“Ách”
Mắt thấy tảng đá lớn bị một quyền của mình làm cho vỡ vụn thì Bùi Đông Lai cả kinh khẽ nhếch miệng, có chút há hốc mồm
Bùi Đông Lai giật mình
Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thử luyện tập “ Lôi Đình”
Lúc trước, sau khi Bùi Vũ Phu dạy hắn “ Thất Thương”, dù là hắn bởi vì
luyện tập “ Bùi gia quyền”, có căn cơ vững chắc, thêm vào khả năng lĩnh
ngộ kinh người cũng luyện một thời gian dài mới thành công.
Mà đây là lần đầu tiên hắn luyện “ Lôi Đình” thì liền thành công.
Hơn nữa, uy lực của “ Lôi Đình” cũng quá dọa người rồi.
“ Thất Thương” là đem thất trọng kình lực đánh ra, lần sau so với lần
trước thì càng cường đại hơn. Điều này cũng tương đương với việc Bùi
Đông Lai chỉ dùng một chiêu mà uy lực lại hơn gấp 7 lần.
Một quyền vừa rồi tương đương với việc đem thất trọng kình lực tập trung lại.
- Nếu bản thân mình luyện thành công “ Lôi Đình” thì khi gặp đối thủ có
cảnh giới dưới Hóa Kính thì e rằng một chiêu là có thể khiến đối phương
mất mạng.
Ngắn ngủi khiếp sợ đi qua, một ý niệm như vậy liền hiện ra trong đầu của Bùi Đông Lai, nghĩ đến thế thì khuôn mặt hắn nở ra nụ
cười:
- Chẳng thế trách Qua tử nói chỉ khi nào luyện xong “ Thất
Thương” thì mới có thể luyện “ Lôi Đình”, “ Lôi Đình” đối với năng lực
không chế lực đạo thật sự hà khắc rồi. Nếu như ta không luyện thành công “ Thất Thương” thì căn bản sẽ không thể xuất ra được “ Lôi Đình”
“Reng…Reng..”
Sau đó, khi Bùi Đông Lai đi ra công viên, muốn chạy về biệt thự thì điện thoại của hắn rung lên.
Thấy điện thoại rung lên thì Bùi Đông Lai lấy điện thoại ra, người gọi đến là Tiêu Cuồng.
- Kháo, Đông Lai, mới sáng sớm mà cậu đã chạy đi đâu rồi?
Điện thoại được chuyển, Tiêu Cuồng liền mở miệng nói trước, lời nói tuy có
chút thô lỗ nhưng mà lại làm cho người ta có cảm giác thân thiết.
- Đang luyện công buổi sáng, có việc gì sao?
- Kháo, chẳng lẽ cậu đã quên rằng hôm nay ca ca đây phải trở lại bộ đội sao?
Bởi vì Tiêu Cuồng lớn tuổi hơn Bùi Đông Lai nên liền tự cho mình là ca ca.
"Ách..."
Nghe Tiêu Cuồng nói như thế, đột nhiên Bùi Đông Lai nhớ lại tối qua Tiêu
Cuồng từng nói với mình rằng hôm nay hắn cần phải trở về bộ độ, Bùi Đông Lai không khỏi vỗ vỗ gáy mình, thầm mắng mình hồ đồ:
- Tối hôm qua bị cậu chuốc say, thiếu chút nữa là quên chuyện này. Khi nào thì cậu đi? Tôi sẽ đến tiễn cậu.
- Không cần đi đâu cả, ca ca đang ở trước cửa biệt thự của cậu đây.
Nghe được Bùi Đông Lai nói uống quá chén nên say thì Tiêu Cuồng mừng rỡ lên tiếng:
- Hiện giờ cậu đang ở đâu, ca ca qua chỗ cậu.
- Trước cửa công viên XX.
Bùi Đông Lai nghe vậy, trong lòng ấm áp, thật cũng không có cự tuyệt.
- Đợi 5’ đi.
Tiêu Cuồng từ nhỏ lớn lên ở Yên Kinh cho nên rất quen thuộc, nghe được Bùi
Đông Lai đang ở trước công viên XX thì quăng xuống một câu, không đợi
Bùi Đông Lai đáp lời, liền kết thúc cuộc nói chuyện.
Bùi Đông Lai cười cười, bỏ điện thoại vào túi, đứng trước cửa công viên chờ Tiêu Cuồng đến.
5’ sau, một chiếc Hummer có biển số xe quân đội liền chạy nhanh đến, nương theo một tiếng “ Két” thì chiếc Hummer dừng lại ở trước.
Mấy
người bảo vệ của công viên thấy vậy thì cũng không nói gì, mà một tên
lái chiếc BMW X6 thây vậy thì liền mở cửa kính, đưa đầu ra ngoài, vẻ mặt không vui nói:
- Xe của cậu dừng ở kia, chúng tôi đi như thế nào đây?
- Lão tử thích dừng xe ở đâu thì cần hỏi đến mày sao?
Tiêu Cuồng xuống xe, thấy tên thanh niên kia trách mình thì liền bật lại.
Đột nhiên bị Tiêu Cuồng trừng mắt, tên thanh niên kia sợ tới mức khẽ run
lên, bất quá hắn vì muốn lấy le của một MM đang ngồi trong xe thì liền
phản kích:
- Này, cậu không có tố chất làm người sao? Cậu cho rằng
cậu tùy tiện lái xe quân đội thì không ai làm gì được cậu sao? Mau lái
xe đi chỗ khác, nếu không…
"Ách..."
Chưa kịp nói hết, tên thanh niên vội thấy chiếc Hummer kia đang lao về phía chiếc BMW X6 của mình.
- A…
Cùng lúc đó, ở bên cạnh, vị MM kia thấy được một màn này thì sợ tới mức mà hét lên.
