Bùi Đông Lai?
Không phải là hắn đến học ở Đông Hải sao? Làm sao lại xuất hiện ở Yên Kinh đây?
Mắt thấy chiếc taxi rời đi thì trong lòng Cố Mỹ Mỹ rung động, vô số nghi vấn xuất hiện trong đầu của nàng.
- Mỹ Mỹ, em làm sao thế?
Không đợi Cố Mỹ Mỹ nghĩ xong, chiếc Audi A6 đã khởi động, một nam nhân đeo
mắt kiếng, da trắng nõn thoạt nhìn có chút nhã nhặn mở miệng, mang theo
vài phần nghi ngờ hỏi.
Lời nói của tên thanh niên làm cho Cố Mỹ
Mỹ lấy lại được tinh thần, nàng quay đầu lại nhìn thanh niên tên là Chu
Kiến một cái, do dự một chút rồi nói:
- Người mới vừa ở trên chiếc taxi kia là bạn thời trung học của em.
Bạn học thời trung học?
Nghe Cố Mỹ Mỹ nói thế thì Chu Kiến nhíu mày lại, hơi lộ ra vẻ không vui.
Năm nay hắn sẽ tốt nghiệm ĐH Nhân Dân, trước khi tốt nghiệp thì bằng vào
gia thế hiển hách của mình hắn đã cưa được Cố Mỹ Mỹ vào trong tay. Nhưng mà có đôi lúc người nhà hắn lại giới thiệu nhưng đối tượng khách cho
hắn tuy nhiên hắn cũng không có bỏ rơi Cố Mỹ Mỹ.
Từ ý nào đó mà nói thì hắn thật sự thích Cố Mỹ Mỹ.
Lúc này, thấy Cố Mỹ Mỹ lộ ra vẻ khác thường là bởi vì một người bạn thời trung học thì điều này làm cho hắn có chút khó chịu.
Một người bạn nam thời học trung học làm cho Cố Mỹ Mỹ hoa dung thất sắc,
điều này không khỏi làm cho trong lòng Chu Kiến suy nghĩ nhiều điều.
Thấy được Chu Kiến lộ ra vẻ không vui thì Cố Mỹ Mỹ chẳng những không cảm thấy sợ, ngược lại trong lòng nàng không khỏi vui vẻ.
Nữ nhân đều thích được bạn trai của mình chú ý, thích được bạn trai của mình vì một nam nhân khác mà ghen.
Cố Mỹ Mỹ cũng không ngoại lệ.
Ở nàng xem ra, giờ phút này Chu Kiến đang ghen rồi.
- Không nên đoán lung tung.
Cố Mỹ Mỹ cười nói:
- Em cảm thấy kinh ngạc là bởi vì em từng nghe hắn nói hắn đến Đông Hải để học, không nghĩ rằng ở Yên Kinh này sẽ đụng phải hắn.
- Em rất rõ hắn a?
Chu Kiến càng nhíu chặt mày hơn.
- Cũng không tính là rõ lắm, chỉ biết hắn và cha của hắn đi từ trong núi ra, cha của hắn là một tài xế taxi.
Cố Mỹ Mỹ giơ đầu lên, vẻ mặt khinh thường nói.
- Như thế mà nói là không biết rõ sao?
Nữ nhân không thích nam nhân ở trước mặt mình nói chuyện về những nữ nhân
khác, nam nhân cũng vậy. Mặc dù nhận thấy được thái độ khinh thường của
ccm nhưng mà trong lòng của Chu Kiến cũng có chút không thoải mái.
- Lại như vậy nữa rồi.
Cố Mỹ Mỹ thấy thế thì liền cười một tiếng, nói dối:
- Lúc học trung học, hắn từng viết thư tình gởi cho em để biểu lộ, nhưng
mà em đã từ chối hắn. Nói cho hắn biết học sinh cần phải lấy sách vở để
làm trọng, nhưng mà không ngờ hắn không lĩnh tình của em. Ngược lại hắn
lại căm ghét em, lúc nào cũng nhắm vào em.
- Thì ra là thế.
Nghe được Cố Mỹ Mỹ giải thích như vậy thì trong lòng Chu Kiến liền thoải mái hơn nhiều, sau đó trầm giọng hỏi:
- Hắn tên gì? Ở Đông Hải học ĐH nào?
- Hắn học trường bình thường thôi.
Cố Mỹ Mỹ nói xong, dường như đoán được dụng ý của Chu Kiến, không nhịn được mà nở ra nụ cười hạnh phúc:
- Em biết anh muốn xả giận giùm em, bất quá em cảm thấy rằng chúng ta không cần phải chắp nhặt với loại người như hắn.
