“Mẹ nó, cái tên chó chết này!” Tiêu Đại Dũng tức giận muốn nổ tung liền đá một phát vào mặt tên đầu trọc.
Đối với cái loại lấy danh tiếng anh ta ra ngoài bôi nhọ này, Tiêu Đại Dũng hận không thể róc xương róc thịt anh ta ngay lập tức.
Tên đầu trọc bị đạp một cái thì chảy máu mũi, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi.
Anh ta không ngờ mình chỉ khoác lác một chút, nhưng Thẩm Lãng lại trâu như vậy.
Một cuộc điện thoại không chỉ gọi được Tiêu Đại Dũng mà cả Lý Mạc cũng đến nữa.
Mẹ nó, đây rốt cuộc là ai vậy?
“Anh Dũng... Anh Mạc, vừa rồi là em nói hươu nói vượn, chỉ muốn đùa một chút thôi, em đâu biết... Đâu biết là...” Tên đầu trọc khóc lóc, anh ta đâu có ngờ Thẩm Lãng lại có thể gọi được hai người này đến chứ.
“Anh đừng khóc, lúc nãy không phải anh còn nói với tôi là lát nữa đừng có khóc sao, bây giờ anh lại khóc rồi.” Thẩm Lãng cười nói.
Bịch!
Tên đầu trọc quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng giống như lão Ngô ban nãy.
Bộ dạng của tên trọc đầu lúc này còn thảm hại hơn mấy lần so với ông Ngô, máu mũi vẫn còn đang chảy, nói: “Cậu Thẩm, tôi sai rồi... Tôi chỉ khoác lác thôi, tôi không nên dùng danh anh Dũng cáo mượn oai hùm.”
Lúc này, mấy đàn em của tên đầu trọc cũng học theo đại ca ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, kiêu ngạo lúc trước đã biến đi đâu mất.
“Dám cho vay đen ở chỗ này, còn lấy bang Mạc Sói ra làm bia. Mày có biết chỉ với điều này, mỗi người bọn mày đều phải bị bẻ gãy tay chân.” Lý Mạc lạnh lùng nói.
Một đàn em và tên đầu trọc nghe thấy thế càng thêm sợ hãi, liên tục cúi đầu xin tha.
“Được thôi, không phải mày đến đây để cho vay đen sao? Hôm nay tao muốn xem xem ở đây có bao nhiêu người dám lấy danh hiệu của tao ra làm bậy. Cậu Thẩm, chuyện này cứ giao cho tôi, cậu bận thì đi trước đi.” Lý Mạc nói.
Thẩm Lãng vốn định đi mua quà, nên đương nhiên không muốn lãng phí thời gian với mấy tên này.
Nhìn thấy đám người đầu trọc được đưa đi, cho dù bọn họ không ngừng cầu xin tha thứ thì Thẩm Lãng anh cũng chẳng có chút thương hại nào.
Loại cặn bã chuyên ăn hiếp, hút máu mấy người dân thường, dù có chết cũng không đáng tiếc.
“À, cậu... Thẩm này, hôm nay tôi rất muốn cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì chúng đã phá sạch phòng chứa đồ của tôi rồi.” Ông Ngô bước đến bên cạnh Thẩm Lãng, cảm kích nói.
“Ông Ngô, ông biết rõ đổ thạch có rủi ro nhưng vẫn muốn vay nặng lãi, không phải là tự tìm đường chết à? Hơn nữa nếu tôi đoán không sai thì nhóm người đổ thạch kia với đầu trọc là cùng một bọn, lừa hết tiền của các ông.” Thẩm Lãng nói.
Ông Ngô gật đầu liên tục, trong lòng tự mắng bản thân quá tham tiền.
Nhìn đám người Lý Mạc rời đi, lúc này Dương Đại Bằng mới hoàn hồn lại.
Lần đầu tiên thì cậu Thẩm gọi cho Lưu Hổ, lần này thì lại gọi được cả Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng tới, trong lòng Dương Đại Bằng càng thêm sùng bái Thẩm Lãng.
“Cậu Thẩm, anh người của anh Mạc hình như có chút quen biết, không biết anh có thể hỏi anh Mạc giúp tôi xem có thể cho tôi gia nhập bang Mạc Sói được không?” Dương Đại Bằng cười làm lành.
Thẩm Lãng mỉm cười, mặc dù Dương Đại Bằng này cũng không phải người tốt gì cho cam, nhưng hành động vừa rồi của anh ta cũng coi như là có tình có nghĩa. Trước hết xét việc anh ta giúp ông Ngô, xem ra cũng có chút can đảm.
“Nếu cho cậu gia nhập bang Mạc Sói, vậy ở đây chẳng phải cậu muốn làm gì thì làm nấy sao?” Thẩm Lãng nói.
“Không, không... Tôi nhất định sẽ không. Từ sau lần được cậu Thẩm giáo huấn, tôi, Dương Đại Bằng, đã không còn làm loại chuyện đó nữa.” Dương Đại Bằng vội vàng giải thích.
“Được rồi, vì biểu hiện tốt của cậu ngày hôm nay, tôi sẽ hỏi Lý Mạc thử. Nếu cậu làm tốt, cậu có thể sẽ được quản lí nơi này.” Thẩm Lãng nói.
Tâm tình Dương Đại Bằng đang rất kích động. Thẩm Lãng cho anh ta cơ hội này cũng chính là cơ hội duy nhất để được đứng bên Lý Mạc.
