Đêm đã khuya, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào khu biệt thự Đàn Cung.
Trong biệt thự, tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi đã ngủ, còn Đông Phương Lãnh Vũ thì đang ở trong phòng làm bài tập, còn Bùi Đông Lai thì lại cùng Liễu Nguyệt ngồi trong thư phòng.
- Đông Lai, căn cứ vào tin tức vừa thu được, 2 tiếng trước cảnh sát đã chính thức xuống tay với Mãnh Hổ bang, ngoại trừ Phong Diệp ra thì tất cả thành viên trung tâm đã bị bắt giữ, ngoài ra hơn 10 bãi của Mãnh Hổ bang cũng đã bị đóng cửa.
Liễu Nguyệt ngồi ở trước bàn đọc sách, mỉm cười mở miệng, giọng nói khó nén hưng phấn:
- Lúc này, mặc dù không thể nói Mãnh Hổ bang bị suy sụp, nhưng là Mãnh Hổ bang đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
Nói xong, Liễu Nguyệt dùng một loại ánh mắt bội phục nhìn Bùi Đông Lai , trong lòng âm thầm cảm thán hổ phụ quả nhiên vô khuyển tử.
- Mạng lưới của Quý Hồng đã hoàn toàn vượt qua dự đoán của chúng ta, nếu không thì nàng sẽ không có khả năng tổn thất như thế này.
Bùi Đông Lai giống như là đã biết được tất cả mọi chuyện, hắn cũng không có hiện ra vẻ vui sướng mà mang theo vài phần tiếc nuối:
- Đương nhiên, Bạch Quốc Du cũng không có toàn lực ra tay, dù sao thì đây cũng là Đông Hải, nếu nhúng tay quá sâu thì Diệp gia sẽ không ngồi yên.
Liễu Nguyệt gật đầu, nàng cũng biết tình cảnh của Bạch gia và Diệp gia, Bạch Quốc Du mượn cơ hội này để nuốt lấy quân cờ của Diệp gia ở Hàng Hồ, nếu cứ tiếp tục gây sức ép thì Diệp gia sẽ ra tay.
- Đúng rồi Liễu tỷ, bên Quý Hồng có động tĩnh gì không?
Thấy Liễu Nguyệt trầm mặc, Bùi Đông Lai nhịn không được mở miệng hỏi. Bởi vì cảnh sát ra tay cho nên Quý Hồng luôn bị đặc công theo dõi, nhân cơ hội này Bùi Đông Lai đã kêu Liễu Nguyệt phái ra hảo thủ âm thầm đi điều tra Quý Hồng , cố gắng muốn tìm thế lực phía sau của Quý Hồng .
“ Reng… Reng…”
Bùi Đông Lai nói xong, không đợi Liễu Nguyệt trả lời, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại trong thư phòng vang lên.
Liễu Nguyệt ra hiệu chờ một chút, sau đó nhận nghe điện thoại.
- Lão bản, Quý Hồng đã rời khỏi biệt thự Tử Viên.
Điện thoại được chuyển, một giọng nói liền truyền vào tai Liễu Nguyệt , trong giọng nói mang theo vài phần tự trách:
- Ngay từ đầu chúng ta cùng với đặc công đã theo dõi Quý Hồng , bất quá lại bị Quý Hồng bỏ lại phía sau, hiện giờ không biết hướng đi của Quý Hồng .
Ân?
Nghe được tên thành viên Huyết Sát kia báo lại thì đồng tử của Liễu Nguyệt mở to ra, sau đó nàng nói:
- Nghĩ biện pháp tra ra hướng đi của Quý Hồng .
“ Bụp”
Nói xong, Liễu Nguyệt liền cúp điện thoại.
- Nếu không có bất ngờ xảy ra, thế lực phía sau của Quý Hồng sẽ nổi lên mặt nước.
Từ sau khi dung hợp với Tiêu Phi, năng lực Tiên Thiên của hắn liền cao hơn so với người thường. Cho nên, cuộc điện thoại vừa rồi hắn đều nghe rõ ràng.
- Khả năng rất lớn.
Nguyên bản Quý Hồng cũng không tin Liễu Nguyệt có thế lực khác, hiện giờ thấy Quý Hồng đã thoát khỏi sự giám thị của đặc công cùng với người của nàng thì nàng liền hoài nghi. Đồng thời, không nhịn được mà hỏi Bùi Đông Lai :
- Đông Lai, kế tiếp, chúng ta làm sao bây giờ?
- Tùy cơ ứng biến. Trước hết cần phải biết được thế lực phía sau của Quý Hồng .
Bùi Đông Lai liền đáp, lý trí nói cho hắn biết, thân là một cao thủ đạt tới cảnh giới Ám Kính, chắc hẳn thế lực phía sau nàng cũng không kém.
Thấy được trên mặt của Bùi Đông Lai hiện lên vẻ ngưng trọng, Liễu Nguyệt vốn định đề nghị Bùi Đông Lai liên lạc với Bùi Vũ Phu , nhưng nghĩ lại, lại bỏ qua ý nghĩ này.
