“Làm gì vậy? Bà không nói chuyện tử tế được à?"
Lý Thư Yểu không thể chịu đựng được nữa.
“Mày lại đi giúp người ngoài à? Thằng đó không biết đã chuốc cho mày bùa mê thuốc lú gì rồi?” Dương Nguyệt Như nhướn mày tức giận.
Lúc này Thẩm Lãng lắc đầu nhẹ với quản lý Khưu.
Quản lý Khưu hiểu được ý của Thẩm Lãng, lập tức thể hiện rõ thái độ: “Căn biệt thự này dưới một tám mươi tỷ không bán. Nếu bà đồng ý thì chúng ta ký hợp đồng, nếu không thì thôi.”
Vừa nãy vì nể mặt Lý Thư Yểu mà Thẩm Lãng mới đồng ý giảm giá 20 tỷ.
Nhưng Dương Nguyệt Như cứ nghĩ rằng ông anh rể luật sư kia có tác dụng nên tham lam không đáy, bỏ qua của tốt.
Quản lý Khưu hoàn toàn nghe theo lệnh của Thẩm Lãng.
Còn Thẩm Lãng căn bản không đồng ý chuyện giảm giá tận 38 tỷ.
Người phụ nữ Dương Nguyệt Như này thật không biết trời cao đất dày là gì. Mồm miệng thì hôi thối, bà ta không được lòng ai bao giờ.
Cơ hội qua đi trong chớp mắt và không thể lấy lại được.
“Tôi sẽ gửi đơn khiếu nại các anh với Sở Công thương, anh rể tôi sẽ đứng ra kiện các anh.”
Cơn giận của Dương Nguyệt Như bùng lên dữ dội, bà ta cố dùng như lời ghê gớm để đe dọa Thẩm Lãng.
Nhưng quản lý Khưu không hề để ý tới bà ta.
Nếu như không phải có Thẩm Lãng ở đây thì cũng chẳng ai biết Dương Nguyệt Như là ai.
Quản lý Khưu làm theo ám thị của Thẩm Lãng, xoay người rời đi. Cùng lắm thì không bán căn biệt thự này nữa, những căn biệt thự như thế này chẳng bao giờ lo không bán được.
Dương Nguyệt Như thấy quản lý Khưu không nói gì mà đã bỏ đi thì tức giận chửi ầm lên: “Căn biệt thư rác rưởi. Tôi thèm vào mà mua, không gian thì tệ, phong thủy thì xấu. Hóa ra Thịnh Thế Thiên Hạ cũng chỉ có thế.”
Trút giận xong, Dương Nguyệt Như đùng đùng rời khỏi Thịnh Thế Thiên Hạ.
Còn Lý Thư Yểu đứng sau thì đã đen mặt từ nãy tới giờ.
Cô luôn để ý chuyện xã giao lịch sự nhưng Dương Nguyệt Như thì lại hành xử như một bà già không có văn hóa. Điều đó làm Lý Thư Yểu rất xấu hổ và mất mặt.
Thẩm Lãng nhìn Dương Nguyệt Như trân trân nhưng không hề có ý muốn cảnh cáo hay khuyên bảo gì bà ta.
Dương Nguyệt Như đang đeo miếng ngọc tế kia trên người, sát khí trên người rất nặng. Nếu như Dương Nguyệt Như không biết kiềm chế thì sẽ càng đẩy nhanh tốc độ bà ta đi đến cái chết. Dương Nguyệt Như đi xuống lầu rồi lên xe.
“Đi đến Giang Sơn Như Họa. Tôi có bạn bè ở đó, có người quen thì cũng dễ làm việc hơn.”
Cả người Dương Nguyệt Như bốc ra ngọn lửa giận dữ, bà ta ầm ầm đòi tới chỗ khác.
Giang Sơn Như Họa và Thịnh Thế Thiên Hạ đều là những khu nhà mới xây dành cho người giàu, bên trong chủ yếu tập trung vào biệt thự kiểu Tây.
Giang Sơn Như Họa và Thịnh Thế Thiên Hạ ở sát gần nhau.
Hai khu nhà này thuộc về hai công ty khác nhau.
Thịnh Thế Thiên Hạ là của tập đoàn Phi Vũ còn Giang Sơn Như Họa là của một công ty nhỏ, ông chủ đứng đằng sau có thân phận không rõ ràng.
Vậy nên hai khu nhà này đang cạnh tranh với nhau.
