Ngày tháng qua mau, thời gian như thoi đưa.
Bất tri bất giác năm mới đã qua, Bùi Đông Lai ở trong biệt thự Côn Ngọc Hà đã được mười ngày.
Trong mười ngày qua ngoại trừ Tần Yến và Tần Phong khảo hạch Bùi Đông Lai ra
thì không còn thành viên nào của Tần gia nào động tới hắn nữa.
Như thế Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao khi hắn gặp Tần Phong cũng đã nói nhiều lời tục tĩu, cơ hồ đã hoàn
toàn xé rách da mặt, Tần gia tiếp tục cử người ngăn cản Bùi Đông Lai
cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ vẩy khắp Yên Kinh, mang đến một tia ấm áp cho mùa xuân.
Vì nhiệt độ không khí khá thấp nên Côn Ngọc Hà có hiện tượng kết băng, người tập thể dục bên bờ sông đã vắng hơn một ít.
Bờ sông Côn Ngọc Hà, Bùi Đông Lai đang luyện một bộ quyền không rõ tên, tốc độ lúc nhanh lúc chậm.
Những người tập thể dục thấy Bùi Đông Lai đánh quyền thì sôi nổi đứng xem.
Mặc dù bọn họ không phải lần đầu thấy Bùi Đông Lai luyện quyền nhưng chỉ là bọn họ vẫn rất tò mò, người trẻ tuổi như Bùi Đông Lai sao lại có thời
gian chạy tới đây luyện võ.
Tầm tuổi của hắn lẽ ra phải ở trong trường học cố gắng vật lộn mới đúng.
Cho dù tò mò nhưng suốt mười ngày qua bọn họ cũng không tiếp xúc với Bùi
Đông Lai, phần lớn chỉ chào hỏi thoáng qua, mỗi lần Bùi Đông Lai đều mỉm cười chào lại.
Vì ở đây có rất nhiều người chú ý nên Bùi Đông Lai không lạm dụng đánh hỏng cây cối hai bên bờ sông, mỗi lần đều đánh hụt quyền.
Liên tục tập năm lần bộ quyền pháp không rõ tên mà Qua tử dạy, Bùi Đông Lai
ngừng lại, phong bế lỗ chân lông rồi đột nhiên buông ra, sương mù nháy
mắt bao phủ toàn thân hắn khiến cho những người xem xung quanh đều cảm
thấy hiếu kì.
- Xem ra đã đạt tới cánh cửa Ám Kính đại thành, bất quá lại gặp phải bình cảnh.
Không để ý tới những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, Bùi Đông Lai nhớ lại trong quá trình luyện quyền vừa rồi mình có thể nhẹ nhàng phong bế lỗ chân
lông không cho kình lực tiết ra ngoài, nhưng lại chỉ có thể đem kình lực tập trung lên hai tay và hai chân.
Điều đó có nghĩa là Bùi Đông
Lai lợi dụng hai tay và hai chân để công kích, cho dù đang phòng ngự
cũng có thể sử dụng Ám Kính, chỉ là nhưng bộ vị khác lại không thể.
Mà tiêu chí của Ám Kính đại thành là toàn thân trừ bỏ đầu ra thì cả nửa
thân trên và nửa thân dưới đều phải sử dụng dược Ám Kính.
Đây
cũng chính là cái gọi là đem kình lực luyện đến lục phủ ngũ tạng, khiến
cho lục phủ ngũ tạng càng cường đại hơn, các cơ năng của thân thể được
đề cao, sức chiến đấu cũng đề cao rõ rệt.
- Xem ra chỉ có thông qua chiến đấu thực tế trong Đại Bỉ Võ lần này mới có thể đề cao thực lực chiến đấu của mình.
Hiều được điểm này làm cho Bùi Đông Lai càng thêm chờ mong Đại Bỉ Võ cho bộ
đội đặc chủng sắp được tổ chức, bởi vì nó không chỉ quan hệ tới việc hắn đặt chân vào Tần gia mà còn quan hệ tới việc hắn có bước vào cảnh giới
Ám Kính đại thành hay không.
