“Rầm!”
Lời nói hời hợt của Bùi Đông Lai giống như là một chậu nước lạnh hắt vào cái chảo đang sôi trào khiến nó trực tiếp tắt ngúm.
Dưới ánh đèn, ngoại trừ Uông Chu đã biết Bùi Đông Lai là lão đại xã hội đen
vùng tam giác Trường Giang ra, vẻ mặt những lão đại khác của Hồng Tinh
đều là ngây ngốc nhìn Bùi Đông Lai, trong con ngươi tràn đầy vẻ khiếp
sợ.
Vốn là bọn họ thấy Lữ Duy đi rồi lại tiến vào biệt thự một
lần nữa thì cảm thấy hết sức nghi ngờ, hiện giờ nghe được Bùi Đông Lai
nói như vậy, mới phản ứng được, cây đổ bầy khỉ tan, Tương Cương vừa
chết, Vệ Minh từng là ô dù trong cảnh sát của Hồng Tinh trực tiếp làm
phản rồi!
Điều này trực tiếp khiến cho Hồng Tinh lâm vào một cục
diện cực kỳ nguy hiểm không nói, cũng khiến cho trong lòng của bọn họ
tràn đầy lo lắng, không riêng gì lo lắng cho cục diện kế tiếp của Hồng
Tinh, cũng lo lắng cho kết cục của Bùi Đông Lai.
Theo bọn hắn xem ra, nếu như cảnh sát quyết tâm muốn Bùi Đông Lai trở thành sơn dương
thế tội, trừ phi Bùi Đông Lai chạy trốn, nếu không thì chậu nước bẩn này hắn phải chịu rồi!
Đồng thời hiểu được điểm này, bọn họ cảm thấy đối mặt với ba mươi tên thành viên đội Phi Hổ võ trang đầy đủ, Bùi Đông Lai muốn rời khỏi biệt thự này, cơ hồ là không có khả năng!
Ở
dưới dạng tình hình này, Bùi Đông Lai lại đem thành viên đội Phi Hổ ví
thành gà đất chó kiểng, hoàn toàn không có đem thành viên đội Phi Hổ để
vào trong mắt hơn nữa còn nói không muốn rời đi, đem đầu mâu chỉ thẳng
vào Lăng Hoa Cường!
Điều này khiến cho bọn hắn rung động quả thực không cách nào dùng lời nói mà hình dung được!
So với mấy tên đại ca Hồng Tinh kia mà nói, lấy Lữ Duy cầm đầu cho đến các thành viên đội Phi Hổ nghe được lời nói nhìn qua hời hợt, trên thực tế
lại cuồng không ai bì nổi kia, đầu tiên là cũng giống như mấy tên đại
lão Hồng Tinh, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, sau đó… Bọn họ giống như bị
chạm vào lòng kiêu ngạo thuộc về thành viên của đội Phi Hổ mà trực tiếp
nổi giận!
“Bá bá bá…”
Vì tức giận nên các thành viên của
đội Phi Hổ không đợi Lữ Duy làm ra chỉ thị, liền đằng đằng sát khí giơ
khẩu mp5 lên, họng súng nhắm ngay vào Bùi Đông Lai.
“ A… Ha hả… Ha hả ha hả…”
Thấy thủ hạ chủ động đem họng súng nhắm ngay vào Bùi Đông Lai, Lữ Duy trực
tiếp bị chọc cười, hắn giống như là nghe được chuyện đáng cười nhất trên thế giới này, vẻ mặt cười nhạo nhìn Bùi Đông Lai:
- Tiểu tử, tao thật sự rất tò mò, mày lấy đâu ra dũng khí để nói ra những lời vừa rồi? Chúng ta là gà đất chó kiểng? Tao khinh, mày cho rằng mày là siêu nhân
à?
Lữ Duy vừa dứt lời, liền phát hiện không thấy Bùi Đông Lai đâu!
Không sai…
Bùi Đông Lai dường như chưa bao giờ xuất hiện ở chỗ đó, biến mất trước mắt bao nhiêu người.
- Tao có phải siêu nhân hay không thì không biết, nhưng tao có thể giết mày như giết gà!
