- Cậu làm sao thế?
Trong phòng bệnh, nữ y tá mang cơm cho Bùi
Đông Lai ăn, lúc này thấy Bùi Đông Lai dừng ăn cơm thì cảm thấy có chút
kỳ quái, mở miệng hỏi.
- Chiến hữu đã đến rồi, để lúc nữa rồi ăn thêm.
Bùi Đông Lai nhìn vào y tá rồi mỉm cười, nói.
Y tá nghe vậy, theo bản năng thì quay đầu ra ngoài người, thì thấy được khuôn mặt kiêu ngạo của Diệp Thiên.
- Thân thể của cậu mất máu rất nhiều nên còn yếu, cần phải ăn cơm, bổ sung thêm chất dinh dưỡng.
Y tá làm tròn bổn phân của mình:
- Cho nên cậu cần phải ăn hết đi.
- Biết rồi, cảm ơn.
Bùi Đông Lai mỉm cười nói cảm ơn, nhưng trong lòng đang suy nghĩ mục đích đến đây của Diệp Thiên.
Ngoài cửa, Diệp Thiên cũng không có trực tiếp đi vào phòng mà là đợi y tá rời đi.
- Các cậu không phải đã tới rồi sao sao? Tại sao lại đến nữa? Chẳng lẽ
không biết người bệnh cần phải được ăn cơm và nghỉ ngơi sao?
Y tá cũng không nhận ra Diệp Thiên, cũng không biết Diệp Thiên không phải là chiến hữu của Bùi Đông Lai cho nên vừa bước ra khỏi cửa thì nàng liền
nói một tràng.
Không trả lời, Diệp Thiên chỉ lạnh lùng liếc nhìn y tá một cái rồi đẩy cửa đi vào phòng.
Y tá tức giận đến bộ ngực run lên, nàng muốn túm Diệp Thiên lại nhưng mà
chẳng biết tại sao khi nhìn vào cặp mắt lạnh như băng của Diệp Thiên thì trong lòng nàng không khỏi run lên, dừng bước lại.
Mắt thấy Diệp Thiên đi vào phòng, Bùi Đông Lai dựa vào đầu giường, sắc mặt bình tĩnh nhìn vào Diệp Thiên.
Nhìn bộ dạng bị băng bó của Bùi Đông Lai, Diệp Thiên không khỏi nhớ tới một màn ở sơn cốc.
Thân là một trong những người được xem trọng nhất đời sau của Diệp gia thì
thông qua con đường đặc thù Diệp Thiên đã thấy được toàn bộ hành trình
chiến đấu của Bùi Đông Lai và tiểu đội đặc chủng Đằng Long vs đội dự bị
Long Nha, thấy được Bùi Đông Lai sáng tạo kỳ tích.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc thì cả người của Diệp Thiên thì đã xụi lơ.
Hắn không tin được Bùi Đông Lai có thể thành công dẫn dắt đội của hắn vượt
qua được đội dự bị Long Nha, thuận lợi xuyên qua sơn cốc hơn nữa bên đội của Bùi Đông Lai lại không tổn thất người nào.
Nhưng mà.
Sự thật nói cho Diệp Thiên biết, Bùi Đông Lai đã làm đuợc việc này.
Hơn nữa, còn làm vô cùng hoàn mỹ.
Sau khi chấp nhận sự thật thì Diệp Thiên chỉ cảm thấy nội tâm kiêu ngạo của mình bị Bùi Đông Lai giẫm lấy, hắn muốn biết rốt cuộc là Bùi Đông Lai
đã làm như thế nào?
Nhưng mà, đối mặt với Bùi Đông Lai ngay lúc này đây thì Diệp Thiên hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng của hắn:
- Vì sao chiến thuật của cậu lại giống với Tiêu Phi như thế? Cậu và hắn có quan hệ như thế nào?
- Điều này có quan hệ tới anh sao?
