Bất kể Thẩm Lãng lãnh đạo một tập đoàn lớn đến thế nào, vinh quang giỏi giang trong mắt người ngoài ra sao nhưng lúc có thể được ở bên cạnh người mình yêu thương, cho dù chỉ đơn giản là một bữa cơm đạm bạc cũng là khoảnh khắc mà Thẩm Lãng trân trọng nhất.
Thực ra cũng có một khoảng thời gian anh và Tống Thiên Nga không ngồi ăn chung một bữa cơm, tất cả cũng là vì trước đó phải ở bên cạnh Lâm Nhuyễn Nhuyễn, hơn nữa là công việc của anh cũng rất bận rộn.
Có điều Thẩm Lãng cũng không muốn để những chuyện này liên lụy đến Tống Thiên Nga.
“Gần đây hình như anh có rất nhiều tâm sự nhỉ? Lúc nào cũng ủ rũ, mệt mỏi.” Hai người đang ăn cơm thì đột nhiên Tống Thiên Nga hỏi.
Đúng là trong khoảng thời gian gần đây Thẩm Lãng có vì chuyện của tổ chức Ám Yểm mà cảm thấy lo lắng cho an nguy của những người bên cạnh mình, phải biết rằng những tổ chức như thế này thường hành động rất khác người, làm việc bất chấp mọi hậu quả, thật sự rất khó đối phó.
So với Tống Thiên Nga thì Thẩm Lãng thấy lo lắng cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn hơn, dù sao thì anh và Tống Thiên Nga cũng không thường xuyên gặp nhau, nếu có người cố ý làm hại đến những người ở bên cạnh anh, những người anh yêu thương thì người đầu tiên gặp tai họa chắc chắn là Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Thẩm Lãng biết Tống Thiên Nga lo cho anh nhưng Thẩm Lãng cũng không thể nói cho cô biết những chuyện này được.
“Không có gì đâu, có lẽ là do gần đây công việc ở công ty quá bận thôi, đợi qua mấy ngày nữa là ổn rồi!” Thẩm Lãng mỉm cười nói.
Tống Thiên Nga nhận ra Thẩm Lãng chỉ đang trả lời cô cho có lệ nhưng lại không tiện hỏi quá nhiều, thế nên cô chỉ có thể quan tâm Thẩm Lãng nhiều hơn trong cuộc sống thường ngày.
Ở một nơi khác.
Sau khi Hoàng Chí Thành và Lôi Lực biết được tin Ám Yểm ám sát thất bại thì vô cùng buồn rầu, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Hoàng Lão Tà, tôi thấy nếu chuyện lần này đã thất bại rồi thì chúng ta vẫn nên dừng lại thì hơn!” Lôi Lực bất lực nói.
Phải biết rằng chuyện lần này ngay cả sát thủ của tổ chức Ám Yểm cũng thất bại đã trở thành đả kích không nhỏ đối với Hoàng Chí Thành, mà lúc này Lôi Lực lại càng phải thừa nhận rằng Thẩm Lãng tuyệt đối không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc vào.
Hoàng Chí Thành “hừ” lạnh một tiếng, mặt mũi ủ dột nói với Lôi Lực: “Tôi mất trắng 50 triệu đô mà bây giờ ông lại bảo tôi cứ thế bỏ cuộc sao? Hơn nữa tại sao bây giờ ông lại nhát gan như vậy chứ? Tôi rất nghi ngờ không biết rốt cuộc thì ông có năng lực hợp tác với nhà họ Hoàng chúng tôi không đó.”
Nếu là trước đây, khi Lôi Lực nghe thấy những lời này thì nhất định ông ta sẽ trở mặt với Hoàng Chí Thành ngay lập tức, nhưng đứng trước Hoàng Chí Thành luôn khoe khoang thô tục này thì Lôi Lực chỉ có thể cúi đầu, nuốt cục tức vào bụng.
“Không phải là tôi nhát gan, tôi chỉ không muốn vô duyên vô cớ bị mất cái mạng nhỏ này, cậu phải biết rằng đến sát thủ của Ám Yểm cũng không làm gì được Thẩm Lãng, điều này đã quá đủ để chứng minh rằng thằng nhóc đó thực sự rất ghê gớm!” Lôi Lực giải thích.