Xe vừa tới Giang Sơn Như Họa thì Dương Nguyệt Như gọi điện cho một người quen.
“Vẫn là có người quen thì dễ làm việc hơn. Tôi quen với con trai của chủ dự án Giang Sơn Như Họa.” Dương Nguyệt Như đắc ý khoe khoang: “Lý Thư Yểu, cô phải biết học hỏi nhiều một chút. Ở nhà nhờ bố mẹ, ra đường nhờ bạn bè, con trai của chủ dự án đã đồng ý đích thân dẫn chúng ta đi xem nhà rồi.”
Dương Nguyệt Như mới về nước được nửa tháng, các mối quan hệ của bà ta dường như không bị đứt đoạn. Thực ra nhờ anh rể giới thiệu thì Dương Nguyệt Như mới biết nhưng bà ta thích giả vờ nên nói là mình quen biết.
Thẩm Lãng và Lý Thư Yểu đều không muốn để ý tới bà ta, bà ta nói gì cũng không đáp lại.
Cả ba đến vừa đến văn phòng kinh doanh thì đã nhìn thấy con trai của chủ dự án Giang Sơn Như Hoạ, Ngưu Hoan Hỉ.
Ngưu Hoan Hỉ hơi mập, tóc xoăn, có ria mép, 27 hay 28 tuổi gì đó nhưng trên người có cảm giác nhờn nhờn, béo ngấy.
“Thư Yểu, đây là con trai của ông Ngưu, là cậu chủ của khu nhà Giang Sơn Như Họa.”
Dương Nguyệt Như định giới thiệu cho Lý Thư Yểu quen thêm mấy người nhiều tiền. Cho dù chỉ là những đại gia chân đất nhưng cũng khá hơn thằng nghèo Thẩm Lãng kia rất nhiều.
Tuy nhiên Lý Thư Yêu tỏ ra lạnh lùng và chỉ gật đầu theo phép lịch sự.
Trong lòng cô chỉ có Thẩm Lãng, cô đã từng thề rằng: “Đời này kiếp này cô chỉ gả cho mình Thẩm Lãng.” Cuộc đời này cô sẽ không có thêm người đàn ông nào nữa.
Ngưu Hoan Hỉ nhìn kỹ Lý Thư Yểu sau đó nở một nụ cười làm người khác buồn nôn.
“Con gái nhà gia giáo đúng là có khí chất phi thường, đẹp hơn rất nhiều so với mấy cô gái nổi tiếng trên mạng. Đặc biệt là khí chất không thể bắt chước này của cô.”
Ngưu Hoan Hỉ ăn nói ngọt ngào, rất dễ khiến những cô gái bình thường khác xiêu lòng nhưng Lý Thư Yểu thì không giống thế.
“Hoan Hỉ, cậu dẫn tôi đi xem nhà được không. Chúng ta cũng không phải người xa lạ, cậu nhất định phải khiến tôi hài lòng đấy nhé.”
Thật ra Dương Nguyệt Như không thích Ngưu Hoan Hỉ. Vì cho dù nhà họ Lý khó khăn sa sút nhưng cũng chưa đến mức mà những đại gia chân đất mới nổi này có thể so sánh được, thế nên Dương Nguyệt Như nhanh chóng đổi cách xưng hô.
Nhưng Dương Nguyệt Như cũng thấy Ngưu Hoan Hỉ khá hơn Thẩm Lãng rất nhiều, mặc dù là nhà giàu mới nổi nhưng quan trọng là có tiền.
Ngưu Hoan Hỉ cười và đưa mấy người Dương Nguyệt Như đi xem một căn biệt thự ở hướng Tây Nam.
“Vị trí này có phong thủy rất đẹp, cháu đã nhờ thầy phong thủy xem giúp rồi. Không gian quanh khu nhà này rất đẹp, có nhiều cỏ cây hoa lá. Đây là vườn hoa kiểu Tây trong tưởng tượng của mọi người đấy ạ.” Ngưu Hoan Hỉ giới thiệu lưu loát.
Dương Nguyệt Như hài lòng, gật đầu nói: “Không gian đúng là rất tốt, còn đây có phải là căn tốt nhất không thì tôi không biết.”
“Đây nhất định là căn tốt nhất rồi. Cô nhìn xem căn biệt thự này ở hàng phía trước, chiếm nguyên một mặt chính diện, là bộ mặt của cả khu này. Thầy phong thủy cũng nói rồi căn nhà có kết cấu “Đứng vững nhìn xa – Đinh tài hưng vượng”.” Ngưu Hoan Hỉ vui vẻ nói.