Nhìn bộ dạng xạo quần của Diệp Thiên, nhớ lại tình cảnh bản thân mình bị
Diệp Thiên khiêu khích lúc trước thì Bùi Đông Lai trả lời, hoàn toàn
không nể mặt Diệp Thiên.
Đối với Diệp Thiên mà nói thì lòng kiêu
ngạo của hắn cũng không kém gì Diệp Tranh Vanh, lúc này đây nghe được
lời nói khinh thường của Bùi Đông Lai thì lửa giận của hắn liền bị đốt
lên, hắn trực tiếp bạo phát.
Một cỗ sát ý lạnh như băng bắt đầu
từ người hắn lan tràn ra khắp phòng bệnh, đôi mắt của hắn híp lại thành
một đường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.
- Như thế nào? Muốn động thủ à?
Nhận thấy được sát ý trên người của Diệp Thiên thì Bùi Đông Lai cũng không có sợ hãi mà nở ra nụ cười chế nhạo:
- Tôi nói rồi, anh không phải là đối thủ của tôi, cho nên anh không cần phải tự rước lấy nhục.
- Bùi Đông Lai, tôi phải thừa nhận rằng cậu rất cuồng, mà cậu cũng có vốn để cuồng như thế.
Diệp Thiên chậm rãi buông nắm đấm ra, giọng nói khàn khàn mà lạnh như băng:
- Nếu cậu đã cuồng như thế thì chắc hẳn cậu sẽ không vì một chút vết thương nhỏ này mà bỏ qua trận thi đấu ngày mai?
- Cái này cùng với anh cũng không có quan hệ gì.
Bùi Đông Lai vẫn không nể mặt Diệp Thiên, một mặt là Diệp Thiên quả thật
rất xạo quần, hơn nữa Diệp Thiên lại là người của Diệp gia.
- Bùi Đông Lai, tôi đã nói rồi, trong lần Đại Bị Võ lần này chỉ có cậu mới
xứng đáng làm đối thủ của tôi. Tôi thừa nhận rằng những trận đấu trước
cậu đã thắng nhưng mà tôi sẽ giành chức quán quân trong trận cách đấu
ngày mai, tôi sẽ cho cậu biết thực lực chân chính của tôi.
Diệp Thiên lạnh lùng nói.
- Hắc, Diệp Thiên, tôi vốn cho rằng anh là một người hơi cuồng vọng mà
thôi nhưng không nghĩ rằng anh lại cuồng vọng đến thế. Nhưng mà, hiện
tại tôi cảm thấy rằng anh muốn dùng cái sự cuồng vọng ấy để che dấu đi
phần tự ti trong lòng của mình mà thôi.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Anh không thể thừa nhận được cái cảm giác thua cuộc trong 2 trận thi
đấu vừa rồi cho nên cậu thừa dịp tôi bị thương đến khích tướng tôi xuất
chiến, sau đó ở trong trận đấu cậu đánh bại tôi. Anh muốn dùng cái này
để trấn an cái cảm giác yếu đuối ở trong lòng mình, đúng không?
- Mày….
Diệp Thiên tức giận đến cả người run lên, bất quá hắn vẫn không động thủ với Bùi Đông Lai mà lạnh lùng nói:
- Chỉ cần mày tham gia thi đấu, trận đấu ngày mai tao chỉ dùng một tay. Nhớ kỹ, tao chỉ dùng một tay là có thể đánh bại mày.
- Tôi nói rồi, anh không đủ tư cách để làm đối thủ của tôi.
Bùi Đông Lai khinh thường, nói.
- Không đủ tư cách?
Diệp Thiên tức giận:
- Bùi Đông Lai, mày sợ chứ gì? Cha của mày là người luyện võ, ngoại hiệu
là Vũ Thân, xếp ở vị trí thứ nhất trên Long bảng nhưng mà 18 năm trước
hắn đã bị sư phụ của tao cắt đứt một chân, cút khỏi Yên Kinh. Ngày hôm
nay, tuy rằng mày có một thân bản lĩnh nhưng mà căn bản mày không dám tỷ thí với tao…bởi vì…mày sợ sẽ rập khuôn giống như ông già của mày.