Hoàng Chí Thành nghe thấy vậy thì cười khinh bỉ, sau đó lấy một bức ảnh từ trong túi áo ra rồi đặt trước mặt Lôi Lực.
Người trên ảnh là Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn, bức ảnh được chụp lúc hai người bọn họ đi ăn tối trong nhà hàng dành cho các cặp đôi.
Vì ngày hôm đó trước cửa nhà hàng có xảy ra sự cố không nhỏ, người đi đường đi qua chụp ảnh lại rồi đăng lên các trang mạng xã hội của họ nên Hoàng Chí Thành tình cờ nhìn thấy bức ảnh này.
Nhất là lúc Hoàng Chí Thành chú ý đến người con gái ngồi bên cạnh Thẩm Lãng thì trong lòng anh ta đã nảy ra ác ý.
“Ý anh là gì?” Lôi Lực nhìn bức ảnh đặt trên bàn thì có chút ngạc nhiên hỏi.
Hoàng Chí Thành liền bật cười rồi nói: “Nếu chúng ta đã không đối phó được tên nhóc này vậy thì cứ bắt đầu từ những người bên cạnh anh ta đi, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, người phụ nữ này chính là bạn gái của Thẩm Lãng, hơn nữa hai người bọn họ lại vô cùng yêu thương nhau, chỉ cần bắt được cô ta thì mọi chuyện cũng sẽ đơn giản hơn nhiều rồi! Tôi muốn bắt anh ta giao ra tất cả cổ phần của Tập đoàn Phi Vũ, sau đó quỳ xuống khấu đầu nhận lỗi với tôi, sau đó... haha.”
Hoàng Chí Thành vừa nói vừa tự mình đắm chìm vào giấc mộng hão huyền do chính anh ta tưởng tượng ra.
Mà Lôi Lực nghe những lời Hoàng Chí Thành nói xong liền có cái nhìn khác về âm mưu xảo quyệt, nhảm hiểm của anh ta, không khỏi âm thầm thở dài trong lòng.
“Hoàng Lão Tà, cậu chưa từng nghĩ đến việc lỡ như thằng nhóc đó không chịu thỏa hiệp vì người phụ nữ này thì chẳng phải hai người chúng ta đã hoàn toàn bị bại lộ rồi sao? Hơn nữa lại còn rước thêm họa diệt thân vào người, cậu phải nghĩ cho kỹ đó!” Lôi Lực không kìm được sự lo lắng trong lòng nói.
“Yên tâm đi, tôi đảm bảo có thể làm cho thằng nhóc đó chịu thỏa hiệp!” Hoàng Chí Thành nói chuyện đầy ẩn ý.
Ngày hôm đó, Thẩm Lãng vẫn ngồi trong phòng làm việc ở Tập đoàn Phi Vũ xem tài liệu về khu ổ chuột như thường ngày.
Những thứ này đều rất quan trọng với anh, bởi vì việc cải tạo thành phố tiếp sau đây đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với địa vị của Tập đoàn Phi Vũ tại thành phố Giang Nam.
Chỉ cần nắm giữ được nơi này thì toàn bộ trọng điểm của nền kinh tế Bắc Nam tại thành phố Giang Nam đều sẽ thuộc quyền kiểm soát của Tập đoàn Phi Vũ.
Đúng lúc này thì Từ Nghị bước vào.
Anh ấy đi đến trước mặt Thẩm Lãng, giọng điệu có chút ngờ vực hỏi: “Chủ tịch Thẩm Lãng, bên Hoàng Chí Thành cứ chậm chạp không có động tĩnh gì, anh xem chúng ta có cần nhả chậm tiến độ ở bên khu ổ chuột lại không?”
Mấy ngày hôm nay Hoàng Chí Thành không hề có bất cứ hành động nào ở khu ổ chuột, ngược lại lại dẫn tới sự nghi ngờ của Từ Nghị, dù sao thì cũng là do anh ấy nghe ngóng được từ chỗ của người khác.
Thẩm Lãng nghe vậy thì khẽ xua tay, nói: “Không cần, kể cả Hoàng Chí Thành không có ý định xây dựng lại khu thành phố cũ thì bước tiếp theo chúng ta cũng có dự định cải tạo hoàn toàn nơi đó, có như vậy thì Tập đoàn Phi Vũ chúng ta mới có thể thực sự nắm giữ mạch máu của thành phố Giang Nam!”
