Siêu Cấp Cường Giả

Chương 140: Q.1 - Chương 140: Trọng kiếm vô phong.




Ban đêm lúc 12h, dưới chân núi Vân Sơn, không khí không còn giống như lúc trước nữa, tất cả mọi người đều âm thầm thở nhẹ.

Bởi vì toàn bộ những tết bắt cóc đã bị bắn chết, Mộ Khuynh Nhan thuận lợi được cứu ra, cảnh sát đã hạ lệnh cho tất cả mọi người giải tán, ai về nhà nấy.

Lúc xe cảnh sát rời đi thì không ít xe bắt đầu chạy về chân núi Vân Sơn.

Những chiếc xe này đều là xe của đài truyền hình, bọn họ nhanh chóng muốn đến đây để đem tin tức này đưa lên cho tất cả mọi người cùng biết.

Chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Đây là truyền thống.

Có lẽ bởi vì Mộ Khuynh Nhan chưa xuất hiện cho nên các lão đại cũng không tiếp nhận phỏng vấn.

Đối với việc này thì đám ký giả cũng không dám nói gì.

Ở lúc mọi người đang dài cổ chờ đợi thì 2 chiếc trực thăng xuất hiện trên bầu trời, hướng phía mọi người mà bay đến.

Trong một chiếc trực thẳng, Trần Anh ngồi ở vị tri lái mà Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan ngồi ở phía sau.

Bởi vì đã đem y phục tác chiến trên người đưa cho Mộ Khuynh Nhan nên lúc này nửa phần trên của Trần Anh là một chiếc áo T-shirt màu đen bó sát, bởi vì là áo bó sát nên hai ngọn núi trước ngực đều căng phình ra, giống như vào lúc nào cũng có thể bung ra.

Trong trực thăng Bùi Đông Lai cũng không có chú ý đến hai ngọn núi ấy, lúc này hắn đang âm thầm quan sát Trần Anh điều khiển trực thăng.

Mặc dù ở trụ sở Huyết Sát Bùi Đông Lai được huấn luyện về nguyên lý súng ống nhưng mà đối với thao tác của các loại chiến đấu này thì hắn chưa học qua.

- Nhìn cái gì đấy?

Lúc này, ở bên cạnh, đột nhiên Mộ Khuynh Nhan mở miệng hỏi.

Lúc hỏi, đồng thời ánh mắt của Mộ Khuynh Nhan mang theo vài phần tò mò.

Ở nàng xem ra từ lúc lên trực thăng đến giờ thì Bùi Đông Lai cũng không nói câu nào với nàng, mà chỉ nhìn chằm chằm vài 2 cánh tay của Trần Anh.

Điều này làm cho nàng vô cùng khó hiểu, 2 cánh tay của Trần Anh cũng không có gì đặc biệt đâu?

"Ách..."

Nghe được câu hỏi của Mộ Khuynh Nhan thì Bùi Đông Lai liền ngạc nhiên, hắn không khỏi xấu hổ, cười cười rồi nói:

- Đang suy nghĩ…một lát nữa xuống dưới kia, đối mặt với nhiều người như thế thì không biết là có khẩn trương hay không?

"Hì hì!"

Mắt thấy Bùi Đông Lai nín cả ngửa ngày mới nói ra một cáo lý do sứt mẻ như vậy thì Mộ Khuynh Nhan liền cười cười.

Nhìn thấy Mộ Khuynh Nhan cười thì nhất thời Bùi Đông Lai giống như là nhìn thấy ngàn, vạn bông hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Mộ Khuynh Nhan vốn là muốn hỏi Bùi Đông Lai có quan hệ như thế nào với Trần Anh, lúc này lại thấy Bùi Đông Lai nhìn vào mình thì nàng liền đem lời nói kia nuốt ngược trở lại, nàng liền quay đầu sang chỗ khác.

Thấy Mộ Khuynh Nhan quay đầu sang chỗ khác thì lúc này Bùi Đông Lai phát hiện mình có chút không lễ phép, chỉ cười khổ nhún vai, một lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía chân núi Vân Sơn.

