Đối với Lăng Hoa Cường mà nói, khi hắn liếc mắt phát hiện là tin nhắn của Lữ Duy, phản ứng đầu tiên chính là kinh ngạc.
Chẳng qua là.
Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, Lăng Hoa Cường nghĩ đến sức chiến đấu kinh khủng của đám người bên cạnh Bùi Đông Lai, theo bản năng cho là người của Bùi Đông Lai một lần nữa xuất thủ.
Trong lòng hiện ra ý nghĩ này,
hắn liền giống như nữ nhân bị chọt trúng điểm G, trực tiếp cao trào. Cho dù Phương Khôn có còn sống đi chăng nữa, hắn vẫn là có lòng tin trở
thành lão đại xã hội đen duy nhất của Nam Cảng này, huống chi là hiện
giờ Phương Khôn đã chết?
Hồng Tinh cùng Đông Tinh tranh đấu đã
nhiều năm, thân là lão đại của Đông Tinh, Lăng Hoa Cường hiểu rõ về Hồng Tinh hơn nhiều người tưởng tượng, hắn biết rõ là cả Hồng Tinh, ngoài
Tương Cương nghĩa bạc vân thiên, có nhân mạch cực kỳ khủng bố ở hai lĩnh vực Chính - Thương, Phương Khôn lại là loại giấu diếm rất sâu, thuộc về loại tiếu diện hổ, chịu trách nhiệm sự vụ làm ăn trong hắc đạo của Hồng Tinh, ở Hồng Tinh tuyệt đối là nhân vật có thực quyền, hơn nữa mạng
lưới quan hệ với bạch đạo cũng rất khủng bố.
So sánh với Tương
Cương cùng Phương Khôn mà nói, các đại lão Hồng Tinh khác, ngoại trừ
Uông Chu tham gia quản lý sản nghiệp bạch đạo của Hồng Tinh, những đại
lão khác vốn là dựa vào công lao năm đó cùng Tương Cương tranh đấu giành thiên hạ mà có cổ phần ở tập đoàn Hồng Tinh, hàng năm được chia một
phần lợi nhuận, căn bản không có thực quyền.
Ở dưới dạng tình
hình này, Tương Cương cùng Phương Khôn đều đã chết, hơn nữa còn là tàn
sát lẫn nhau. Theo Lăng Hoa Cương xem ra, quả thực chính là một cơ hội
tốt trời ban. Chỉ cần hắn diệt trừ cái tên tạp chủng ngoại lai Bùi Đông
Lai kia, thì thu phục Hồng Tinh lúc ấy tan thành năm bè bảy mảng tàn sát lẫn nhau thật sự là không có bất kỳ khó khăn nào!
Vì thế, hắn không đợi Lữ Duy hồi báo cho Vệ Minh, liền bấm số điện thoại của Vệ Minh.
Hắn muốn cùng Phương Khôn giống nhau, mượn đao giết người, mượn tay cảnh sát diệt trừ Bùi Đông Lai cùng đồng bọn!
Đầu bên kia điện thoại, Vệ Minh vẫn chưa đi ngủ tay cầm điện thoại di động, đứng ở bên cửa sổ thư phòng, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, chân mày
không khỏi nhíu lại.
Thân là phó trưởng phòng cảnh sát Nam Cảng, Vệ Minh chính là ô dù trong cảnh sát của Hồng Tinh.
Ở dưới dạng tình hình này, hắn và Lăng Hoa Cường không có bất kỳ quan hệ
nào, ngược lại, lúc trước hắn đã từng giúp đỡ Hồng Tinh thu thập Đông
Tinh, cũng coi như là một cừu nhân của Đông Tinh.
Mặc dù không có bất kỳ quan hệ nào với Lăng Hoa Cường, ngược lại có thành kiến rất lớn
nhưng bởi vì tính chất cùng thân phận đặc thù của công việc nên khi liếc mắt một cái thì Vệ Minh liền nhìn ra số điện thoại biểu hiện trên màn
hình là số điện thoại của Lăng Hoa Cường.
- Alo, ai đó?
Mười mấy giây đồng hồ sau, Vệ Minh cau mày ấn nút nghe máy, lựa chọn giả vờ không biết.
- Ngài khỏe chứ, trưởng phòng Vệ, tôi là Lăng Hoa Cường.
Lăng Hoa Cường trước tiên tự giới thiệu.
- Lăng Hoa Cường, dường như giữa chúng ta không có quan hệ gì, muộn như thế này rồi mà ông còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?
Trong lòng Vệ Minh có thể khẳng định mục đích Lăng Hoa Cường gọi điện thoại
tới cùng cái chết của Tương Cương có quan hệ, nhưng vẫn lựa chọn giả vờ
không biết.
