cao nhất của hội sở Hồng Kinh hội đã đầy người nhưng ở vị trí
chủ tịch là trống không.
Trong bọn họ, nam nhân thì mang giày Tây, quần áo chỉnh tề, nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ.
Trong bọn họ, có người làm trong quan trường, có người làm trong thương trường, có người trong hắc đạo….
Bọn họ chính là thành viên trung tâm của Hồng Kinh hội.
Ngồi ở vị trí bên trái là một nữ nhân mặc áo đen, Hồng Oanh.
Bởi vì có ông nội là người của bộ G, thêm vào đó là năng lực bản thân không tầm thường nên Hoàng Oanh là phó hội trưởng thứ nhất của Hồng Kinh hội.
Ngồi ở bên cạnh Hoàng Oanh chính là Lâm Tường, cũng là phó hội trưởng. Tuy
rằng hắn không phải Lâm đại thiếu gia nhưng mà lại là nhân vật đầu lĩnh
đời thứ tư của Lâm gia, được người của Lâm gia coi trọng.
Lúc
trước, bởi vì nhờ nghe lời dặn dò của các vị trưởng bối trong Lâm gia
nên hắn đã không đi cùng Diệp Tranh Vanh tham gia vào vụ án ở Giang
Lăng, cho nên mới may mắn tránh được một kiếp.
Sau đó, thân là
phó hội trưởng của Hồng Kinh hội thì hắn cũng không có tiếp tục bị cuốn
vào cuộc tranh đấu giữa Diệp gia và Bùi Đông Lai.
Không riêng gì
hắn mà đại bộ phân người của Hồng Kinh hội cũng không có chủ động tham
gia vào việc tranh đấu giữa Diệp gia và Bùi Đông Lai.
Trong đó còn có một phó hội trưởng khác là Đổng Bân.
Hắn là nhân vật trẻ tuổi đầu lĩnh của Đông gia ở Yên Kinh, trước mắt đang đảm nhiệm chức vụ quang trọng trong một ngành nào đó.
Tuy rằng sau khi ông nội của hắn lui xuống tuyến hai, gia tộc của hắn cũng
như thế mà xuống dốc, dần dần trở thành gia tộc nhị lưu. Nhưng mà bởi vì năng lực bản thân của hắn rất tốt, vả lại hắn được một đứa cháu gái của một vị đại lão coi trọng cho nên ở trong giới hoàn khố Yên Kinh này thì thanh danh của hắn cũng không nhỏ.
Cùng chính vì nguyên nhân này, mặc dù gia tộc hắn xuống dốc nhưng mà hắn vẫn là phó hội trưởng của Hồng Kinh hội.
Hắn và Lâm Tường gia nhập vào Hồng Kinh hội này bởi vì ích lợi, hắn muốn
thông qua những quan hệ trong này mà có thể thăng quan tiến chức, bọn
hắn không cam tâm làm nô tài cho Diệp Tranh Vanh.
So với 2 người
Đổng Bân và Lâm Tường thì Hoàng Oanh lại khác, nàng một mặt được Hoàng
gia trao quyền, hơn nữa nàng có mối tình thắm thiết với Diệp Tranh Vanh. Còn về phần Vệ Phong thì hắn là em họ của Diệp Tranh Vanh, bởi vì Vệ
gia và Diệp gia có quan hệ thông qua, cho nên hắn mới được gia nhập vào
Hồng Kinh hội này.
Mà những người khác cũng là những thành viên của các gia tộc có liên quan đến Diệp gia.
- Hôm nay, triệu tập mọi người đến đây là vì 2 chuyện.
Mắt thấy mọi người đã đến đủ thì Hoàng Oanh liền trầm giọng, nói:
- Chuyện thứ nhất chính là chuyện có liên quan đến hội trưởng, đây cũng chính là chuyện mà mọi người quan tâm nhất.