“ Rầm”
Sau đó, nương theo một tiếng vang, chiếc Hummer liền tông thẳng vào chiếc BMW X6.
- Con mẹ nó, ban mày ban mặt cũng có thằng tỏ ra ngưu bức sao? Mẹ nó, mày là con của Diệp Tranh Vanh tên ngưu bức đó hả?
Sau khi đâm xe xong thì Tiêu Cuồng nhảy xuống xe, nhìn về phía đôi thanh niên đang vô cùng hoảng sợ kia mà mắng:
- Nếu không phục thì báo cảnh sát giao thông đến đây. Mày có tin rằng
trước mặt đám cảnh sát giao thông kia thì lão tử sẽ tông xe mày và mày
không?
"Hô..."
Nghe được những lời bá đạo của Tiêu Cuồng
thì tên thanh niên kia sợ tới mức hô hấp dồn dập, mà MM ở bên cạnh hắn
cũng không dám nói gì.
Mắt thấy 2 người không dám làm gì thì Tiêu Cuồng đi về phía Bùi Đông Lai.
Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.
Tuy rằng Bùi Đông Lai đã nghe nói đủ loại sự tích của Tiêu Cuồng, nhưng mà không ngờ Tiêu Cuồng lại cuồng đến như vậy.
- Tôi nói cậu không thể khiêm tốn một chút sao?
Mắt thấy Tiêu Cuồng đi tới, Bùi Đông Lai cười nói:
- Huống chi trên người cậu còn mặc quân trang, không sợ sẽ bôi đen quân nhân sao?
- Oh, quên thay ra rồi.
Tiêu Cuồng lên tiếng, mảy may không thèm để ý:
- Quan trọng là không quen mắt nhìn mấy tên trang bức kia.
"——"
Bùi Đông Lai không nói gì.
- Đông Lai, lần này ca đi thì chỉ sợ tới tháng 5 chúng ta mới có thể gặp lại.
Tiêu Cuồng thấy Bùi Đông Lai không nói, vừa cười nói:
- Đến lúc đó, mặt trên sẽ lựa chọn ra những tinh anh, do cậu dẫn đầu để
huấn luyện 2 tháng, sau đó sẽ tham gia Đại Bỉ Võ bộ đội đặc chủng toàn
cầu.
- Như thế nào, luyến tiếc sao?
Bùi Đông Lai cười trêu chọc nói.
- Có một chút như thế, càng nhiều là không phục, bằng cái gì mà cậu lại làm đội trưởng a?
Tiêu Cuồng cười hắc hắc, cổ tay run lên, điếu thuốc liền bay thẳng đến Bùi Đông Lai:
- Tiếp lấy.
“Vù”
Nói xong, chưa đợi điếu thuốc bay tới thì cả người Tiêu Cuồng giống như là
hổ đối vồ mồi, đánh về phía Bùi Đông Lai, hóa thủ vi đao, chém về phía
Bùi Đông Lai.
Đối mặt với lần tập kịch của Tiêu Cuồng thì Bùi Đông Lai không né không tránh, tay phải đột nhiên chém ra, vung chưởng lên.
“Bốp”
Thủ đao của Tiêu Cuồng chém vào chưởng của Bùi Đông Lai thì cảm thấy giống
như đang chém vào một khối bông, không hề có sự uy hiếp nào.
Sau đó.
Không đợi hắn thu chiêu, cổ tay của Bùi Đông Lai biến đổi, hóa chưởng thành
trảo, giống như là một con độc xà, chế trụ cổ tay của Tiêu Cuồng. Tay
trái thuận thế chém ra, giống như lấy đồ trong túi vậy, không đợi Tiêu
Cuồng né tránh thì liền nắm lấy cổ họng của Tiêu Cuồng.
- Có phục hay không?
Thoáng đã chế phục được Tiêu Cuồng, Bùi Đông Lai cười hỏi.
- Kháo, lúc đó cậu không phải là Ám Kính đại thành sao? Như thế nào mà biến thái như vậy?
Tiêu Cuồng bị Bùi Đông Lai dùng một chiêu chế trụ thì trong đôi mắt hiện ra
những tia sáng kỳ dị. Tuy rằng hắn không sử dụng toàn lực nhưng mà từ
đầu đến cuối hắn cảm tháy được Bùi Đông Lai hoàn toàn đứng trên hắn một
bậc.
Bùi Đông Lai buông Tiêu Cuồng ra, cười mà không nói.
- Tôi tham gia quân ngũ, còn cậu….
Sau đó, không đợi Tiêu Cuồng nói hết thì điện thoại của hắn đã rung lên.
- Đợi một chút, nghe điện thoại đã, cậu phải thành thành thật thật trả lời ta.
Tiêu Cuồng lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là lão đầu tử nhà hắn thì liền vội nói với Bùi Đông Lai một câu rồi nghe máy.
Bùi Đông Lai xoay người rồi cúi người xuống nhặt điếu thuốc mà Tiêu Cuồng quăng đến lúc nãy.
Hả?
Nhặt xong, quay người lại thì Bùi Đông Lai thấy được cả người Tiêu Cuồng
giống như là xác chết đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
- Chuyện gì thế?
Bùi Đông Lai thấy thế, lông mày nhíu lại, trong lòng trào ra một trực giác không tốt, vội vàng đi tới.
"Hô ~ "
Tiêu Cuồng nghe vậy thì mở mắt ra, sau đó phun ra một ngụm oi bức, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc rồi hút.
- Lão thái gia đi rồi.
Ánh mặt trời khuynh sái, sương khói vờn quanh, Tiêu Cuồng há miệng thở dốc, giọng nói nhỏ như muỗi nhưng lại như một tiếng sét nổ vang.