Ở nàng xem ra nếu Bùi Đông Lai muốn dùng Bùi Vũ Phu để quật khởi thì cậu ta sẽ không tốn nhiều thời gian để chèn ép, bức Quý Hồng đến như ngày hôm nay.
Cùng lúc đó.
Quý Hồng tự mình lái chiếc Mercedes-Benz s600 chạy như bay đến phi trường, đi đến trước sân bay Phổ Đông.
Vì không muốn bị bại lộ cho nên đêm nay Quý Hồng để al lái chiếc Rolls-Royce Phantom, sau đó nàng lại đổi bộ trang phục trên người.
20’ sau.
Một chiếc máy bay bay từ từ hạ cánh ở sân bay Phổ Đông.
Sau khi máy bay ổn đinh, tiếp viên hàng không liền nhắc nhở mọi người, mọi người nghe vậy thì đứng lấy hành lý, chuẩn bị đi xuống.
Cùng lúc đó, ngồi ở khoang hạng nhất, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đc liền dẫn đầu bước ra khỏi máy bay.
Rất nhanh, Cô Độc Phong Ảnh đã đi ra bên ngoài.
"Bá!"
Thân mặc trường bào màu đen, lưng đeo kiếm, Cô Độc Phong Ảnh vừa mới xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của các nhân viên.
Trong đó, Quý Hồng thấy được bóng dáng của Cô Độc Phong Ảnh thì cả thân hình liền run lên, vẻ mặt kích động bước lên nghênh đón.
Cô Độc Phong Ảnh ý bảo Quý Hồng không cần nói chuyện.
Thấy được ý tứ của Cô Độc Phong Ảnh , Quý Hồng liền im miệng, thành thành thật thật đi sau Cô Độc Phong Ảnh .
- Đã điều tra được Bùi Vũ Phu ở chỗ nào chưa?
Sau khi đi được khoảng 30m, Cô Độc Phong Ảnh cũng không quay đầu lại hướng Quý Hồng hỏi.
- Bẩm sư phụ, tính đến trước mắt vẫn chưa biết được Bùi Vũ Phu ở chỗ nào.
Quý Hồng cung kính trả lời, sau đó do một chút, nói:
- Bất quá, bản thân con có cách để làm cho Bùi Vũ Phu hiện thân.
- Con tính lợi dụng nhi tử của Bùi Vũ Phu để bức hắn ra mặt?
Cô Độc Phong Ảnh khe khẽ thở dài.
- Vâng.
Mặc dù là thấy Cô Độc Phong Ảnh bất mãn nhưng Quý Hồng vẫn gật đầu thừa nhận, dù sao, ở nàng xem ra chỉ có biện pháp này mới có thể để Bùi Vũ Phu hiện thân.
- Có lẽ chúng ta rất không phóng khoáng rồi.
Cô Độc Phong Ảnh nghiêm mặt nói:
- Tuy nói nho tử của Bùi Vũ Phu tài trí song toàn mới có thể bức con đến tuyệt cảnh này, nhưng mà đối với ta nó chỉ là một tên tiểu tử mà thôi, không đáng để ta ra tay.
- Ý của sư phụ là?
Quý Hồng hỏi.
- Tuy rằng Bùi Vũ Phu đã mai danh ẩn tích mười tám năm nhưng mà âm thầm để lại không ít thế lực.
Cô Độc Phong Ảnh nói:
- Nếu ta đã giúp con ra mặt, tự nhiên là phải đến một ít đồ vật, một trận chiến này, ta chẳng những muốn thằng Bùi Đông Lai đưa thế lực của hắn làm vật đặt cược, kể từ đó, chỉ cần con có được thế lực này thì nguyện vọng của con sẽ được thực hiện trong thời gian sớm nhất.
- Cảm ơn sư phụ.
Nghe được Cô Độc Phong Ảnh nói như thế thì Quý Hồng vốn ngẩn ra, sau đó vẻ mặt kích động nói. Hiển nhiên, nàng rất rõ, láy địa vị 20 năm trước của Bùi Vũ Phu thì thế lực lưu lại tuyệt đối không yếu.
- Lát nữa con hãy đi tìm nhi tử của Bùi Vũ Phu , giúp ta hạ chiến thư.
Cô Độc Phong Ảnh nói.
Quý Hồng vội vàng gật đầu đáp lại:
- Đã hiểu sư phụ.
Nghe được Quý Hồng trả lời, Cô Độc Phong Ảnh không nói lời vô ích, bước chân đi nhanh hơn, Quý Hồng theo sát ở phía sau.
10’ sau.
Dưới sự dẫn đường của Quý Hồng , Cô Độc Phong Ảnh đã đi ra bãi đỗ xe ngoài phi thường.
"Bá!"
Mới bước vào bãi đỗ xe, cước bộ của Cô Độc Phong Ảnh liền dừng lại, ánh mắt như đao quét về phía trước.