Nghe được Hoàng Oanh nói như thế thì mọi người đều nhìn về phía Hoàng Oanh, ánh mắt toát ra vài phần chờ mong.
Chờ mong là bởi vì giống như Hoàng Oanh nói, thật sự bọn hắn rất quan tâm
đến chuyện của Diệp Tranh Vanh. Quần long không thể không có đầu, kết
cục của Diệp Tranh Vanh có ảnh hưởng rất lớn đến cả Hồng Kinh hội này.
- Vệ Phong, cậu nói đi.
Tuy rằng Hoàng Oanh biết được kết cục của Diệp Tranh Vanh nhưng mà nàng lại nhường cho Vệ Phong lên tiếng.
Sắc mặt Vệ Phong tỏ ra khó coi nói:
- Hội trưởng đã bị khai trừ khỏi Đảng bất quá lại không bị giao cho bên tư pháp.
Diệp Tranh Vanh đã thoát khỏi lao ngục nhưng lại mất đi con đường làm quan.
Mặc dù mọi người ngồi ở đây đã đoán được việc này nhưng mà nghe chính Vệ
Phong nói ra đây là quyết định của mặt trên thì bọn hắn có cảm giác
hoảng hốt.
- Tôi biết sau khi mọi người nghe được tin này thì sẽ thấy biệt khuất cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Hoàng Oanh lại mở miệng gằn từng chữ:
- Tôi cũng biết, mọi người ngồi ở đây cũng đang suy nghĩ sau khi hội trưởng gặp chuyện thì Hồng Kinh hội này sẽ đi đến đâu?
Có lẽ là do Hoàng Oanh nói quá mẫn cảm, có lẽ là thái độ hơi bị quá mức của Hoàng Oanh cho nên không ai lên tiếng.
- Hồng Kinh hội vẫn tiếp tục tồn tại, điều này không thể nghi ngờ.
Hoàng Oanh thấy không ai nói chuyện, lại trầm giọng nói:
- Còn về phần ai ngồi lên chiếc ghế hội trưởng này thì hết thảy đợi cho
hội trưởng trở về rồi định đoạt, mọi người có ý kiến gì không?
Lại trầm mặc.
Mặc dù Diệp Tranh Vanh đã ngã xuống nhưng mà dù sao hắn cũng là thành viên
của Diệp gia, mà Hồng Kinh hội lại là do Diệp Tranh Vanh một tay tạo ra, tất cả mọi người ở đây ai lại dám trong lúc này đề nghị bãi miễn chức
vị hội trưởng của Diệp Tranh Vanh?
- Nếu mọi người không có ý kiến gì thì cứ như vậy mà định.
Hoàng Oanh mở miệng lần nữa, nói:
- Chuyện thứ 2 là chuyện có liên quan đến Đông Hạ hội, một tổ chức mới được thành lập gần đây.
Đông Hạ hội.
Nghe được 3 chữ này thì vẻ mặt mọi người hơi đổi. Bọn hắn chẳng những nghe
được gần đây có một tổ chức tên là Đông Hạ hội mới quật khởi, bọn họ còn biết đây là tổ chức do đệ nhất mỹ nhân kinh thành là Tần Đông Tuyết
sáng lập, lực ảnh hưởng rất lớn.
- Sau đây sẽ do Chu Khiếu nói một số chuyện có liên quan đến Đông Hạ hội.
Ánh mắt Hoàng Oanh nhìn về phía Chu Khiếu.
- Chư vị, vì muốn hoàn toàn biết rõ nội tình của Đông Hạ hội cho nên sau
khi xin chỉ thị của 4 vị phó hội trưởng thì tôi đã giả vờ rời khỏi Hồng
Kinh hội, gia nhập Đông Hạ hội.
