Chẳng….chẳng lẽ Bùi Đông Lai thật sự dám làm thịt Diệp Tranh Vanh
Nghe được Quý Hồng nói như thế thì Nạp Lan Ngũ Khải đứng ở phía sau
liền sợ tới mức 2 chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Lý trí nói cho hắn biết, Diệp Tranh Vanh chính là nhân vật phong vân đời thứ tư của Diệp gia, là người kế tục trong tương lai của Diệp gia, nếu
như Bùi Đông Lai giết chết Diệp Tranh Vanh thì Diệp gia tuyệt đối sẽ dốc hết toàn lực mà trả thù cho Diệp Tranh Vanh.
Ngay cả như thế,
khi đã thấy được hành động đêm nay của Bùi Đông Lai thì Nạp Lan Ngũ Khải thấy được hiện tại Bùi Đông Lai đã đi lên vách núi, sớm hay muộn cũng
phải nhay xuống, có giết Diệp Tranh Vanh cũng không khác gì.
"Ô... Ô..."
Cùng lúc này, sắc mặt của Diệp Tranh Vanh trở nên xám xịt giống như xác chết, hắn muốn mở miệng nói cái gì nhưng mà có lẽ là do nguyên nhân bị
Quý Hồng bóp cổ nên hắn chỉ có thể phát ra những tiếng "Ô... Ô...".
Không để ý đến sự giãy giụa của Diệp Tranh Vanh, Quý Hồng trực tiếp xách lấy Diệp Tranh Vanh rồi đi vào hội sở.
Cùng lúc đó, trong phòng điều khiển, Bùi Đông Lai đang ngồi ở trên ghế, lẳng lặng hút thuốc đợi Diệp Tranh Vanh đến.
“Két”
30s sau, tiếng bước chân dừng lại, Quý Hồng mang theo Diệp Tranh Vanh
sắc mặt trắng bệch đi vào, còn Nạp Lan Ngũ Khải thì đi ở phía sau.
“Vù”
Đi vào phòng, Quý Hồng không nói 2 lời liền ném Diệp Tranh Vanh xuống.
“Bịch”
Thân thể của Diệp Tranh Vanh liền nện xuống đất, cơn đau làm cho cả người hắn cong lại, không ngừng run lên.
"Phù phù!"
Một bên, Nạp Lan Ngũ Khải liền quỳ xuống đất, mặt dán sát vào đất, vô cùng hoảng sợ mà cầu xin:
- Bùi…Bùi thiếu. tôi đã làm những việc ngài nói rồi…Xin ngài…ngài tha cho tôi.
- Nạp Lan Ngũ Khải.
Diệp Tranh Vanh vốn bị dọa đến không nhẹ nhưng mà lúc này thấy được Nạp Lan Ngũ Khải giống như là con chó TQ quỳ xuống cầu xin Bùi Đông Lai thì hắn liền cố nén cơn đau trên người, giận dữ gầm lên một tiếng.
- Nạp Lan Ngũ Khải, dường như ông chủ của mày rất bất mãn với mày.
Bùi Đông Lai mỉm cười phun ra một ngụm khói.
Nạp Lan Ngũ Khải nghe vậy thì trong lòng liền động, hắn lập tức ngẩng
mặt lên, 2 mắt đỏ ngầu, vẻ mặt dự tợn nhìn về phía Diệp Tranh Vanh rồi
quát :
- Diệp Tranh Vanh, con mẹ nó, đến lúc nào rồi mà mày còn tỏ ra xạo quần như thế sao? Mày cho rằng mày có thể còn sống mà rời
khỏi nơi này sao? Con mẹ nói, tao nói cho mày biết, đây là chuyện không
có khả năng xảy ra.
- Mày…
Mắt thấy Nạp Lan Ngũ Khải chửi thẳng vào mặt của mình thì Diệp Tranh Vanh tức giận đến cả người run lên.
- Mẹ nó, con mẹ nó, mày muốn chết thì cũng không cần phải lôi tao theo a.