Chờ mong rất nhiều, trong đầu Bùi Đông Lai không tự chủ hiện lên khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt tự cao tự đại của Diệp Thiên.
Chờ cho sương trắng trên người bị gió lạnh thổi tan đi, Bùi Đông Lai lại
phong bế lỗ chân lông để tránh bị hàn khí xâm lấn, đồng thời đi bộ về
biệt thự.
"Reng..Reng ."
Vừa bước được vài bước Bùi Đông Lai chợt thấy điện thoại trong túi áo rung lên.
Chả lẽ Tần gia lại cử người gặp mình?
Thấy điện thoại rung, Bùi Đông Lai thầm nghĩ một câu rồi lấy điện thoại ra,
nhưng hắn phát hiện gọi tới không phải số ở Yên kinh, mà là một số ở
Giang Lăng.
Thấy dãy số trên màn hình là từ Giang Lăng gọi tới, trong lòng Bùi Đông Lai khẽ động, như đoán được cái gì vội vàng ấn nút nghe.
- Đông Lai?
Điện thoại kết nối, bên tai vang lên một âm thanh quen thộc, chủ nhân thanh
âm đó là đội trưởng đại đội đặc chủng Đằng Long - Ngũ Cương, cũng là
tiểu đội Đằng Long tham gia đặc chiến, mà Bùi Đông Lai là đội trưởng
tiểu đội đặc chiến đó.
- Ngũ đại ca, các anh đến Yên Kinh sao?
Với Bùi Đông Lai mà nói thì Yên Kinh là một mảnh đất xa lạ, hiện tại nhận
được điện thoại của Ngũ Cương, hắn cảm thấy dường như đám người Ngũ
Cương đã đến Yên Kinh nên trong lòng cảm thấy rất cao hứng.
- Ừh.
Ngũ Cương có vẻ cũng hưng phấn:
- Chiều qua bọn anh đã ngồi trực thăng đến quân vùng Đường sơn, hôm nay
thủ trưởng đặc cách cho bọn anh một ngày nghỉ nên bọn anh mới tới Yến
Kinh dạo chơi, thuận tiện đón chú về quân khu, sắp tới tổ chức Đại Bỉ Võ ở đó.
- Hiện tại các anh ở đâu?
Đối với việc Đại Bỉ Võ
được tổ chức ở quân khu Đường sơn, Bùi Đông Lai cũng không quá ngạc
nhiên, dù sao thì Yên Kinh cũng không phải là nơi thích hợp.
- Vừa mới ra khỏi đường cao tốc, chuẩn bị đi Thiên An Môn chơi, chú cũng qua đó đi, chúng ta tập hợp ở đấy.
Ngũ Cương đề nghị.
- Ok.
Bùi Đông Lai sảng khoái đáp ứng, sau đó cúp điện thoại nhanh chóng quay về biệt thự.
40 phút sau Lôi Đại Bằng - người phụ trách lái xe ở Yên Kinh của tập đoàn
Đông Hải - lái chiếc Rolls-Royce Phantom đưa Bùi Đông Lai tới phố Trường An.
- Lát nữa anh thả tôi xuống đây rồi tự đi về đi.
Bùi
Đông Lai hiểu rằng đám người Ngũ Cương ở trong tiểu đội đặc chiến Đằng
Long đều là những chiến sĩ thiết huyết chân chính, họ đối với việc hưởng thụ vật chất căn bản không để ý.
Do đó Bùi Đông Lai không muốn có sự ngăn cách cùng với bọn họ.
- Vâng, Bùi đổng.
Lái xe tuy rằng không biết Bùi Đông Lai nói thế là có mục đích gì nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Mấy phút đồng hồ sau Bùi Đông Lai xuống xe ở nơi cách quảng trường Thiên An Môn không xa, sau đó đi bộ tới quảng trường, rất nhanh chóng tìm được
năm người Ngũ Cương, năm người đang quay lưng về quảng trường, giơ di
dộng về phía cổng lớn chụp ảnh.
Dưới ánh mặt trời, nét mặt bọn họ đầy sự vui vẻ tươi cười, tựa hộ với những người lớn lên ở núi rừng, sau lại tòng quân như bọn họ thì có thể chụp ảnh trước cửa Thiên An Môn là
một chuyện vô cùng hạnh phúc.