- Tuy nói là như vậy nhưng mà người như thế có tư tưởng rất cực đoan, không biết tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Chu Kiến trầm ngâm một chút, có chút không yên lòng:
- Ở Đông Hải anh có không ít bạn bè, có thể nhờ bọn họ đi dạy hắn cách làm người.
- Thật sự không cần, Chu Kiến, chẳng lẽ anh cảm thấy rằng để bạn anh di
dạy dỗ cho hắn một bài học là một chuyện đáng giá ư? Hắn hận em, em cũng không mất một miếng thịt nào, thôi cứ để hắn hận tiếp đi.
Cố Mỹ Mỹ ra vẻ rộng lượng, nhưng trong lòng thì sợ Chu Kiến sẽ thật sự nhờ người đi tìm Bùi Đông Lai.
Đối với Cố Mỹ Mỹ mà nói thì nàng khi ở Trầm Thành thì nàng và mẹ của nàng
bị một tát vào mặt thì sau này từ cha của mình, nàng biết được lúc đó
Nạp Lan Trường Sinh ra mặt trợ giúp Bùi Đông Lai là bởi vì Nạp Lan
Trường Sinh thiếu nợ cha Bùi Đông Lai một cái nhân tình chứ không phải
Bùi Đông Lai có quan hệ mật thiết với Nạp Lan gia.
Mà hôm nay,
nàng cũng không biết được sự tồn tại của Bùi Đông Lai ở vùng tam giác
Trường Giang cùng Nam Cảng, nàng vẫn cho rằng Bùi Đông Lai chỉ là một
con chicken.
Cho nên, nàng không để cho Chu Kiến tìm Bùi Đông
Lai. Nàng cũng không phải là sợ Bùi Đông Lai, ngược lại nàng hận không
thể khiến Bùi Đông Lai dập đầu trước mặt nàng rồi cầu xin tha thứ.
Sở dĩ nàng không để Chu Kiến tìm Bùi Đông Lai là bởi vì nàng sợ Bùi Đông
Lai nói ra mọi chuyện, điều đó sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình cảm giữa
nàng và Chu Kiến.
Phải biết rằng, mặc dù Chu gia ở Kinh Thành
không phải là nhà giàu có nhưng cũng là một hào môn. Chu gia có không ít người hỗn ở trong quan trường, trong đó mẹ của Chu Kiến là phó bộ
trưởng bộ nông nghiệp, cha mẹ của nàng luôn ủng hộ nàng ở chung một chỗ
với Chu Kiến, mà chính nàng cũng biết đây là một cơ hội tốt, làm sao có
thể để Bùi Đông Lai, một kẻ trong mắt nàng chỉ là tiểu nhân phá hoại
chuyện tốt này được chứ?
- Được rồi.
Chu Kiến suy nghĩ một lát rồi cuối cùng cũng bỏ qua ý nghĩ tìm Bùi Đông Lai tính sổ, dường
như hắn cảm thấy tìm một tên tiểu nhân vật để phân cao thấp cũng không
có ý nghĩa.
- Đúng rồi, cưng ơi, chuyện tình ngày mốt có vấn đè gì không?
Lúc này Cố Mỹ Mỹ chuyển sang chuyện khác, giọng nói trở nên thân mật hơn nhiều.
Đoạn thời gian trước, Cố Mỹ Mỹ biết được Chu Kiến bận rộn với buổi thảo luận Kinh Tế, nàng có ý nghĩa hỏi Chu Kiến, có thể để nàng đến đó phục vụ
buổi hội thảo được không.
- Không thành vấn đề, đã sắp xếp xong xuôi.
Thân là hội viên của Hồng Kinh hội thì Chu Kiến cũng nghĩ biện pháp để đưa Cố Mỹ Mỹ vào làm nhân viên đón khách trong đó.
- Cảm ơn anh, cưng ơi.
Cố Mỹ Mỹ hưng phấn hôn lên mặt Chu Kiến một cái, nàng rất rõ, lần thực tập này sẽ lưu lại trên lý lịch của nàng. Sau này khi ở Yên Kinh nàng đi
xin việc ở cơ quan thì lúc đó bản thân nàng sẽ trở thành trụ cột.
-------------------------
Cùng lúc đó.
Trong Hồng Kinh hội.
Diệp Tranh Vanh đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về những ngọn đèn sáng
trưng tượng trưng cho quyền lực kia, trong con mắt lộ ra vẻ dã tâm không thể nào che dấu được.
Thân là người nối nghiệp đời thứ tư của
Diệp gia thì những nhân viên công vụ hoặc là những người làm lâu trong
cơ quan không đáng để hắn nhắc tới, mục tiêu của hắn chính là leo lên
đỉnh quyền lực.
“ Cốc…Cốc..”