- Trưởng phòng Vệ, có lẽ ngài còn chưa biết, Hồng
Tinh lại xảy ra chuyện lớn. Ừh, tôi nghe nói ba người Phương Khôn, Trầm
Bân cùng Giang Hải chết trong biệt thự Tương gia.
Lăng Hoa Cường cười nói, không chút che dấu hưng phấn trong lòng.
“Bá!”
Bên tai vang lên lời nói của Lăng Hoa Cương thông qua điện thoại, sắc mặt của Vệ Minh nhất thời đại biến!
Lúc trước, bởi vì nhận được điện thoại của Phương Khôn nên hắn đã phái ra
đội Phi Hổ đến khu Vịnh Nước Cạn bố trí mai phục, chuẩn bị đem thủ hạ
của Bùi Đông Lai một lưới bắt hết.
Hiện giờ, đội Phi Hổ bên kia
còn chưa hồi báo bất cứ tin tức gì, Lăng Hoa Cường lại nói cho hắn biết, Phương Khôn, Trầm Bân cùng Giang Hai lại chết trong biệt thự Tương gia?
- Lăng Hoa Cường, nếu như ông cảm thấy ngứa ngáy, tôi liền không ngần ngại cho ông thư giãn gân cốt.
Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, vẻ mặt của Vệ Minh trở nên có chút âm trầm,
giọng nói lạnh xuống, ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết.
Đối
mặt với uy hiếp trần trụi của Vệ Minh, Lăng Hoa Cường trong quá khứ còn
có chút kiêng kỵ với Vệ Minh lại không có lộ ra chút vẻ mặt sợ hãi nào,
mà là vẫn cười nói:
- Trưởng phòng Vệ, thoạt nhìn ngài không tin
lời của tôi. Nếu như vậy, trước tiên ngài gọi điện thoại cho thủ hạ của
ngài để họ nói tình huống cụ thể cho ngài, sau đó tôi đợi câu trả lời
của ngài.
Thanh âm vừa dứt, Lăng Hoa Cường rất dứt khoát cúp điện thoại, giống như là đã ném ra một mồi câu đối với Vệ Minh, đang chờ con cá tự động mắc câu.
Quả nhiên như dự đoán, khi nghe thấy trong
ống nghe truyền ra thanh âm “Đô đô”, Vệ Minh giận đến tái mặt, sau đó âm trầm trực tiếp bấm số điện thoại của Lữ Duy.
- Lữ Duy, bên kia xảy ra chuyện gì?
Điện thoại vừa chuyển, Vệ Minh không có chửi ầm lên, mà là trầm giọng hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, Lữ Duy vừa mới rời khỏi biệt thự Tương gia nghe
được lời nói của Vệ Minh…, nhận thấy được có hỏa khí trong giọng nói của Vệ Minh, vội vàng đáp:
- Báo cáo trưởng phòng, tôi vừa rồi tiến
vào biệt thự Tương gia, phát hiện ba người Phương Khôn, Trầm Bân cùng
Giang Hải ngã trên mặt đất, trong đó hai người Trầm Bân cùng Giang Hải ở cổ có vết thương, rõ ràng là đã chết, còn Phương Khôn thì sống chết
không rõ.
- Khốn kiếp!
Mắt thấy Lữ Duy hồi báo cùng với
lời nói của Lăng Hoa Cường giống nhau như đúc, Vệ Minh nhất thời đem một thân tu dưỡng ném cho chó ăn, hổn hển mắng:
- Chuyện trọng yếu như vậy tại sao cậu không hồi báo?
- Báo cáo trưởng phòng Vệ, tôi mới vừa rồi gọi điện thoại cho ngài thì vẫn không liên lạc được.
Lữ Duy mới vừa rồi nhận được chỉ thị của Lăng Hoa Cường, không có hồi báo
cho Vệ Minh, lúc này thấy Vệ Minh nổi giận, sợ hết hồn hết vía, đầu tiên là tìm một lý do miễn cưỡng chống chế, sau đó không đợi Vệ Minh nổi
giận, liền nói sang chuyện khác:
- Mặt khác, trưởng phòng Vệ, tôi còn phát hiện một chuyện rất kỳ quái.
- Cái gì?
- Tôi nhìn thấy trong biệt thự Tương gia cái tên hung thủ đã giết chết
Tương Cương kia vẫn bình yên vô sự, hơn nữa bên cạnh không có bất kỳ
người nào khống chế hắn, nhìn qua hắn cùng những đại ca kia của Hồng
Tinh có quan hệ không tệ.
Mắt thấy thành công hấp dẫn sự hiếu kỳ của Vệ Minh, Lữ Duy trong lòng vui mừng, vội vàng đáp.