Quy mô của khu chợ đồ cổ này sẽ càng ngày càng lớn, hoàn toàn không cần phải kiếm tiền bằng cách lừa đảo. Chỉ cần Dương Đại Bằng đi theo Lý Mạc, quản lý tốt nơi này, đảm bảo những thứ ở đây đều là hàng thật giá thật, ước lượng dựa trên giao dịch của thị trường đồ cổ, Dương Đại Bằng là người trung gian cũng có thể kiếm được tiền hoa hồng khổng lồ, đếm không hết số không đằng sau.
“Cảm ơn cậu Thẩm, cảm ơn cậu Thẩm...” Dương Đại Bằng liên tục nói cảm ơn: “Ông Ngô, hôm nay cậu Thẩm của chúng ta đã giúp ông giải quyết chuyện lớn như vậy, ông còn không mau lấy viên ngọc thạch tốt nhất ra tặng cậu Thẩm đi.”
Lúc này ông Ngô mới phản ứng lại, vội vàng dẫn Thẩm Lãng vào phòng. Từ trong góc quầy hàng, ông ta lấy ra một tấm vải đỏ bao lấy một đôi khuyên tai ngọc.
“Cậu Thẩm, đôi khuyên tai ngọc này ta cất giữ đã hơn mười năm, không cam tâm đem bán. Hôm nay, cậu đã cứu tôi, cái này tôi xin tặng cậu.” Ông Ngô nói.
Khuyên tai ngọc này không lớn, nhưng màu sắc đẹp mắt, chất ngọc thanh tịnh. Đây là loại ngọc tốt nhất trong ngàn dặm quanh đây. Quan trọng hơn, lúc gia công các nghệ nhân cũng không đánh bóng mặt ngọc quá nhiều. Vì thế nên toàn bộ khuyên tai ngọc bích cơ bản vẫn giữ được hình dạng nguyên thủy nhất. Tạo hình của đôi khuyên tai trông như một giọt nước mắt. Loại ngọc thạch tự nhiên thế này mới là quý giá nhất.
“Thứ này rất hiếm thấy, ông hãy ra giá đi.” Thẩm Lãng rất thích đôi khuyên tai ngọc này.
“Cậu Thẩm, nếu không có cậu thì hôm nay mấy thứ trong nhà này nhất định đã bị tên đầu trọc lấy đi mất rồi! Còn về phần đôi khuyên tai ngọc bích này là tôi tình cờ mua lại từ một đại lý ở Điện Bắc, cũng không tốn bao nhiêu. Tôi đấy chỉ muốn đền ơn cứu mạng thôi.” Ông Ngô nói.
Nghe ông Ngô nói như vậy, Thẩm Lãng có chút ngại ngùng, nhận lấy đôi khuyên tai, nói: “Ông Ngô, ông mở cửa làm ăn, nếu như muốn cám ơn tôi, vậy dựa trên giá tiền món đồ ông cho tôi, thứ này vào khoảng một tỷ bảy, tính ra là tôi lời rồi."
Nghe được lời Thẩm Lãng nói, ông Ngô có chút xấu hổ, nói: “Tôi định bán cái này với giá ba mươi lăm triệu...”
Thẩm Lãng lấy điện thoại di động ra, chuyển vào tài khoản ông Ngô bảy mươi triệu. Không để bạn bè chịu thiệt là nguyên tắc của Thẩm Lãng. Hơn nữa mua được đôi khuyên tai ngọc này với giá bảy mươi triệu là rất hiếm thấy.
Chuẩn bị quà cho Chu Linh xong, Thẩm Lãng vội vàng đến khách sạn Vân Mạn trước.
Sau khi vào khách sạn thì anh chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp cao ráo trong bộ đồng phục niềm nở chào đón.
“Xin chào, anh Thẩm, tôi là Trần Nhất Đơn, quản lý sảnh chính khách sạn Vân Mạn, anh có hài lòng với cách bài trí hôm nay không?” Trần Nhất Đơn cúi đầu chào Thẩm Lãng một cách lịch sự.
Lúc này, các bức tường xung quanh sảnh chính đã treo đầy bóng bay đủ màu sắc. Màn hình led lớn hiện lên dòng chữ ‘Chúc mừng sinh nhật Chu Linh’ và bên cạnh còn có một dàn nhạc cỡ nhỏ.
Dưới sự chỉ huy của Trần Nhất Đơn, âm nhạc du dương lập tức vang lên.
“Chà, không tệ, mọi người vất vả rồi.” Thẩm Lãng gật đầu nói với Trần Nhất Đơn.
Nụ cười trên mặt Trần Nhất Đơn ngày càng đậm, càng thêm cung kính với Thẩm Lãng và nói: “Đây là điều chúng tôi phải làm. Nếu anh hài lòng, anh Thẩm, tôi hy vọng anh sẽ đến khách sạn của chúng tôi nhiều hơn trong thời gian tương lai!”
Trần Nhất Đơn rất vui mừng, đêm qua cô nhận được cuộc gọi từ ông chủ của Vân Mạn yêu cầu cô phục vụ tốt cho anh Thẩm. Nếu anh ấy hài lòng, cô có thể được thăng chức thành phó chủ tịch của khách sạn.
Điều này làm Trần Nhất Đơn hưng phấn một đêm không ngủ được.
Thẩm Lãng nhìn đồng hồ, sắp tới giờ rồi mà Chu Linh còn chưa tới, anh đành cầm điện thoại gọi cho Chu Linh.