Anh linh cảm rằng người mà giám đốc Lưu gặp trước đó là công tử Ngoan Nhân thật sự!
Gần khách sạn Lệ Đô là sân bay tư nhân Đào Sơn, khả năng xuất hiện công tử Ngoan Nhân vẫn rất cao.
Cứ như vậy, nhà họ Phương thật sự bỏ lỡ cơ hội trăm năm có một, sau này nghĩ lại cũng khó mà có thể tưởng tượng được!
Không còn cách nào khác, Phương Nham chỉ có thể nuốt hận vào trong lòng của mình.
Có trách thì trách ông không giỏi trong việc thuê người, hơn nữa việc để giám đốc Lưu phụ trách khách sạn Lệ Đô là quyết định tồi tệ nhất mà ông đã làm trong mấy chục năm qua.
Sau khi Thẩm Lãng rời khỏi khách sạn Lệ Đô, trong lúc Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi mua trà sữa, anh trực tiếp sử dụng thẻ xanh thế kỷ gọi điện cho đường dây chăm sóc khách hàng.
Lần này là một người phụ nữ trả lời cuộc gọi, và theo dự đoán, nếu thành phố được thay đổi, quản gia sẽ thay đổi theo.
“Chào chủ nhân, tôi là quản gia thế kỷ số 9526 từ bây giờ là của cậu. Bây giờ chủ nhân cần tôi phục vụ thứ gì?”
“Lại đổi thành em gái rồi.”
Thẩm Lãng có chút kinh ngạc.
“Chủ nhân, nếu xét về tuổi tác thì tôi là chị gái, tôi cũng ba mươi tuổi rồi.”
Giọng nói của 9526 rất đặc biệt bởi nó mang theo cảm giác lạnh lùng.
“Cô cùng 9527 có quan hệ gì?”
Thẩm Lãng hỏi.
“Chủ nhân, 9527 là em trai của tôi.”
“Là phụ nữ, ngươi làm quản gia riêng của ta có tiện không? Tôi nhắc nhở cô trước rằng nếu như cô làm việc cho tôi sẽ rất nguy hiểm, thậm chí có thể phải trả giá bằng tính mạng.” Thẩm Lãng đã cảnh báo.
"Chủ nhân, xin hãy yên tâm, cậu có thể coi tôi như một người đàn ông. Tôi không khác một người đàn ông ngoại trừ giới tính của tôi. Tôi có thể làm mọi thứ mà một người đàn ông có thể làm.” 9526 nói.
“Được rồi, 9526, bây giờ tôi ra lệnh cho cô lập tức đưa xe đến đón tôi, giúp tôi tìm một khách sạn để ở.” Thẩm Lãng ra lệnh.
“Vâng,tôi đã hiểu thưa chủ nhân. Về phần khách sạn không biết chủ nhân có yêu cầu gì đặc biệt không?” 9526 hỏi.
“Vậy thì hãy tìm một khách sạn có không gian yên tĩnh.” Thẩm Lãng đáp.
“Tôi đã biết thưa chủ nhân. Trong mười phút nữa, tôi sẽ thu xếp cho cậu, xin cậu hãy chờ một chút.” 9526 đáp.
Còn mười phút nữa, với các tiêu chuẩn dịch vụ tương tự như 9527. Trong mười phút này, để có thể tìm một khách sạn tốt rồi lái xe qua quả thực không phải là việc dễ dàng.
Nhưng lợi thế của thẻ xanh thế kỷ nằm ở đâu? Đương nhiên bởi vì nó đắt tiền nên cứ việc yên tâm. Lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn mang hai ly trà sữa đi về phía Thẩm Lãng.
“Cảm ơn em, anh đã tìm xe và khách sạn cho chúng ta rồi.” Thẩm Lãng cười nhẹ.
“Nhanh quá, nãy giờ em mới chỉ đi mua một cốc trà sữa thôi mà anh làm xong rồi. Anh giỏi quá.”
Khuôn mặt mềm mại của Lâm Nhuyễn Nhuyễn nở một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện. Cô cảm thấy bạn trai mình quá đáng tin, dường như mọi chuyện cho dù có khó khăn đến mấy sẽ đều trở nên dễ dàng trong tay Thẩm Lãng.
"Khi anh còn ở Giang Nam anh đã quen được một vài người bạn, có nhiều bạn rất tiện." Thẩm Lãng nói.
“Người bạn có thể giúp đỡ anh lúc anh yêu cầu thì rất đáng trân trọng.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói.
“May là trước kia anh từng sống ở Giang Nam một thời gian.” Thẩm Lãng nói.