Bóng người chớp động, Bùi Đông Lai tựa hồ như U Linh, đột nhiên xuất hiện ở
trước người Lữ Duy, tay phải đột nhiên xuất ra, không đợi Lữ Duy làm ra
bất kỳ phản kháng nào thì đã kẹp cứng cổ của Lữ Duy, giống như là xách
con gà vậy trực tiếp nhấc Lữ Duy lên khỏi mặt đất.
“ Ách…”
Mắt thấy Bùi Đông Lai giống như là ảo thuật đột nhiên xuất hiện ở trước
người Lữ Duy đem Lữ Duy nhấc lên thì vô luận là Uông Chu cùng các đại
lão Hồng Tinh hay là những thành viên đội Phi Hổ kia đều có cảm giác
nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, miệng trực tiếp há thành hình chữ o.
Giờ khắc này, thậm chí bọn họ còn nghi ngờ mắt mình xuất hiện ảo giác!
Bởi vì, bọn họ không thể tin được cũng không cách nào tiếp nhận Lữ Duy thân là nhân vật tinh anh số một của đội Phi Hổ ở trước mặt Bùi Đông Lai
cũng không cách nào chịu được một kích!
Sau đó, những thành viên
đội Phi Hổ kia đều mở to mắt cố gắng dùng phương thức này nhìn rõ ràng
một chút, nhìn kỹ xem liệu mình có xuất hiện ảo giác hay không.
Bọn họ thấy rõ.
Dưới ánh đèn, Lữ Duy bị Bùi Đông Lai nắm chặt lấy cổ, giống như là bị cố
định ở trên không trung, trong nháy mắt gương mặt đỏ bừng lên, hắn cố
gắng giãy dụa kết quả là vừa mới nhúc nhích Bùi Đông Lai liền gia tăng
thêm lực đạo tùy thời có thể bóp nát cổ họng của hắn kết thúc tính mạng
của hắn.
Nhận thấy được điểm này, Lữ Duy bị dọa sợ đến nỗi trái
tim đập liên hồi, lập tức dừng giãy dụa chẳng qua là hoảng sợ nhìn Bùi
Đông Lai.
- Để đội trưởng xuống.
Thấy một màn như vậy,
những tên thành viên đội Phi Hổ kia đều lấy lại tinh thần trong cơn
khiếp sợ, họng súng đồng loạt nhắm ngay vào Bùi Đông Lai dường như sẽ
tùy thời nổ súng nếu Bùi Đông Lai có hành động gì khác.
- Nếu tao có thể trước lúc chúng mày nổ súng chế phục hắn thì cũng có thể trước lúc chúng mày nổ súng thì tao đã giết hắn rồi.
Đối mặt với mấy chục họng súng đen nhánh, trên mặt Bùi Đông Lai không có chút sợ hãi nào, thay vào đó là vẻ khinh thường:
- Không tin, chúng mày có thể thử một lần.
“Ô… Ô…”
Không đợi những tên thành viên đội Phi Hổ kia trả lời, Lữ Duy kịch liệt vùng
vẫy đứng lên, cổ họng phát ra những tiếng ô ô như tiếng như vịt đực,
dùng phương thức này nhắc nhở thủ hạ không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy Lữ Duy phản ứng, những tên thành viên đội Phi Hổ kia liếc nhau một cái, đều nhận thấy được lo lắng trên mặt đồng đội, cũng không dám nổ súng?
Mắt thấy những tên thành viên đội Phi Hổ kia sợ ném chuột vỡ bình, Bùi Đông Lai cũng không nói gì thêm mà là từ trên người Lữ Duy lục soát lấy điện thoại của hắn ra sau đó tìm được số điện thoại của Vệ Minh.
Sau khi nhớ kỹ số điện thoại của Vệ Minh, Bùi Đông Lai liền lấy điện thoại của mình ra bấm số điện thoại của Quý Hồng.
- Lão bản trời đánh, chẳng lẽ cậu không biết nửa đêm quấy rầy giấc ngủ của mỹ nữ là hành động rất thiếu đạo đức sao?
Ước chừng 10s sau, điện thoại vừa chuyển điện thoại truyền ra giọng nói lười nhác của Quý Hồng.