Phía trước, nam nhân vẫn giống như 18 năm trước, lôi thôi, trên người mặc một bộ y phục rẻ tiền, lười nhác dựa vào chiếc Mercedes-Benz s600 của Quý Hồng .
Ân?
Thấy được sự khác thường của Cô Độc Phong Ảnh , Quý Hồng liền dừng bước, theo ánh mắt của Cô Độc Phong Ảnh thì nàng liền nhìn thấy Bùi Vũ Phu . Trong đôi mắt hiện ra vẻ khiếp sợ.
Dường như nàng nằm mơ cũng không ngờ một người hô phong hoán vũ 20 năm trước lại có bộ dạng như thế.
Nàng không nghĩ đến Bùi Vũ Phu lại có thể theo dõi nàng, hơn nữa lại đứng đây chờ nàng và Cô Độc Phong Ảnh .
Sau đó, Bùi Vũ Phu bóp tắt điếu thuốc, bước tới.
Dưới ánh đèn, cái chân bị đánh gãy kia không có ảnh hưởng đến bước đi của Bùi Vũ Phu . Ngược lại, hắn vẫn bước đi nhẹ nhàng, không có phát ra bất kỳ âm thanh nào.
- Cô Độc Phong Ảnh , tiểu hài tử đánh nhau, ông không biết xấu hổ mà nhúng tay vào sao?
Trong chớp mắt, Bùi Vũ Phu cách Cô Độc Phong Ảnh 15m, cười híp mắt nhìn Cô Độc Phong Ảnh.
- Hắc, Bùi Vũ Phu , tại sao ngươi không nói đó chính là ngươi?
Đối mặt với một thân quỷ dị Bùi Vũ Phu , Cô Độc Phong Ảnh không có cảm thấy sợ hãi, mà là cười lạnh một tiếng.
- Ta?
Bùi Vũ Phu lên tiếng, lộ ra hàm răng vàng ố.
- Bùi Vũ Phu , ngươi không cần phải giả vờ hồ đồ.
Cô Độc Phong Ảnh lãnh ngạo nói:
- Nếu không phải là ngươi thì làm sao Bạch Quốc Du có thể ra tay giúp cho con ngươi? Không có Bạch Quốc Du hỗ trợ, con của ngươi không có khả năng bức đồ đệ ta tới tình cảnh như thế này.
- Quên đi, ta lười giải thích cho ông, vẫn là trực tiếp đi.
Dường như Bùi Vũ Phu không có hứng nối chuyện, khoanh tay đứng, nói:
- 20 năm trước, ngay cả tư cách khiêu chiến ta thì ông cũng không có. Hiện giờ, đồ đệ của ông lại đấu không lại con ta, ông đã không biết xấu hổ mà ra mặt cho đồ đệ ông, vậy ta cho ông một cơ hội khiêu chiến.
Năm đó, thân là võ học thiên tài của TQ Cô Độc Phong Ảnh đã từng khiêu chiến với Bùi Vũ Phu , kết quả bị Bùi Vũ Phu cự tuyệt. Sau đó tới ngày luận võ, Cô Độc Phong Ảnh từng xuất chiến kết quả là hắn không địch lại Vũ Thần NB, cuối cùng là do Bùi Vũ Phu ra mặt ngăn cơn sóng dữ, một chiêu đánh bại Vũ Thần NB.
Ngày luận võ Trung – Nhật trôi qua, Cô Độc Phong Ảnh cảm thấy xấu hổ mà rời đi. Hắn âm thầm thề một ngày kia nhất định phải siêu việt hơn Bùi Vũ Phu , vì thế mai danh ẩn tích, bế quan mười năm.
10 sau, hắn rời núi, trong vòng 10 năm hắn đã quét ngang cả giới võ học.
Hiện giờ nghe Bùi Vũ Phu nói lời cuồng vọng như thế, Cô Độc Phong Ảnh nhớ đến chuyện cũ năm đó, trong đôi mắt hiện lên một tia tức giận:
- Bùi Vũ Phu , ta hy vọng ngươi hiểu được, ngươi không phải là ngươi của 20 năm trước, mà ta cũng không phải là ta của 20 năm trước.
- Thử là biết.
Bùi Vũ Phu hờ hừng nói.
- Bùi Vũ Phu , ta biết tuy rằng ngươi đã thoái ẩn 18 năm nhưng lại âm thầm để lại không ít thế lực.
Trong nháy mắt hắn trở nên bình tĩnh:
- Mặc dù ta không có hứng thú với những thứ kia nhưng là đồ đệ của ta cần. Nếu trận chiến này ngươi thua thì tất cả những thứ ấy sẽ thuộc về đồ đệ của ta, như thế nào?
- Thua?
Dưới ánh đèn, Bùi Vũ Phu nở nụ cười, nụ cười cuồng ngạo của một Vũ Thần:
- Ta cho ngươi một cơ hội xuất kiếm.