Anh từng sống ở Giang Nam một thời gian là sự thật, anh cũng đang cố gắng khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn chấp nhận thân phận thật sự của mình.
Khoảng tám phút sau, một chiếc Lexus LX màu đen dừng trước Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
“Ồ, đây có vẻ là kiểu Lexus, LX? Ở đại học tôi có một người bạn nữ giàu có. Bố cô ấy lái chiếc xe này. Cô ấy thường xuyên khoe khoang với chúng tôi.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên nói: “Chiếc xe này, không phải là đến đón chúng ta chứ?”
“Đúng vậy.” Thẩm Lãng cười nhạt.
“Thật vậy sao?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn càng ngạc nhiên.
Bạn bè của bạn trai ở Giang Nam giàu có như vậy sao?
Thẩm Lãng mỉm cười, Lexus LX, trong mắt anh không phải xe sang. Lexus chỉ có chiếc xe thể thao LFA, anh mới có thể để ý.
Đúng lúc này, cửa của chiếc Lexus LX màu đen mở ra, một đôi chân thon dài trong chiếc quần tây lọt vào tầm mắt.
Ngay sau đó, từ ghế lái xe bước xuống, một người phụ nữ xinh đẹp với khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi trắng và bộ âu phục nhỏ màu đen.
Sau khi người phụ nữ xuống xe, có thể thấy cô ấy cao ráo và tinh tế.
Kiểu tóc và trang phục của bộ đồ đen khiến cô ấy trông rất tươi tắn và năng động.
Đây phải là chị em của 9527, 9526.
Quả nhiên 9526 cúi đầu chào Thẩm Lãng khi cô ấy bước xuống xe.
Thẩm Lãng vẫy vẫy tay, đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn lên xe.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngay lập tức đỏ mặt và có chút bối rối khi ngồi trong xe.
Sau khi lên xe, 9526 lái xe đến Thúy Lâm Tiểu Trúc.
Thúy Lâm Tiểu Trúc là một biệt thự sang trọng kiểu Trung Quốc. Có môi trường yên tĩnh, riêng tư rất tốt.
Nơi đây từng là nơi ở của một danh nhân tại Giang Nam, toàn bộ ngôi biệt thự rất tao nhã và thơ mộng, sân vườn bên trong tuy nhỏ nhưng có đầy đủ.
Lúc này, các đại gia ở Giang Nam vẫn đang chuẩn bị đón cậu cả gia tộc Ngoan Nhân.
Lại một giờ trôi qua, các đại gia càng chờ đợi, trong lòng càng lo lắng.
Bọn họ liên tục suy đoán, đều cho là đúng, có thể tiếp cận được cậu cả gia tộc Ngoan Nhân.
Gia chủ nhà họ Bạch, Bạch Hùng, tốn bao công sức, lục tung khắp các sân bay ở Giang Nam, dù là công hay tư, lật tung khắp nơi nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của cậu cả dòng họ ngoan nhân.
“Bạch Nguyên! Có chắc là đã tìm hết rồi chứ?” Vẻ mặt Bạch Hùng không vui hỏi.
“Gia chủ, tôi đã cho người cẩn thận đi tìm rồi. Đối với việc này, tôi đã dùng rất nhiều quan hệ, nhờ người giúp đỡ tìm, nhưng cũng chưa thấy người nào nghi là cậu cả gia tộc Ngoan Nhân.” Quản gia Bạch Nguyên đáp lại.
“Cậu cả gia tộc Ngoan Nhân chắc chắn đã đến Giang Nam bằng máy bay riêng. Bước tiếp theo là kiểm tra khách sạn, bao gồm cả các khách sạn thuộc nhà họ Bạch chúng ta. Nếu cậu cả gia tộc Ngoan Nhân mà ở khách sạn khác thì chúng ta thua đấy, biết chưa?”Sắc mặt của Bạch Hùng ngày càng khó coi.
Bởi vì ngành công nghiệp trụ cột của tập đoàn Bạch Thị không phải ngành dịch vụ khách sạn, nhà hàng cũng chỉ có một số ít nên xác suất cậu cả gia tộc Ngoan Nhân vào đấy là rất khó, cho nên ông ta không có nhiều ưu thế so sánh với những người khác.
Nhà họ Hướng là một gia đình có nhiều ngành dịch vụ như khách sạn, nhà hàng trong giới nhà giàu Giang Nam. Nhà họ Hướng và nhà họ Bạch có mối quan hệ tốt và thường xuyên tụ tập uống rượu.