Dường như Nạp Lan Ngũ Khải có thể đoán được tâm ý của Bùi Đông Lai cho
nên đang lúc nói chuyện thì hắn liền vọt về phía Diệp Tranh Vanh rồi tát một cái vào mặt Diệp Tranh Vanh.
“Bốp”
Tiếng bạt tai vang lên, Diệp Tranh Vanh bị một tát cả Nạp Lan Ngũ Khải ngã lăn xuống đất.
- Mày…Mày dám đánh tao?
Diệp Tranh Vanh thấy Nạp Lan Ngũ Khải chẳng những chửi mình mà còn động thủ liền lập tức choáng váng.
Không đợi Nạp Lan Ngũ Khải mở miệng trả lời, Bùi Đông Lai đã bóp tàn thuốc, mỉm cười nói:
- Giết Diệp Tranh Vanh, tôi sẽ tha cho ông.
"Ách..."
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì cả Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan Ngũ Khải liền đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Ông cũng có thể lựa chọn không làm.
Khi nói chuyện thì Bùi Đông Lai rút ra một khẩu súng, tốc độ rút súng rất nhanh khiến cho người khác hoa cả mắt.
"Hô... Hô..."
Lại nghe Bùi Đông Lai nói như thế, nhìn khẩu súng trong tay Bùi Đông
Lai, cảm nhận được sự uy hiếp của Bùi Đông Lai thì hơi thở của Nạp Lan
Ngũ Khải dồn dập.
- Nạp…Nạp Lan Ngũ Khải, hắn không dám giết
tao, hắn chính là muốn mượn dao giết người, nếu như mày giết tao thì mày cũng không sống được.
Dường như đã nhìn ra dụng ý của Bùi Đông Lai,Diệp Tranh Vanh liền hét lên.
Họng súng trong tay Bùi Đông Lai liền nhắm vào Nạp Lan Ngũ Khải:
- Ta cho ông 3s để lựa chọn.
- 1.
- Chết đi.
Bùi Đông Lai mới hô lên 1 thì Nạp Lan Ngũ Khải liền dùng hành động thực tế để trả lời, chỉ thấy mặt của hắn trở nên dữ tợn, 2 mắt đỏ bừng,
giống như là dã thú đánh về phía Diệp Tranh Vanh.
Thấy được hành động của Nạp Lan Ngũ Khải thì Quý Hồng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì trong tay không có vũ khí, cho nên Nạp Lan Ngũ Khải đã đánh ngã
Diệp Tranh Vanh rồi bàn tay liền bóp cổ của Diệp Tranh Vanh, không cho
hắn thoát ra.
“Hô…Hô”
Cổ bị bóp chặt, hơi thở Diệp
Tranh Vanh trở nên dồn dập, khuôn mặt liền đỏ lên, 2 tay của hắn không
ngững vẫy lên, cố gắng giãy dụa.
Nhưng mà.
Lúc này Nạp Lan Ngũ Khải đã hạ quyết tâm, hơn nữa bản thân của hắn cũng là người
trong hắc đạo cho nên vô luận là lực lượng hay kinh nghiệm đánh nhau
cũng hơn Diệp Tranh Vanh, vô luận Diệp Tranh Vanh cố gắng như thế nào
thì cũng không thể giãy dụa.
"Hô... Hô..."
Dần dần,
hơi thở Diệp Tranh Vanh càng trở nên dồn dập, khuôn mặt liền biến thành
màu gan heo, 2 mắt lồi ra, 2 chân không ngừng đạp lên, cố gắng giãy dụa
lần cuối.
Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai đứng dậy rồi đi đến phía sau Nạp Lan Ngũ Khải.
"Hô..."
Hơi thở Diệp Tranh Vanh trở nên yếu ớt, 2 mắt trừng xoe, giống như lúc nào cũng có thể chết đi.
"Vù!"