Dần dần, mọi thứ dưới chân núi đã hiện ra trong tầm mắt của Bùi Đông Lai , mà Trần Anh lúc này cũng giảm tốc độ, chuẩn bị kiếm nơi thích hợp để đáp xuống.

- Đúng rồi, cậu học khoa nào ở ĐH Đông Hải?

Mắt thấy trực thăng sắp đáp xuống thì dường như Mộ Khuynh Nhan biết sau khi xuống đó thì mình và Bùi Đông Lai mỗi người một ngả cho nên nhịn không được hỏi.

Bùi Đông Lai quay đầu lại cười cười:

- Học viện quản lý kinh tế, khoa quản lý công thương chuyện nghiệp.

"Nha."

Mộ Khuynh Nhan âm thầm ghi nhớ, cũng không biết là trong lòng đang nghĩ đến gì nữa.

Rất nhanh dưới sự điều khiển của Trần Anh thì trực thăng đã đáp xuống.

Mắt thấy trực thăng dừng lại thì nhân vật số một của cục cảnh sát Đông Hải cùng với Tương Cương, Liễu Nguyệt và một đám phóng viên liền đi tới.

- Trần tỷ, ta sẽ không xuống.

Mắt thấy nhiều người đến như vậy thì Bùi Đông Lai mở miệng nói.

Trần Anh và Bùi Đông Lai đã nói chuyện qua với nhau cho nên nghe Bùi Đông Lai nói như vậy thì Trần Anh cũng biết Bùi Đông Lai đang lo lắng về việc gì, nàng gật gật đầu, hướng Mộ Khuynh Nhan mở miệng:

- Mộ tiểu thư, xuống thôi.

- Ừh.

Mộ Khuynh Nhan mỉm cười trả lời, sau đó quay đầu lại liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, nói:

- Một lần nữa cảm ơn cậu.

Bùi Đông Lai cười cười, ý bảo không cần phải khách khí.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bùi Đông Lai thì trong đầu Mộ Khuynh Nhan không khỏi hiện lên cảnh tượng lúc mình sắp bị Báo tử hiếp râm thì Bùi Đông Lai xuất hiện, cứu mình.

Một màn kia giống như là ma pháp, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng nàng.

30s sau, Trần Anh mở cửa ra đi xuống, phía sau là Mộ Khuynh Nhan .

Vừa mới xuống thì Mộ Khuynh Nhan đã bị một đám người vây quanh trong đó có Tương Cương và các lão đại, hơn nữa còn có một đám phóng viên đang chuẩn bị hỏi.

Mà Trần Anh sớm đã thích ứng với trường hợp này rồi, nên nàng cũng không thèm để ý, trực tiếp rời đi.

Lúc rời đi, nàng nhìn thoáng vào trong trực thăng, ý bảo Bùi Đông Lai nên về quân doanh trước, sau khi nàng báo cáo xong thì sẽ đến đó.

Sau khi phỏng vấn xong thì Mộ Khuynh Nhan dưới sự giúp đỡ của Tương Cương và Liễu Nguyệt thì liền đi vào chiếc LincoLiễu Nguyệt .

Sau khi đưa Mộ Khuynh Nhan vào xe thì Liễu Nguyệt đi tới trước trực thăng, gặp Bùi Đông Lai .

- Đông Lai.

Mắt thấy Bùi Đông Lai xuống trực thăng thì Liễu Nguyệt mở miệng kêu.

- Liễu tỷ.

Vốn là Bùi Đông Lai không muốn bại lộ, nhưng sau khi thấy Liễu Nguyệt thì hắn liền đi tới.

- Không sao chứ?

Mắt thấy Bùi Đông Lai đến gần, hai tay của Liễu Nguyệt liền đặt lên vai của hắn, ánh mắt thầm đánh giá một vòng, quan tâm hỏi thăm.

Cảm nhận được phần quan tâm kia là xuất phát từ nội tâm của Liễu Nguyệt , Bùi Đông Lai mỉm cười lắc lắc đầu.

Thấy Bùi Đông Lai lắc đầu, lúc này nhìn xung quanh không có ai thì Liễu Nguyệt hỏi nhỏ:

- Đông Lai, Trần Anh có phát hiện ra dấu vết mà cậu để lại không?