Một lần nữa nghe được hồi báo của Lữ Duy, Vệ Minh không trả lời, mà là lâm vào trầm tư.
Theo hắn xem ra, Phương Khôn chịu thiệt như vậy, giải thích duy nhất chính là Bùi Đông Lai động thủ.
Chỉ là, nếu như Bùi Đông Lai động thủ thì lại có một vấn đề khác: Tại sao
những đại ca kia của? Đồng thời cũng không có làm gì đối với Bùi Đông
Lai?
- Cậu dẫn người đứng ở đó đợi lệnh.
Vệ Minh trầm tư
một hồi lâu, không cách nào làm rõ đầu mối, lại nhớ lại cú điện thoại
vừa rồi của Lăng Hoa Cường, trong lòng vừa động, lập tức làm ra chỉ thị.
- Rõ, trưởng phòng Vệ.
Lữ Duy cho ra một câu trả lời chắc chắn, sau đó… Sau khi đợi Vệ Minh cúp
điện thoại, hắn không nhịn được nhìn thoáng qua biệt thự Tương gia trong miệng thầm lẩm bẩm:
- Xem ra Hồng Tinh sắp bị xóa tên khỏi hắc đạo Nam Cảng.
Lữ Duy cảm thán Vệ Minh chắc chắn là không nghe được, bất quá trong lòng hắn cũng tuôn ra một cái ý niệm tương đồng.
Đồng thời lúc trong lòng tuôn ra ý niệm này, hắn không đợi Lăng Hoa Cường
gọi điện thoại tới, liền chủ động bấm số điện thoại của Lăng Hoa Cường.
- Lăng Hoa Cường, nói cho tôi biết, ông biết được những gì?
Điện thoại vừa chuyển, Vệ Minh là người hỏi trước vẫn là giọng nói hỏi thăm
nhưng không giống giọng điệu cả vú lấp miệng em lúc trước.
Dường
như đã đoán được trước cái kết quả này, Lăng Hoa Cường cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, mà là thích ý hút một hơi xì gà, cười nói:
- Trưởng phòng Vệ, sở dĩ tôi biết được chuyện phát sinh tối nay ân, tôi biết chính là tin tức.
Trong lòng Vệ Minh vừa động, nhưng không có lên tiếng.
- Tối nay, tôi cùng Phương Khôn của Hồng Tinh liên thủ, lợi dụng cơ hội
Tương Cương đi bái lạy Quan Nhị Gia, trong ứng ngoài hợp định ám sát
Tương Cương.
Lúc này đây, Lăng Hoa Cường không đợi Vệ Minh chủ động hỏi, liền trực tiếp giải thích:
- Vốn là dựa theo kế hoạch của chúng tôi, Tương Cương hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Sau đó, bởi vì tên tiểu tử gọi là Bùi Đông Lai kia âm
thầm phái người trợ giúp, kế hoạch ám sát của chúng tôi thất bại. Bất
quá, Phương Khôn âm hiểm giảo hoạt có lưu lại hậu chiêu. Hắn lợi dụng
người nằm vùng ở bên cạnh Tương Cương, giết chết Tương Cương!
Nghe được lời nói của Lăng Hoa Cường, Vệ Minh không khỏi âm thầm tiếc hận cho Tương Cương.
Chẳng qua là.
Tiếc hận thì tiếc hận, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, tính cách nghĩa bạc
vân thiên của Tương Cương chỉ thích hợp với quá trình tranh đấu giành
thiên hạ chứ không thích hợp để giữ giang sơn. Tương Cương sùng bái chữ
“Nghĩa” đối lập với chữ “Lợi”, tương đương với vi phạm quy tắc trò chơi
này, chuyện này xảy ra không sớm thì muộn!
Thậm chí, Vệ Minh cảm
thấy, với tính cách nghĩa bạc vân thiên như Tương Cương có thể ngồi trên vị trí lão đại cho tới ngày hôm nay, đã là một loại kỳ tích!
-
Hiện giờ, 3 người Phương Khôn, Trầm Bân cùng Giang Hải chết trong biệt
thự Tương gia, những tên đại ca khác của Hồng Tinh cùng tên Bùi Đông Lai kia lại bình yên vô sự, nói như vậy hẳn là ngài cũng đoán được nguyên
nhân trong đó.
Thấy Vệ Minh không nói lời nào, Lăng Hoa Cường lại tiếp tục nói.
Đoán được sao?
Đúng vậy!
Nếu như Vệ Minh ngay cả điểm này cũng không đoán được, như vậy hắn liền không có tư cách ngồi lên vị trí hiện tại!