Coi như lúc Diệp Tranh Vanh sắp chết thì đột nhiên tay phải của Bùi
Đông Lai chém ra, một phát liền bắt lấy đầu của Nạp Lan Ngũ Khải dùng
sức kéo một cái kéo Nạp Lan Ngũ Khải về phía sau.
"Hô... Khụ... Hô... Khụ..."
Tranh thủ lúc đó, Diệp Tranh Vanh liền há mồm mà hít thở.
Tuy rằng Nạp Lan Ngũ Khải không biết Bùi Đông Lai vì sao phải ngăn cản hắn nhưng mà hắn cũng không có giãy dụa.
- Diệp Tranh Vanh, mùi vị tử vong dễ chịu không?
Bùi Đông Lai ngồi xuống bên cạnh Diệp Tranh Vanh, mỉm cười hỏi.
Không trả lời, Diệp Tranh Vanh chỉ thở lấy.
Khoảng 30s sau, Diệp Tranh Vanh liền nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Giờ phút này.
Thân là Diệp đại thiếu gia thì ánh mắt của hắn nhìn về phía Bùi Đông
Lai không còn tỏ vẻ giống như là ngồi trên cao nữa, cũng không có lộ ra
hận ý khắc cốt minh tâm, nếu có thì đó chính là sợ hãi.
- Diệp Tranh Vanh, vừa rồi tao đã cho mày thể nghiệm cảm giác tử vong, hiện tại tao cho mày thấy quá trình tử vong.
Bùi Đông Lai mở miệng, nụ cười trên mặt không giảm.
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế, nhìn nụ cười giống như ác ma trên
mặt Bùi Đông Lai thì Diệp Tranh Vanh sợ tới mức cả người cứng ngắc.
Mà Nạp Lan Ngũ Khải thì ý thức được cái gì, hô to:
- Cậu…Cậu nói không giết tôi mà.
- Lời hứa hẹn của tao đối với địch nhân còn rẻ hơn trinh tiết của kỹ nữ nữa.
Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi mà mở miệng, từ bắp chân rút ra một thanh chủy thủ rồi vung lên.
“Phốc”
Một đao chém ra, động mạch của Nạp Lan Ngũ Khải liền xuất hiện một vết rách, máu tươi liền bắn ra.
- Mày…Mày cái tên vương bát đản này.
Nạp Lan Ngũ Khải giống như là kẻ điên, cố gắng phản kháng.
Phản kháng không có hiệu quả,, Bùi Đông Lai lấy tay đè đầu của Nạp Lan Ngũ Khải xuống đấ rồi chém xuống.
“Xoẹt..Xoẹt.. Xoẹt..Xoẹt..”
Chém liền 4 đao.
Toàn bộ gân tay, gân chân của Nạp Lan Ngũ Khải đã bị cắt đứt.
"A..."
Cơn đau truyền đến làm cho Nạp Lan Ngũ Khải kêu rên lên.
"Hô... Hô..."
Tiếng kêu rên kia truyền vào tai của Diệp Tranh Vanh khiến cho hơi thở
của Diệp Tranh Vanh trở nên dồn dập, 2 tay của hắn liền chống lấy thân
mình, không ngừng mà lùi về sau.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn tránh xa Bùi Đông Lai càng xa càng tốt.
- Tao đã từng học qua 108 thủ pháp bức cung, trong đó Dịch Cốt này là đứng nhất.
Thấy hành động của Diệp Tranh Vanh thì Bùi Đông Lai mỉm cười, tay phải lại vung lên.
“Phốc”
Giơ tay chém xuống!
Tay của Bùi Đông Lai nắm lấy bắp chân của Nạp Lan Ngũ Khải.
A…A
Nạp Lan Ngũ Khải đau đến cả người run lên, không ngừng mà kêu rên.
“ Xoẹt…Xoẹt…”
Bùi Đông Lai cũng không để ý đến, thanh chủy thủ trong tay hóa thành
những đạo tàn ảnh, không ngừng cắt trên chân của Nạp Lan Ngũ Khải, đem
thịt trên chân của Nạp Lan Ngũ Khải cắt sạch, chỉ còn lại một đoạn xương cốt nhiễm máu.