Từ Nghị gật đầu, sau đó báo cáo một vài tiến triển mới của dự án khu đất mới ở Tân Hải, nhất là việc các viện phúc lợi đã bắt đầu đi vào hoạt động bình thường, hơn nữa tất cả các viện phúc lợi ở khu thành phố cũ cũng đã được chuyển qua đó.
Thẩm Lãng vừa nghĩ tới việc mấy đứa trẻ ở viện phúc lợi có thể học tập trong một không gian rộng rãi sáng sủa, nghỉ ngơi trong phòng ký túc sạch sẽ gọn gàng, được chăm sóc bởi những người có chuyên môn thì không khỏi cảm thấy rất vui mừng.
Sau khi Từ Nghị báo cáo công việc xong rồi đi ra ngoài, Thẩm Lãng liền đi đến cửa sổ sát mặt đất trong phòng làm việc, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho một ai đó.
“Sao rồi, đã có tin tức gì chưa?” Thẩm Lãng hỏi.
“Điều tra được rồi, là người quen cũ của anh, Lôi Lực!” Lý Mạc nói.
Thẩm Lãng nghe thấy cái tên này thì khẽ bật cười rồi nói: “Được, bây giờ tôi tới đó tìm anh.”
Thẩm Lãng cúp điện thoại, sau đó lấy nhanh chóng lái xe đến quán bar Night Emerald.
Hóa ra Tả Phong không chỉ là ông trùm trong khu Xám của thành phố Hứa mà còn là một hacker máy tính chuyên nghiệp, cũng nhờ có kỹ năng này mà Tả Phong mới giành được vị trí đứng đầu trong khu Xám.
Sau khi biết được tin tức này, Thẩm Lãng đã nhờ Tả Phong thử truy cập vào web đen để điều tra về những tên sát thủ trong Ám Yểm.
Tất nhiên là Tả Phong không làm cho anh thất vọng, chỉ trong vài ngày mà đã điều tra ra một địa chỉ ID thường xuyên treo thưởng lớn trên web đen trong mấy ngày hôm nay.
Tả Phong lần theo manh mối này, rất nhanh sau đó đã tìm ra người chủ mưu chính là Lôi Lực.
Tại quán bar Night Emerald.
Thẩm Lãng vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tả Phong và Lý Mạc đang chăm chú nhìn cái gì đó trong máy tính, ngay cả anh đi vào phòng mà hai người bọn họ cũng không biết làm cho Thẩm Lãng có chút không thể tin được.
"Sao hả? Vẫn còn tin tức gì nữa sao?" Thẩm Lãng nghiêng người hỏi.
Mãi đến lúc này thì Tả Phong và Lý Mạc mới phát hiện ra Thẩm Lãng đã vào phòng từ lâu.
"Tôi nhờ Tả Phong kiểm tra lại tài khoản của công ty nhà họ Lôi, sau đó phát hiện ra chỗ tiền đô này không phải của công ty nhà họ Lôi, tôi đang sợ rằng còn có người khác đứng sau chỉ đạo vụ này!" Lý Mạc cau mày nói.
Thẩm Lãng nghe vậy thì hơi sửng sốt một chút, anh nói: "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là gã Lôi Lực này muốn tìm đường chết rồi!"
Thế là Thẩm Lãng và Lý Mạc, Tả Phong liền lái đi đến trước cửa Tập đoàn Lôi Thị.
“Mấy ngày hôm nay Lôi Lực chỉ có ở nhà hoặc là ở công ty, hơn nữa cũng rất ít tiếp xúc với những người của các công ty khác, nhưng đằng sau lại âm thầm điên cuồng thu mua bất động sản và ngân quỹ ở nước ngoài, giống như đang chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào!”
“Tôi đã bảo Tả Phong điều tra tất cả họ hàng thân thiết và những ngân hàng có quan hệ với ông ta rồi, tất cả các tài khoản đều có một lượng lớn tiền được chuyển ra đột ngột, tôi nghĩ sau lưng Lôi Lực nhất định có điều gì đó mờ ám!” Lý Mạc nói với Thẩm Lãng.