Có lẽ là bởi vì hoàn cảnh không cho phép Bùi Đông Lai cũng không giống như ngày thường trêu đùa Quý Hồng mà là nói ngay vào điểm chính:
-
Phó trưởng phòng cảnh vụ Nam Cảng Vệ Minh cùng lão đại Đông Tinh Lăng
Hoa Cường hợp tác tính toán lợi dụng quyền lực trong tay, muốn ta đi làm sơn dương thế tội phải chịu trách nhiệm cái chết của Tương Cương.
“Ách…”
Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng vốn đang nằm ngủ, lúc này nghe được lời
nói của Bùi Đông Lai thì trực tiếp cả kinh ngồi dậy từ trên giường, hiện ra vẻ kinh ngạc.
“ Khanh khách…”
Kinh ngạc qua đi, Quý
Hồng giống như là nghe được chuyện gì đáng cười vậy, nàng nở nụ cười
cười đến gập cả người lại bộ ngực sữa đung đưa khiêu khích rất phong
tình:
- Lão bản thân ái của tỷ, cậu thật sự rất đáng yêu, thật sự…
- Tôi đưa số điện thoại của hắn cho cô, cô nghĩ biện pháp liên lạc cùng với hắn.
Bùi Đông Lai đem số điện thoại của Vệ Minh nói cho Quý Hồng nhưng không có
nói cho Quý Hồng tại sao phải liên lạc với Vệ Minh, bởi vì hắn tin tưởng Quý Hồng hiểu ý tứ của hắn.
- Lão bản thân ái của tỷ, cậu đây là muốn để cho tỷ đi hù dọa hắn sao?
Giống như Bùi Đông Lai dự liệu, Quý Hồng quả thật là hiểu rõ ý tứ của Bùi Đông Lai nên cười trêu nói:
- Nói thật, tỷ thật hận không được lập tức bay đến Nam Cảng tự mình nói
chuyện trực tiếp cùng với hắn. Ngẫm lại mà xem, nếu như hắn biết cậu là
lão đại đứng sau màn của hắc đạo vùng tam giác Trường Giang, biết được
ngay cả thái tử Diệp gia quyền thế đang như mặt trời ban trưa cũng không dám theo cậu gọi nhịp, vẻ mặt của hắn nhất định sẽ rất phấn khích nhỉ?
Ừ, thiếu chút nữa thì quên mất lão bản thân ái của tỷ còn có một phụ
thân ngưu bức nữa chứ, tỷ sợ là sẽ đem hắn hù dọa thành có bệnh tim đó…
“Đô… Đô…”
Quý Hồng giống như là lâm vào ảo tưởng vậy tự nói một mình trong điện
thoại, kết quả không đợi nàng nói xong Bùi Đông Lai liền cúp điện thoại.
- Mày không cần khẩn trương, tao sẽ không giết mày.
Điện thoại vừa cúp, Bùi Đông Lai thấy ánh mắt hoảng sợ của Lữ Duy nhìn mình hắn thản nhiên nói:
- Tao chỉ là muốn mày cùng thủ hạ của mày cùng tao chờ điện thoại từ cấp trên của mày thôi.
“Ách…”
Một lần nữa nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, ngoại trừ Uông Chu ra,
những tên đại lão Hồng Tinh kia đều là vẻ mặt quỷ dị nhìn Bùi Đông Lai,
cảm giác kia dường như đang hỏi: “Người này rốt cuộc là ai?”
Mà
những tên thành viên đội Phi Hổ kia thì lại hoàn toàn mù tịt, bọn họ
thật sự nghĩ không ra Bùi Đông Lai rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể
khiến nhân vật số hai của cảnh sát Vệ Minh tự mình gọi điện thoại tới.
Dựa vào cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng nhận thấy được Bùi Đông Lai đã cúp điện thoại, giận đến bộ ngực sữa run lên tức giận mắng:
- Cái tên khốn kiếp ngàn đao chém chết này, chỉ biết sai tỷ tỷ đi chùi
đít cho hắn, xem lần sau làm sao tỷ tỷ này cắt tiểu jj của cậu!
Nói là nói như vậy nhưng Quý Hồng có thể tưởng tượng ra được cục diện khó
khăn mà Bùi Đông Lai gặp phải hiện tại, liền lập tức hành động nhắn cho
Vệ Minh một cái tin nhắn, nội dung của tin nhắn hết sức đơn giản: Tôi là Quý Hồng chủ tịch tập đoàn Đông Hải.