“Ọe”
Tận mắt thấy thủ đoạn của Bùi
Đông Lai, nhìn thấy đống thịt trước mặt Bùi Đông Lai, nhìn xương đùi của Nạp Lan Ngũ Khải thì Diệp Tranh Vanh liền hé miệng, không ngừng nôn ra.
- Mày…Mày…tên ác ma.
Nạp Lan Ngũ Khải lại mở mồm mắng, nhưng mà lúc này bởi vì đã mất máu quá nhiều nên giọng nói của hắn đã nhỏ đi.
- Cái gọi là Dịch Cốt chính là cắt thịt hết ra, chỉ để lại xương mà thôi.
Ánh mắt của Bùi Đông Lai vẫn dừng lại ở trên người Diệp Tranh Vanh
nhưng mà thanh chủy thủ trong tay của hắn không ngừng vang lên, mỗi lần
cắt là mỗi lần phát ra những tiếng “ Xoẹt..Xoẹt..” làm cho lông tơ người ta phải dựng đứng.
- Giết…Giết tôi đi…Van xin cậu hãy giết tôi đi…
Thân thể Nạp Lan Ngũ Khải run lên, ánh mắt của hắn tỏ ra cầu xin nhìn về phía Bùi Đông Lai rồi nói.
- Diệp Tranh Vanh, lúc nãy Nạp Lan Ngũ Khải đã đánh mày, lấy tính khí
kiêu ngạo của mày thì nhất định mày muốn giết hắn, có đúng không?
Mắt thấy Nạp Lan Ngũ Khải muốn chết thì Bùi Đông Lai dừng tay, hắn đứng dậy, đưa thanh chủy thủ đang dính đầy máu cho Diệp Tranh Vanh, rồi cười nói:
- Tao cho mày một cơ hội, hắn đã không động đậy được nữa, mày có thể giết hắn.
- Đừng…Đừng…đừng qua đây.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn Bùi Đông Lai đang đi
tới gần thì Diệp Tranh Vanh liền không nôn nữa, vẻ mặt hắn tỏ ra hoảng
sợ nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Giết người rất đơn giản, chỉ cần
mày dùng dao cắt đứt cổ họng của hắn, hoặc là đâm vào trái tim của hắn
thì hắn sẽ chết ngay…
- Đừng…Đừng qua đây mà. Tôi van xin cậu đừng lại đây.
Lại nghe được giọng nói hờ hững của Bùi Đông Lai thì thân là đại thiếu
gia của Diệp gia thì cả người Diệp Tranh Vanh liền xụi lơ nằm trên mặt
đất, không ngừng kêu gào.
Sợ.
Giờ khắc này, Diệp Tranh Vanh thật sự sợ!
Tuy rằng trên đầu của hắn là quầng sáng của Diệp gia, tuy rằng hắn có
quyền định đoạt vận mệnh thậm chí là cái chết của người khác.
Nhưng mà.
Hắn chưa bao giờ giết người.
Cho nên, khi Bùi Đông Lai vung tay cắt từng thớ thịt trên người của Nạp Lan Ngũ Khải thì Diệp Tranh Vanh hắn liền lui ra.
Nổi sợ hãi này quả thật là không thể dùng lời nào để hình dung được.
- Bùi Đông Lai, là tôi sai rồi, tôi không nên trêu chọc cậu. Tôi van
xin cậu, van cậu không nên giết tôi. Chỉ cần cậu không giết tôi thì sau
này tôi sẽ không đối nghịch với cậu nữa.
Giờ phút này.
Diệp Tranh Vanh đã quên đi việc sau khi nghe cái chết của Bùi Vũ Phu thì hắn liền tỏ ra vui mừng khi người ta gặp họa.
Hắn cũng quên đi việc bản thân hắn mang theo Nạp Lan Ngũ Khải xuôi Nam, tính toán muốn đùa chết Bùi Đông Lai.