Có rất ít người biết, Bùi Vũ Phu chính là nghịch lân của Bùi Đông Lai.
Đã từng, Nạp Lan Minh Châu đã đụng vào nghịch lân của Bùi Đông Lai nên nàng đã bị một kết cuộc thê thảm.
Giờ phút này, nghe được Diệp Thiên nói năng mất dạy như thế thì Bùi Đông Lai liền nheo mắt lại.
Người quen sẽ biết lúc này đây, Bùi Đông Lai đã tức giận.
- Tao vẫn cho rằng đối với một có chó điên chuyên đi sủa bậy thì căn bản
không cần hạ thấp thân phận để chú ý đến nó. Nhưng mà, nếu nó không biết thân phận, muốn cắn người thì tao sẽ không để ý mà đập chết mja nó rồi
làm món cầy 7 món.
Trên giường bệnh, Bùi Đông Lai mở miệng, vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như trước nhưng lại làm cho người ta có cảm giác sợ hãi:
- Nếu mày muốn chết thì tao liền thỏa mãn nguyện vọng của mày.
"Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Nghe Bùi Đông Lai nói thế, Diệp Thiên liền ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Bùi Đông Lai, tao vốn đã đáp ứng Diệp Tranh Vanh chỉ phế đi 2 cánh tay
của mày, gõ rụng 10 cái răng của mày, nếu mày đã nói như vậy thì tao sẽ
không làm mày thất vọng.
- Mày có thể cút.
Bùi Đông Lai nói.
- Bùi Đông Lai, nhớ kỹ nếu ngày mai mày không dám lên đấu với tao thì mày liền cút khỏi Yên Kinh, sau này cũng không cần bước vào Yên Kinh cũng
không cần mơ bước vào cánh cửa của Tần gia nữa.
Lấy bản tính kiêu ngạo của Diệp Thiên thì hắn đã nín giận trong bụng từ lâu rồi, hiện giờ nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì hắn liền bạo phát, hắn muốn hung hăng đem Bùi Đông Lai giẫm nát ở dưới chân, dẫm thành từng nát, hắn
muốn lấy lại lòng tự tôn của mình.
Cho nên, hắn liền hạ chiến thư với Bùi Đông Lai.
Đối mắt với sát ý khủng bố của Diệp Thiên, Bùi Đông Lai cũng không có để ý mà là nhắm 2 mắt lại.
Thấy thế thì Diệp Thiên tức giận đến cắt chặt răng sau đó quay người rời khỏi phòng.
Ra khỏi bệnh viện thì Diệp Thiên thấy được một chiếc Audi A6 có biển số quân đội đang tiến về phía này.
Bước chân của hắn dừng lại, hắn thấy rõ người ở trong xe là Trần Quốc Đào.
Cùng lúc đó, Trần Quốc Đào cũng thấy được Diệp Thiên, điều này khiến ánh mắt của Trần Quốc Đào chau lại.
- Diệp Thiên, cậu đến đây làm gì?
Lúc xe đi ngang qua Diệp Thiên, Trần Quốc Đào liền bảo tài xế dừng lại, hắn mở cửa xe xuống, hỏi Diệp Thiên một câu.
- Thủ trưởng, nếu tôi nhớ không lầm thì ngài chỉ quản người ở quân khu
Giang Ninh, tôi làm cái gì cũng không cần phải báo cáo lại cho ngài, có
đúng không?
Đối mắt với Trần Quốc Đào, Diệp Thiên cũng không cảm
thấy sợ hãi, ngược lại hắn nói năng lỗ mãng, một chút tôn kính cũng
không có.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng cậu là người của Diệp gia
thì có thể vô pháp vô thiên, ta nói cho cậu biết nếu cậu động tay động
chân với Bùi Đông Lai thì cho dù ông nội của cậu có đến đây thì ta cũng
bắn chết mje cậu.