Vì vậy, Bạch Hùng đã liên lạc với Hướng Thiên, gia chủ của nhà họ Hướng.
“Hướng Thiên, bên ông có tin tức gì về cậu cả gia tộc Ngoan Nhân chưa? Nói cho tôi nghe một chút.” Bạch Hùng gọi Hướng Thiên.
“Bạch Hùng à, nghe nói ông cho người đi tìm kiếm ở sân bay, nhưng không tìm thấy. Sao lại cứ làm to chuyện lên vậy? Ngồi ở nhà yên lặng chờ đợi như tôi thì có phải tốt hơn không?” Hướng Thiên nói đùa..
“Tôi nói này Hướng Thiên, ông đừng có mang tôi ra làm trò cười. Ai không biết nhà họ Bạch chúng tôi có ít khách sạn nhất trong số những nhà giàu ở Giang Nam. Cậu cả gia tộc Ngoan Nhân đến Giang Nam, trong chốc lát nhất định phải ở một khách sạn. Nhà họ Hướng các ông làm khách sạn, nhà hàng, chắc chắn biết được nhiều tin tức, nói cho tôi biết đi, hôm sau tôi sẽ mời ông đi uống rượu.”
Bạch Hùng muốn tìm ra một số tin tức hữu ích từ Hướng Thiên, để cho dù lần này không thể tiếp cận được với cậu cả gia tộc Ngoan Nhân, ông ta cũng có thể nhận được những tin tức hữu ích.
Nhưng lúc này, Hướng Thiên lại nói thẳng: “Có thể ông không tin, cái tên ngu xuẩn Phương Nham kia, cái bánh trên trời rơi xuống đầu mà lại ném đi, đúng là tức chết, tự nhiên mất đi cơ hội lớn như vậy, nếu mà rơi xuống đầu nhà họ Hướng chúng tôi, bây giờ cậu cả gia tộc Ngoan Nhân đã vững vàng ngồi trên yến tiệc cùng tôi uống rượu rồi. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!”
Nhắc đến nhà họ Phương, Hướng Thiên nói thẳng là ngu xuẩn.
Sau đó, Hướng Thiên nói với Bạch Hùng chi tiết của việc này.
“Hả? Còn có chuyện này sao? Phương Nham này bị ngu hả? Đúng người ăn no không biết cảm giác của người đói. Tôi bỏ bao nhiêu công sức để tìm cậu cả gia tộc Ngoan Nhân, vậy mà cậu cả gia tộc Ngoan Nhân đến tận cửa mà không đón tiếp, còn muốn ra tay, đây rõ ràng là bị ngu mà!”
Bạch Hùng gần như phát điên với Phương Nham. Đây rõ ràng là một cơ hội trời cho mà lại vứt bỏ.
“Cho nên nhà họ Phương bao nhiêu năm nay chỉ là gia đình hạng ba ở Giang Nam, không biết dùng người. Lần này bị người bên dưới làm hại.” Hướng Thiên nói.
“Hướng Thiên, kế hoạch tiếp theo của ông là gì?” Bạch Hùng hỏi.
“Tôi tìm ông cụ xem bói, chờ tin tức tốt đi.” Hướng Thiên cười nói.
“Không cần ông cụ xem bói cũng biết, ông chỉ cần chờ ở nhà. Nhà họ Hướng nhiều khách sạn như vậy, không ai có cơ hội như nhà họ Hướng!” Bạch Hùng nổi lòng tham.
Thật không ngờ, cậu cả gia tộc Ngoan Nhân thậm chí còn không tìm khách sạn để ở mà thay vào đó, anh chọn một biệt thự sân vườn kiểu Trung Quốc do 9526 chuẩn bị.
Dư luận ở Giang Nam xôn xao, những người giàu có đang tranh giành để tìm tung tích cậu cả gia tộc Ngoan Nhân.
Còn Thẩm Lãng sau khi ở Thúy Tâm Tiểu Trúc cũng không nhàn rỗi, liền yêu cầu 9526 đi thu thập tin tức của sư phụ Thi Bất Du.
Mặc dù sư phụ Thi Bất Du lành ít dữ nhiều, nhưng Thẩm Lãng phải tìm ra sự thật.
Buổi trưa, Thẩm Lãng vội vàng ăn cơm, rồi đi đến “Mãn Đường Hà Thú.”
Mãn Đường Hà Thú là nơi ở của sư phụ Thi Bất Du.
Khi Thẩm Lãng học hội họa với sư phụ Thi Bất Du, anh đã trải qua một năm hạnh phúc ở đây.
Có quá nhiều kỷ niệm.