“Reng…”
Tiếng tin nhắn vang lên phá vỡ vẻ an tĩnh trong thư phòng của Vệ Minh.
Trong thư phòng, Vệ Minh vốn là đang ngồi hút thuốc ở trước bàn đọc sách,
trong lòng cũng không biết đang nghĩ cái gì đột nhiên nghe được thanh âm tin nhắn vang lên theo bản năng cho là Uông Chu chưa từ bỏ ý định mới
nhắn tin đến, bất quá… Cũng là cầm điện thoại di động lên.
“Ách?”
Ngạc nhiên thấy nội dung tin nhắn, trong nháy mắt đôi mắt của Vệ Minh trợn to ra.
Một đoạn thời gian trước, Quý Hồng đầu tiên là nhất thống hắc đạo Đông Hải, sau đó mãnh long quá giang tiêu diệt Phương Chấn ở Hàng Hồ cướp lấy
giang sơn hắc đạo Hàng Hồ, lại trực chỉ hướng tây lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy hắc đạo Nam Tô…
Thân là nhân vật số hai
của cảnh vụ Nam Cảng, Vệ Minh tự nhiên là có nghe nói qua một loạt sự
tích kinh thiên động địa của Quý Hồng.
Ở dưới dạng tình hình này, lại đột nhiên xuất hiện tin nhắn như thể mang theo ma lực nào đó trực
tiếp khiến trong lòng của Vệ Minh rung động không thôi.
“Reng… Reng …”
Sau đó, không đợi Vệ Minh từ trong kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, điện thoại di động của hắn chấn động một lần nữa.
Lúc này đây, không phải là tin nhắn mà là cuộc gọi tới.
Mắt thấy trên màn hình biểu hiện số điện thoại gọi tới chính là số mới vừa
rồi gửi đến tin nhắn, Vệ Minh từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, sắc
mặt nghi ngờ nghe điện thoại:
- Quý tiểu thư?
- Không nghĩ tới trưởng phòng Vệ còn nhớ rõ tiểu nữ, thật là có cảm giác vinh hạnh sâu sắc.
Quý Hồng vẫn một bộ dáng nũng nịu nói.
- Quý tiểu thư thiên tư quốc sắc, mỗi một người đàn ông đã gặp một lần đều sẽ không quên.
Vệ Minh không phải là dạng gà mờ trong quan trường, hắn không cho là Xà mỹ nữ này đang đêm gọi điện thoại cho mình nói chuyện yêu đương, ngược lại hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, cho nên hắn đầu tiên là bất
động thanh sắc khen một câu, sau đó trực tiếp hỏi thẳng Quý Hồng:
- Quý tiểu thư, tôi rất khỏe, trễ như vậy mà cô gọi điện thoại cho tôi, có gì không?
- Cứu ông.
Quý Hồng cười nói.
- Cứu tôi?
Vệ Minh sửng sốt, vẻ nghi ngờ trong lòng càng ngày càng đậm, bất quá hắn không lộ ra trong giọng nói mà là cười nói:
- Quý tiểu thư, cô đùa thật thú vị.
- Trưởng phòng Vệ, tôi nghe nói ông hợp tác cùng Lăng Hoa Cường, cố gắng
dùng quyền lực trong tay khiến cho một thanh niên tên là Bùi Đông Lai
phải đi làm sơn dương thế tội chịu trách nhiệm cái chết của Tương Cương, đúng không?
Thấy Vệ Minh giả vờ không biết, Quý Hồng trực tiếp hỏi.
“Lộp bộp!”
Lời nói của Quý Hồng khiến cho trái tim của Vệ Minh không khỏi căng thẳng,
mình cũng chỉ là mới làm ra quyết định hợp tác cùng với Lăng Hoa Cường,
Quý Hồng làm sao biết được?
- Trưởng phòng Vệ, biết tại sao tôi nói muốn cứu ông không?
Quý Hồng vừa nói, nụ cười trên mặt không giảm giọng nói lại lạnh lẽo làm lòng người phát run:
- Bởi vì… Ông đang đi tìm cái chết!