- Đông Lai!
Nhìn thấy Bùi Đông Lai đi tới thì 5 thành viên tiểu đội đặc chiến Đằng Long dù đang mải mê chụp ảnh cũng ngừng lại vẫy hắn.
Bùi Đông Lai cười chạy tới.
- Đông Lai, còn thiếu mỗi cậu thôi, cậu đứng ra đ đểi anh chụp ảnh cho các cậu.
Thấy Bùi Đông Lai đến gần Ngũ Cương cười nói.
Bùi Đông Lai cũng cười đáp:
- Anh Ngũ, chúng ta là một tập thể, chụp ảnh sao lại thiếu anh được? Mọi người đều đứng ra đi, tìm người chụp hộ là được.
- Ái chà, cậu thấy anh ngu không, lại không nghĩ tới chuyện này.
Ngũ Cương vỗ vỗ trán sau đó bước nhanh tới gần một cậu thanh niên đang tản bộ cùng bạn gái, nói:
- Đồng chí thanh niên, 6 người chiến sĩ chúng ta muốn chụp chung một bức ảnh, cậu chụp giúp có được không?
Đồng chí? !
Ngạc nhiên nghe được cách xưng hô mười năm mới thấy một lần như thế, thanh
niên kia lúc đầu hơi sững sờ sau rồi gật đầu, nhận lấy điện thoại di
động của Ngũ Cương.
- Chuẩn bị xong chưa?
Mắt thấy Bùi Đông Lai và 5 người còn lại đã đi tới cạnh nhau, thanh niên đó giơ màn hình di động về phía sáu người và hỏi.
- Được rồi.
- Đợi một chút, em cũng muốn chụp bọn họ.
Bạn gái của người thanh niên nói xong cũng rút ra một con Iphone.
“Ba, Hai, Một, Chụp!”
Hình ảnh được chụp.
Trong tấm ảnh Bùi Đông Lai và năm người Ngũ Cương giống nhau, đều tươi cười sáng lạn.
- Cám ơn cậu, đồng chí.
Chụp ảnh xong, Ngũ Cương chạy tới cảm ơn thanh niên kia, thanh niên đó với
cách xưng hô đồng chí cũng không có phản ứng gì, ngược lại bạn gái hắn
còn thấy vui vẻ cười không ngừng.
- Đi thôi, chúng ta đi đến Bia nhân dân anh hùng tế bái những liệt sĩ cách mạng một chút.
Chờ cho thanh niên mang bạn gái rời đi, Ngũ Cương nghiêm túc đề nghị.
- Ok.
Bốn thành viên còn lại cũng gật gật đầu, nụ cười trên mặt đã tắt đi không còn bóng dáng, chỉ còn sự nghiêm túc.
Rất nhanh chóng, Bùi Đông Lai đi theo năm người Ngũ Cương tới trước bia
tưởng niệm anh hùng liệt sĩ, sáu người đứng thành một hàng ưỡn ngực
ngẩng đầu nhìn tấm bia.
- Tiểu đội đặc chiến Đằng Long.. Kính…Lễ!
Thân là chỉ đạo viên của tiểu đội, Ngũ Cương hô nhẹ một tiếng.
“Bộp”
Dưới ánh mặt trời chênh chếch, không ít người xung quanh kinh ngạc, trong
mắt họ sáu thân ảnh đứng thẳng cương nghị trước bia tưởng niệm anh hùng, đồng loạt cúi đầu chào, vẻ mặt đều trang nghiêm túc mục.
Nhìn
tấm bia tưởng niệm trước mặt, nhìn năm chiến hữu của mình nghiêm trang
cúi chào, Bùi Đông Lai cũng cảm thấy như có thứ gì đó được gợi lên trong nội tâm, vô cùng xúc động.
Hắn biết, vô luận xã hội này như thế
nào, ở trên lãnh thổ này luôn có những còn người làm nhiệm vụ bảo vệ
quốc gia, bảo vệ sự yên bình cho nhân dân, bọn họ không mong được hồi
báo, không cầu hạnh phúc cá nhân, chỉ cầu có thể làm cho đất nước được
phồn vinh, hùng mạnh.