“Đinh tài hưng vượng, vậy có nghĩa là cả người và của cải đều hưng thịnh, phát triển tốt phải không?” Dương Nguyệt Như hỏi.
"Đúng vậy, đây là kết cấu phong thủy rất đẹp. Cô có phúc thật đấy, cũng may hôm nay cô tới đây. Nếu cô đến chậm một ngày thôi thì căn biệt thự này sẽ vào tay người khác mất. Dựa vào mối quan hệ của chúng ta thì đương nhiên cháu phải giữ lại cho cô căn nhà tốt nhất rồi. Cô là phu nhân của ông Lý đúng không?” Ngưu Hoan Hỉ biết cách ăn nói nên nhà bán được đều đều.
Dương Nguyệt Như càng nghe thì càng thích.
Nhưng Thẩm Lãng lại cau mày.
Đây hoàn toàn không phải kết cấu phong thủy “Đứng vững nhìn xa –Đinh tài hưng vượng” gì cả.
“Đứng vững” là đằng sau nhà phải “dựa vào núi”. Thứ nhất, sau nhà là một cánh rừng tươi tốt và ngọn núi có dáng đẹp.
Thứ hai là phía sau có một kiến trúc rộng, lớn hơn ngôi nhà phía trước.
Thứ ba là có phía sau có một cụm công trình kiến trúc cao ngang với ngôi nhà phía trước.
Kết cấu phong thủy kiểu “đứng vững” này có lợi cho “đinh vượng” nghĩa là con người khỏe mạnh, có quý nhân trợ giúp và sự nghiệp thành công.
“Nhìn xa” là chỉ mặt tiền nhà rộng rãi thoáng đãng, hướng ra biển hoặc công viên có cảnh đẹp, đường lớn và cách xa những công trình kiến trúc phía trước. Như thế thì có lợi cho việc nhận được vượng khí.
Người sống ở đây cũng có được tâm tình vui vẻ thoải mái, cố gắng làm việc và có cơ phát tài.
Căn biệt thự “tốt nhất” mà Ngưu Hoan Hỉ giới thiệu phía sau không “dựa núi”, điều này không quan trọng bằng việc trước cửa nhà có “ba cây hương”.
Không xa phía trước mặt của căn biệt thự này có ba tòa nhà cao tầng.
Chỉ nhìn vào việc phía trước căn biệt thự có nhà cao tầng thì biết ngay căn nhà không phải có kết cấu “Đứng vững nhìn xa”.
Và ba tòa nhà phía trước giống như ba cây hương, cắm ngay trước cửa của ngôi biệt thự.
Và điều quan trọng nhất là cửa chính của ngôi biệt thự lại nằm ở hướng tây nam. Trong các hướng thì hướng đó là hướng đại hung.
Cửa tử thuộc đất, chỉ phát triển vào mùa thu, còn cửa hung thì không đem lại may mắn.
Nhìn thoáng qua Thẩm Lãng đã biết căn biệt thự này không phải là căn nhà tốt đẹp gì mà đúng ra là ngôi nhà đại hung.
“Căn biệt thự này không may mắn chút nào.”
Dương Nguyệt Như đang lâng lâng thì bị Thẩm Lãng tạt cho một gáo nước lạnh.
Dương Nguyệt Như lập tức nổi điên, nói: “Mày câm mồm đi. Hoan Hỉ đã nói rồi, thầy phong thủy phán mảnh đất là mảnh đất vàng, là kết cấu giúp cả người cả tiền cùng hưng vượng. Sao có thể không may mắn được? Đúng là mồm chó không nhả nổi ngà voi.”
“Trước cửa nhà có ba cây hương, của cải tiêu tán, cả người cũng chết”.
Những lời thế này, Thẩm Lãng chỉ nói một phần. Còn có tin hay không thì đó là quyết định của người kia.
Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm và trả giá cho sự lựa chọn của chính mình.
“Ba nén hương đâu? Mày hoa mắt à? Toàn nói xằng nói bậy!”
Dương Nguyệt Như không để ý đến những lời Thẩm Lãng. Bà ta giẫm lên đôi giày cao gót, vẻ mặt đầy khí thế đi vào bên trong.
Lúc này, khóe miệng Ngưu Hoan Hỉ hơi cong lên, một nụ cười kỳ quái không dễ bị phát hiện lộ ra.