Hắn càng quên đi lúc đi trên đường thì hắn từng ảo tưởng đến cảnh Bùi
Đông Lai giống như là một con chó TQ, quỳ trước mặt hắn, cầu xin sự tha
thứ của hắn.
Hắn giống như là một con chó TQ, không ngừng quỳ lạy Bùi Đông Lai.
Hắn muốn dùng phương thức này để cầu xin Bùi Đông Lai buông tha cho hắn.
- Bùi Đông Lai, mày cho rằng sau khi cha của tao chết đi thì mày có thể tùy tiện đùa chết tao sao?
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh hoàn toàn bị hù sợ thì Bùi Đông Lai lại ngồi
xuống, dùng thanh chủy thủ từ từ nâng cầm Diệp Tranh Vanh lên, lạnh
giọng hỏi:
- Hoặc là nói, mày thật cho rằng tao không dám giết mày sao?
- Không có…Thật không có mà.
Nghe được lời nói lạnh như băng của Bùi Đông Lai, cảm nhận được hàn ý
toát ra từ thanh chủy thủ thì cả người Diệp Tranh Vanh cứng ngắc, lông
tơ nổi lên, không ngừng lắc đầu.
- Tao vốn muốn để cho mày và
Nạp Lan Ngũ Khải đi xuống Diêm Vương điện uống cà phê nhưng mà nếu làm
như thế thì tao cảm thấy là rất tiện nghi đối với mày.
Bùi Đông Lai dừng lại ở khuôn mặt hoàn toàn sợ hãi của Diệp Tranh Vanh, nói:
- Tao sẽ cho mày nhớ kỹ ngày hôm nay.
- Dẫn hắn đi.
Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai đứng lên.
Không trả lời, Quý Hồng bước đến bên cạnh Diệp Tranh Vanh, một tay xách lấy Diệp Tranh Vanh rồi cùng Bùi Đông Lai rời đi.
Bên ngoài hội sở, mưa xuân càng lớn, hạt mưa rơi đầy ngoài sân.
- Mày…Mày muốn làm gì?
Nước mưa rơi xuống người Diệp Tranh Vanh làm hắn tỉnh táo thêm một chút, hắn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
“Xoạch..Xoạch”
Trả lời Diệp Tranh Vanh chính là tiếng bước chân của Bùi Đông Lai và Quý Hồng.
Bùi Đông Lai cùng Quý Hồng trầm mặc khiến cho nổi sợ hãi trong lòng
Diệp Tranh Vanh càng tăng lên, hắn không tin Bùi Đông Lai có thể dễ dàng buông tha cho hắn.
5’ sau, Bùi Đông Lai mang theo hắn ra khỏi hội sở.
- Mày…Mày rốt cuộc là muốn làm gì?
Diệp Tranh Vanh lại mở miệng hỏi, giọng nói của hắn run run.
Nói xong, thì hắn nhìn thấy Bùi Đông Lai từ từ lấy trong túi quần ra một chìa khóa giống như là chìa khóa xe rồi bấm vào.
“Oành”
Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Hội sở Đường Hối liền sụp đổ, biến thành một đống hoang tàn.
"Ách..."
Diệp Tranh Vanh trừng to mắt, vẻ mặt kinh hãi nhìn Bùi Đông Lai.
- Không phải là mày muốn tìm chứng cớ phạm tội của tao sao?
Bùi Đông Lai quay đầu lại, mỉm cười đối Diệp Tranh Vanh, nói :
- Tao cho mày chứng cớ, chờ mày đùa chết tao.
"Ông... Ông..."
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế, nhìn vụ nổ trước mặt thì đầu của
Diệp Tranh Vanh liền nghiêng qua một bên, trực tiếp bị hù mà bất tỉnh.
"Vù”
Quý Hồng liền mở dù ra, một tay cầm Diệp Tranh Vanh, một tay che dù cho Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai xoay người, nhanh chóng rời đi.
Diêm La hàng thế.