Chu Khiếu vì bản thân mà giải thích một chút, sau đó nói:
- Sau khi trải qua âm thầm điều tra thì tôi đã biết được nội tình của
Đông Hạ hội. Đông Hạ hội do Tần Đông Tuyết sáng lập, sau khi thành lập
được khoảng 15 ngày thì thành viên tring này đã có 50 người, trong đó có 38 người là những con em quyền quý, còn 12 người còn lại là những người có bối cảnh thảo căn.
- Trong 38 người này thì có con của Bạch
Quốc Du là Bạch Kiến Không, cháu của Trần Quốc Đào trong quân khu Giang
Lăng là Trần Chí Vĩ.
Giọng nói của Chu Tiếu tỏ ra ngưng trọng:
- Ngoài 12 người kia thì còn lại là những con em quyền quý ở Đông Hải, Yên Kinh, Nam Cảng, thế lực vô cùng khủng bố.
Nghe được Chu Khiếu nói như thế thì trừ 4 gã phó hội trưởng ra thì toàn bộ
mọi người đều biến sắc, tuy rằng bọn hắn đã nghe qua Đông Hạ hội nhưng
mà không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà nó lại phát triển với quy
mô lớn như vậy.
- Nói vậy thì đối với nữ nhân tên là Tần Đông
Tuyết này thì mọi người cũng không xa lạ gì, nàng là nữ nhân của Bùi
Đông Lai, mà hội trưởng lại thua trong tay Bùi Đông Lai.
Nhắc tới cái tên Tần Đông Tuyết thì Hoàng Oanh hận đến nghiến răng, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo:
- Cá nhân tôi cho rằng, vô luận là muốn báo thù cho hội trưởng hay là
muốn bảo vệ quyền uy của Đông Hạ hội chúng ta thì chúng ta nhất định
phải làm cái gì dó với Đông Hạ hội.
- Tôi đồng ý đề nghị của Hoàng Oanh.
Vệ Phong là người thứ nhất đứng ra tỏ thái độ.
- Hoàng hội trưởng nói đúng, chúng nhất định phải khiến cho cái gì mà Đông Hạ hội chó má kia phải giải tán.
…
Hoàng Oanh vừa thốt lên xong, thì những người thuộc bên dòng chính của Diệp
Tranh Vanh liền sôi nổi phụ họa, mà những thành viên vì lợi ích mà gia
nhập Hồng Kinh hội lại tỏ ra trầm tư.
Bọn hắn rất rõ, trong thời
gian ngắn như vậy mà Đông Hạ hội lại phát triển với quy mô lớn như thế
tự nhiên không phải là do nhất thời mà sáng lập, mà chính là có mưu đồ
từ lâu. Sau khi Diệp Tranh Vanh té xuống thì Tần Đông Tuyết thành lập
Đông Hạ hội, rất có thể là vì Hồng Kinh hội mà hướng đến.
- Hoàng hội trưởng, thế tới của Đông Hạ hội vô cùng hung hăng, chúng ta không
thể coi thường được, cá nhân tôi cho rằng chúng ta phải tìm ra một kế
hoạch mới được.
Luôn luôn trầm mặc Lâm Tường mở miệng.
- Ừh.
Mặc dù Hoàng Oanh vô cùng hận Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết nhưng mà nàng cũng biết đối phó với Đông Hạ hội cũng không dễ gì:
- Hôm nay triệu tập mọi người đến đây chính là muốn họp thương lượng kế
sách ứng phó. Sau đây, mời mọi người nói ra ý kiến của mình.
“Két”
Hoàng Oanh vừa nói xong, không đợi mọi người trong Hồng Kinh hội nói ra ý kiến của mình thì cửa phòng hội nghị đã bị đẩy ra.
“Bá”
Tất cả mọi người theo bản năng liền nhìn về phía cửa, chuẩn bị xem thử là tên gia hỏa nào không có mắt mà quấy rầy bọn họ.
Ngay sau đó.
Một bóng dáng hiện ra trong tầm mắt của bọn hắn.
Tần Đông Tuyết.