Nghe được câu hỏi của Liễu Nguyệt , Bùi Đông Lai biết hơn phân nửa là Liễu Nguyệt đã đoán ra được đám người tvd là do hắn xử lý, vì thế lắc đầu nói:

- Không có việc gì, Liễu tỷ không cần lo lắng.

- Thật là không sao?

Liễu Nguyệt vẫn có chút lo lắng:

- Đông Lai, Trần Anh kia không chỉ là đội trưởng đặc cảnh mà nàng còn là…

- Liễu tỷ, thân phận của Trần tỷ thì ta đã biết, nàng ta sẽ không gây bắt lợi đâu.

Bùi Đông Lai nói xong thì không khỏi cảm thấy may mắn, ở hắn xem ra nếu không phải là Trần Anh có quen biết với Tiêu Phi thì chuyện này cuối cùng phát sinh đến mức nào thì thật đúng là khó mà nói.

“ Ách?”

Ngay tại lúc Bùi Đông Lai cảm thấy may mắn thì Liễu Nguyệt liền cả kinh.

Thân là một trong những đại tỷ của Liễu Nguyệt thì nàng vô cùng rõ ràng, bởi vì thân phận phía sau của Trần Anh cho nên từ sau khi Trần Anh bước vào Đông Hải thì nàng và Quý Hồng đều muốn kết giao với Trần Anh, nhưng mà kết quả là biết Trần Anh có tính ghét ác như cừu, điều này đã làm cho các nàng thu liễm lại, sợ bị Trần Anh nắm được nhược điểm.

Mà hiện giờ Bùi Đông Lai lại kêu Trần Anh là Trần tỷ.

- Đông Lai.

Ngắn ngủi kinh ngạc đi qua, Liễu Nguyệt mới vừa muốn mở miệng hỏi Bùi Đông Lai rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này lại nghe phía sau truyền đến một tiếng kêu, nàng quay đầu lại thì phát hiện người gọi là Cổ Bồi Nguyên , hiệu trưởng ĐH Đông Hải.

- Liễu tỷ, ta qua ấy một chút.

Mắt thấy Cổ hiệu trưởng gọi tên mình thì Bùi Đông Lai mở miệng nói với Liễu Nguyệt .

- Ừh.

Liễu Nguyệt đem nghi vấn nuốt lại vào bụng, nghĩ nghĩ cái gì rồi nói:

- Đông Lai, cậu không có việc gì thì Liễu tỷ cũng an tâm. Trước tiên Liễu tỷ sẽ mang Tương tiên sinh cùng Mộ tiểu thư trở về khách sạn, sau đó sẽ gọi điện thoại cho cậu.

- Được.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, sau đó cùng chia tay với Liễu Nguyệt rồi bước chân nhanh tới phía Cổ Bồi Nguyên .

- Đông Lai, cháu không sao chứ?

Thấy Bùi Đông Lai chạy đến, Cổ Bồi Nguyên liền bước lên phía trước, nắm lấy tay của Bùi Đông Lai , vẻ mặt quan tâm hỏi han.

- Không có việc gì, hiệu trưởng.

Bùi Đông Lai nói một tiếng, sau đó quay đầu cười với Trương Thụy một cái.

- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi….

Mắt thấy Bùi Đông Lai không có việc gì, Cổ Bồi Nguyên nhẹ nhàng thở ra.

Cổ Bồi Nguyên vừa mới xong thì không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Trương Thụy đã cười khổ nói:

- Đông Lai, cậu cũng không biết, bởi vì hiệu trưởng lo lắng cho cậu mà thiếu chút nữa đã Pk với đám người cảnh bị khu đó.

- Hừ, bất kể chuyện này như thế nào đi chăng nữa thì bọn hắn phải cho ta một cái công đạo.

Nghe được lời nhắc nhở của Trương Thụy, nụ cười trên mặt Cổ Bồi Nguyên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc:

- Đi, Đông Lai, đi với ta đến quân doanh.

Nói xong, khí thế trên người Cổ Bồi Nguyên liền thay đổi, một khí thế đã từng giảng bài cho các lão đại trên đỉnh của Tử Cấm thành làm cho Bùi Đông Lai có chút kinh hãi.

Trọng kiếm vô phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.