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Diệp Tranh Vanh thu hồi lại ánh mắt, đi về phía ghế salon trong gian phòng.
“Két”
Cửa phòng được mở ra.
Hoàng Oanh thân mang một bộ đồ công sở đi vào.
Nhìn dáng người lả lượt, khuôn măt xuất chúng lại khôn khéo của nàng, nghe
được tiếng giày cao gót vang lên thì trong đôi mắt của Diệp Tranh Vanh
không hiện lên vẻ dục vọng nào cả, thay vào đó hắn nhíu chân mày lại, lộ ra vẻ không vui, nói:
- Ta hy vọng sau này ở trong phòng này, ta sẽ không còn nghe cái loại âm thanh như thế này nữa.
Bước chân Hoàng Oanh hơi dừng lại, sắc mặt hởi đổi, sau đó xin lỗi nói:
- Xin lỗi, tôi sẽ bỏ cái thoái quen này.
Diệp Tranh Vanh không nói gì nữa mà là bưng một ly rượu đỏ lên rồi nhấp một miếng.
- Luận văn về mô hình Kinh Tế đã hoàn thành, là thành quả 18 nhà nghiên cứu Kinh Tế học.
Hoàng Oanh đi tới trước người Diệp Tranh Vanh, không có sự cho phép của Diệp
Tranh Vanh nên nàng cũng không dám ngồi xuống mà hỏi:
- Ngài có cần xem qua không?
- Không cần.
Diệp Tranh Vanh lắc đầu, hỏi:
- Ta chỉ muốn biết nếu như Trần Tử Viết và Cổ Bồi Nguyên đích thân khai đao thì luận văn trong tay cô có khả năng thắng không?
- Có thể.
Hoàng Oanh trả lời dứt khoác, sau đó do dự một lát rồi nhắc nhở:
- Theo tôi được biết thì vô luận là Tần Đông Tuyết hay Bùi Đông Lai thì bọn họ đều lấy luận văn của mình làm ra….
Hoàng Oanh nói được một nửa thì thấy chân mày Diệp Tranh Vanh nhíu lại thì nàng liền lập tức ngừng lại.
- Cô cho rằng bằng vào thực lực của Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai thì
bọn họ sẽ dám đem luận văn của mình lên cho các nhà Kinh Tế học nổi
tiếng trong quốc nội xem sao?
Diệp Tranh Vanh lạnh giọng nói.
Sắc mặt Hoàng Oanh biến đổi, không dám trả lời.
- Không có Trần Tử Viết và Cổ Bồi Nguyên thì những thứ đó căn bản không
lọt vào mắt của các nhà Kinh Tế học, thậm chí cũng không có cơ hội xuất
hiện ở trong buổi thảo luận kia.
Diệp Tranh Vanh nói.
- Hội trưởng nói rất đúng.
Hoàng Oanh gật đầu phụ họa:
- Nếu như không có gì xảy ra thì 2 người bọn họ sẽ lấy những bài luận vân mà đích thân Trần Tử Viết cùng Cổ Bồi Nguyên viết ra.
- Ta hy vọng sau này lúc làm việc thì cô hãy nghĩ đến kết quả xấu nhất đi đã.
Diệp Tranh Vanh nhìn Hoàng Oanh một cái thật sâu.
Chẳng…chẳng lẽ bài luận văn của Bùi Đông Lai đúng là do tự mình Cổ Bồi Nguyên làm sao?
Trong lòng Hoàng Oanh vừa động.
Sau đó, càng nghĩ thì nàng càng cảm thấy khả năng này rất cao.
- Đúng rồi hội trưởng, vào lúc 19h50’ tối nay thì Bùi Đông Lai và Cổ Bồi Nguyên đã đến Yên Kinh, ở tại khách sạn Yến Viên.
Mặc dù trong lòng nghĩ đến khả năng này rất cao nhưng mà Hoàng Oanh cũng
không có nhắc nhở Diệp Tranh Vanh, mà nàng liền chuyển đề tài:
- Trước mắt Tần Đông Tuyết vẫn bị người của Tần gia giam lỏng, bọn họ không có gặp mặt.
Nói xong, Hoàng Oanh không nhịn được mà nhìn Diệp Tranh Vanh một cái, rõ
ràng nhận thấy được trong đôi mắt của Diệp Tranh Vanh hiện lên vẻ âm
độc.
Nàng biết, sở dĩ Diệp Tranh Vanh chinh phục Tần Đông Tuyết
không phải là bởi vì dung nhan thậm chí cũng không phải là Tần gia ở
phía sau lưng của Tần Đông Tuyết.
Mà là bởi vì tôn nghiêm.
Tôn nghiêm của Thái Tử, không để cho ai khiêu khích.