Mặc dù trong lòng hiểu hết thảy chuyện này, bất quá Vệ Minh cũng không có tiếp tục nói chuyện này, mà là lạnh lùng hỏi:
- Lăng Hoa Cường, ông nói cho tôi biết những thứ này, không sợ tôi bắt ông sao?
- Bắt tôi? Không, không, trưởng phòng Vệ, tôi cho là ngài sẽ không bắt
tôi, ngược lại tôi tin tưởng, chúng ta sẽ trở thành những đồng bạn hợp
tác tốt, hoặc là nói bằng hữu.
Lăng Hoa Cường không nóng không lạnh, một bộ dáng định liệu trước mọi tình huống.
Vệ Minh trầm mặc.
- Tương Cương đã chết, Phương Khôn cũng đã chết, hơn nữa còn là tàn sát
lẫn nhau, cái này có ý nghĩa gì? Hồng Tinh đã sắp đến hồi kết rồi,
trưởng phòng Vệ, điểm này hẳn là trong lòng ngài càng rõ ràng hơn so với tôi!
Lăng Hoa Cường không vòng vo nữa, một châm thấy máu nói:
- Giống như trước, trưởng phòng Vệ ngài hẳn là cũng rõ ràng, nếu như
không có gì bất ngờ xảy ra, kế tiếp trong nội bộ Hồng Tinh sẽ diễn ra
một màn tàn sát lẫn nhau.
- Tiếp tục.
Vệ Minh một lần nữa mở miệng, thái độ biến chuyển rất rõ ràng.
- Tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, áp lực với ngài hẳn không nhỏ. Nếu
như Hồng Tinh tiếp tục có nội chiến, cái đó đối với con đường làm quan
tương lai của ngài sẽ sinh ra ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ!
Có lẽ là biết được trưởng phòng Vệ đang do dự, giọng nói của Lăng Hoa Cương làm cho người ta có một loại cảm giác không sợ hãi.
- Ông đang uy hiếp tôi sao?
Quả nhiên, Vệ Minh đang nắm chức to bị lời nói của Lăng Hoa Cường kích thích.
- Dĩ nhiên không phải, tôi nói rồi chúng ta có thể trở thành bằng hữu,
những lời vừa rồi của tôi chẳng qua là đang nhắc nhở ngài mà thôi.
Lăng Hoa Cường cười nói một câu, sau đó giọng nói đột nhiên biến chuyển:
- Tôi có thể giúp ngài ngăn cản hết thảy chuyện này, hơn nữa những gì
Hồng Tinh có thể cho ngài, sau này tôi có thể cho ngài gấp đôi!
Vệ Minh trầm mặc một lần nữa, trái tim trong lúc lơ đãng nhảy lên kịch liệt, dục vọng đột nhiên bành trướng.
- Ông là muốn mượn tay cảnh sát diệt trừ tên thanh niên gọi là Bùi Đông Lai kia cùng đồng bọn của hắn sao?
Vệ Minh tâm như gương sáng nói.
- Đối với ngài mà nói, cái này tuyệt đối không có vấn đề gì. Dù sao hắn
cũng tham dự vào chuyện này, hơn nữa người của hắn đúng là đã xuất hiện
trên công viên đỉnh núi Thái Bình, quan trọng hơn chính là, 3 người
Phương Khôn, Trầm Bân cùng Giang Hải đúng là chết trong tay hắn. Chẳng
lẽ ngài không cảm thấy hắn là sơn dương thế tội tốt nhất hay sao?
Lăng Hoa Cường rất dứt khoát thừa nhận:
- Nếu như hắn đã chết, ngài tốt, tôi cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt.
Nếu như hắn không chết, hắn nhất định sẽ làm rối cục diện, mà lấy thực
lực đám người dưới tay hắn thể hiện ra, nếu như thật sự làm chuyện này
ầm ĩ lên, hậu quả thật không cách nào tưởng tượng.
- Nhớ kỹ lời của ông, nếu như ông không làm được, tôi dù có không còn ở vị trí này, ông cũng sẽ không được sống an ổn.
Trầm mặc một hồi lâu, Vệ Minh cho ra câu trả lời chắc chắn.
Nghe được uy hiếp trong lời nói của Vệ Minh, cái gì cũng phải dựa trên sự
thỏa hiệp, Lăng Hoa Cường lộ ra nụ cười của người chiến thắng:
- Trưởng phòng Vệ, chúc cho sự hợp tác tốt đẹp của chúng ta.
Vệ Minh không có nói gì nữa, mà là trực tiếp cúp điện thoại.
30s’ sau.
Một chỉ thị mới liền truyền đạt đến trong tai Lữ Duy.
Một lớp chưa ổn, một lớp nữa lại đến.
Có người ngại bị chết quá chậm.