Vẻ mặt Trần Quốc Đào tức giận, nói.
Thấy Trần Quốc Đào nổi giận thì Diệp Thiên cũng do dự một lát, cuối cùng cũng không dám bật lại mà hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Sắc mặt Trần Quốc Đào âm trầm bước xuống xe, đi nhanh vào phòng bệnh của Bùi Đông Lai.
- Đông Lai, không sao chứ?
Vào phòng bệnh, Trần Quốc Đào liền mở miệng hỏi.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi không sao.
Bùi Đông Lai đứng thẳng lưng, trả lời.
- Diệp Thiên, thằng nhóc kia tìm cậu làm gì?
Trần Quốc Đào hỏi.
Bùi Đông Lai cười nhạt:
- Hắn không thể nào thừa nhận thất bại nên cố gắng đến đây đả kích, muốn bản thân cân bằng lại.
- Chưa đủ lông đủ càng mà cho mình là pro.
Trần Quốc Đào tức giận mắng:
- Nếu không phải có những lão gia hỏa Diệp gia kia thì chỉ bằng hắn,
không nói đến việc kế thừa y bát của Diệp Cô Thành, ngay cả cánh cửa
Long Nha cũng chưa đủ tư cách để bước vào.
Bùi Đông Lai cười cười, không hé răng.
- Tiểu tử, thật sự có lỗi, bởi vì một số người làm khó dễ nên ta không thể nào giúp cậu vào Long Nha được.
Trần Quốc Đào thấy thế, vẻ mặt tự trách nhìn Bùi Đông Lai, nói:
- Bất quá, ta cùng với Tiêu XX đã nói qua, sau này ta sẽ mang cậu đến gặp hắn, hắn nghe chuyện của cậu cũng rất muốn gặp cậu.
- Có vào Long Nha hay không cũng không sao.
Bùi Đông Lai cười cười, dường như không để ý.
Chẳng biết tại sao, khi thấy biểu hiện không để ý của Bùi Đông Lai thì Trần
Quốc Đào lại càng cảm thấy áy náy. Hắn tháo chiến quân mạo ( Mũ quân đội ) xuống, bước qua bước lại vài bước, nói:
- Tiểu tử, trận đấu vừa rồi cậu đã chứng minh thực lực của mình, cho dù không vào Long Nha cũng không sao cả.
- Vâng.
Bùi Đông Lai có thể hiểu được tâm tình áy náy của Trần Quốc Đào cho khẽ ừ một tiếng.
- Ngoài ra lúc này cậu đang bị thương cho nên cũng đừng tham gia trận
cách đấu vào ngày mai, một hồi cậu theo ta, chờ sau khi thương thế của
cậu tốt lên thì ta sẽ mang cậu đến gặp Tiêu XX.
Trần Quốc Đào đội mũ lên rồi nhìn vào Bùi Đông Lai, mở miệng nói.
- Không sao đâu thủ trưởng.
Bùi Đông Lai lắc đầu cười nói:
- Tôi đã đáp ứng với ngài rằng sẽ đoạt chức quán quân….
- Tiểu tử, mau thành thật nói cho ta biết, có phải tiểu tử DIệp gia kia
muốn thừa dịp cậu bị thương thắng cậu, để nó lấy lại danh dự không?
Thân là nhân vật số 1 của quân khu Giang Ninh, Trần Quốc Đào không phải là kẻ ngốc.
- Rất nhiều người nói nằm đó cha của tôi bị Diệp Cô thành đánh gãy một chân, cút khỏi Yên Kinh nhưng mà tôi không tin.
Bùi Đông Lai ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhớ lại nụ cười phúc hậu của Bùi Vũ Phu thì nhẹ giọng nói;
- Hiện tại đồ đệ của Diệp Cô Thành nói muốn đánh gãy 2 cánh tay, gõ rụng
10 cái răng của tôi, muốn để tôi cút ra khỏi Yên Kinh. Tôi cũng không
tin.