Sau khi rời quảng trường Thiên An Môn, 5
người Ngũ Cương đều muốn đi dạo một vòng Yên Kinh đồng thời mua một ít
đồ vật gửi về cho thân nhân của mình qua đường bưu điện.
Suốt
thời gian sau đó, dù Bùi Đông Lai mới là lần đầu tiên đến Yên Kinh nhưng đã nghiên cứu kĩ lưỡng bản đồ nơi này, nắm rõ Yên Kinh như lòng bàn tay nên hắn đảm đương trách nhiệm dẫn đám người Ngũ Cương đi dạo phố.
Hắn không dẫn mấy người đó đi tới những con đường lớn, bởi vì, hắn biết
rằng đồ ở nơi đó đám người Ngũ Cương không mua nổi, và căn bản cũng sẽ
không mua.
Về phần, những hiểu biết về 5 người kia giúp hắn hiểu
rằng nếu hắn trả tiền cho bọn họ thì bọn họ tuyệt đối không tiếp nhận,
mà thậm chí còn có thể coi là sự vũ nhục đối với họ!
Mà sự thật
đã chứng minh những điều Bùi Đông Lai nghĩ, suốt quá trình mua đồ năm
người Ngũ Cương chỉ chọn mua những thứ đồ rẻ, thẳng thắn không cho Bùi
Đông Lai trả tiền.
Mãi tới xế chiều, 6 nam nhân mới dừng việc đi
dạo phố, Bùi Đông Lai tự nhận mình tới Yên Kinh trước nên được coi là
nửa chủ nhà, cần mời khách ăn cơm.
Với đề nghị này thì 5 người Ngũ Cương không từ chối.
Nơi dùng cơm là khách sạn nổi tiếng Toàn Tụ Đức, đám người Nam Cương vừa
bước tới khách sạn xanh vàng rực rỡ này liền đã ồn ào từ chối nhưng Bùi
Đông Lai khăng khăng kéo năm người đi vào.
Bởi vì dựa theo chỉ
thị trực tiếp của Trần Quốc Đào, đám người Nam Cương nhất định phải mang Bùi Đông Lai về đơn vị trước 10h tối.
Nên ngay khi ăn xong cơm
chiều, Bùi Đông Lai cũng không có ý định quay về chuẩn bị mà lập tức đi
theo mấy người Nam Cương tới Đường Sơn.
"Reng..Reng... ."
Ngay khi Bùi Đông Lai vừa bước chân ra khỏi khách sạn Toàn Tụ Đức, điện thoại di động lại kêu.
Dãy số xuất hiện lại là một số từ Giang Lăng.
- Tiểu tử, cậu đã gặp được đám người Ngũ Cương rồi chứ?
Điện thoại kết nối, bên kia truyền tới thanh âm của Trần Quốc Đào.
- Vâng, thủ trưởng.
Bùi Đông Lai cung kính trả lời.
- Tiểu tử, ta đã đến Yên Kinh.
Trần Quốc Đào nói xong khe khẽ thở dài:
- Vốn ta định mang cậu tới Tiêu gia một chuyến nhưng sau lại cảm thấy có
vẻ hơi sớm, nên sau khi Đại Bỉ Võ kết thúc mới đưa cậu đi.
- Cám ơn thủ trưởng!
- Cảm ơn cái rắm ấy, ta cho cậu biết, tên tiểu tử, cậu cấp cho Cổ lão đầu bao nhiêu mặt tốt thì cũng không thể đánh mất thể diện của lão Trần ta, nếu không ta tuyệt đối băm vằm cậu ra.
Trần Quốc Đào cố ý nói.
Bùi Đông Lai ngẩng đầu nhìn ban đêm Yên Kinh trên cao, nhẹ giọng nói:
- Xin thủ trưởng yên tâm, danh hiệu quán quân đã chắc chắn thuộc về tiểu đội đặc chiến Đằng Long rồi!
Trời cao làm chứng, hắn lập lời thề!