Người của Tề Hóa Vân bắt đầu mở chiếc hộp.
Chỉ thấy, bên trong chiếc hộp toàn bộ là vàng thỏi.
Hơn trăm thỏi vàng, được để ngay ngắn trong hộp, thật khiến người ta kinh ngạc.
Điền Văn Triết là người chơi đồ cổ nổi tiếng, trong nhà có vô số đồ quý hơn vàng, thế nhưng khi nhìn thấy nhiều vàng như vậy, ông vẫn cảm thấy trong lòng có chút hoang mang.
“Cậu chủ Vân, cái này... cái này là...”
Những đồ trong hộp quá quý giá, Điền Văn Triết càng cảm thấy bối rối.
Ông thật sự muốn biết Tề Hóa Vân rốt cục là có ý gì.
“Ông Văn Triết, ngày mai Hồng Thụy Phúc bắt đầu thẩm định, rất mong ông giúp đỡ.” Lời của Tề Hóa Vân trực tiếp thể hiện thành ý.
Lúc đó, Điền Văn Triết cũng đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Tề Hóa Vân.
“Cậu chủ Vân, thẩm định ngày mai, có gia tộc Phái nhà họ Hoàng tham gia, e rằng không tiện.” Điền Văn Triết nói.
“Không tiện lắm ư? Ông xem thứ này vẫn thấy không tiện lắm sao?” Tề Hóa Vân cười lạnh, đặt một cái hộp gỗ đến trước mặt Điền Văn Triết.
Đây là hộp gỗ làm bằng gỗ đàn hương đỏ, phía trên có chạm khắc tinh xảo, đơn giản và giản dị như vậy, chắc chắn không tầm thường.
Nhỏ nhặt như chỉ bán chiếc hộp, ông cũng có thể thu được giá cao.
Chiếc hộp vốn dĩ đã quá đắt, chưa nói đến những thứ bên trong.
Điền Văn Triết vội vã cầm lấy, mở hộp gỗ tâm trạng ông thật khó tả.
Bên trong hộp chứa một viên dạ minh châu, to bằng quả trứng, trong suốt như pha lê, sáng bóng và mát lạnh, toát lên khí chất tao nhã, quý phái.
“Dạ minh châu này vốn đã có lịch sử lâu đời. Nếu tôi không nhầm thì là dạ minh châu của hoàng thất triều Tống của nàng tiên cá. Truyền thuyết kể lại chỉ có dạ minh châu của nàng tiên cá mới có thể có giá trị liên thành như vậy.”
Điền Văn Triết bị cuốn hút với thứ này, cặp mắt già nua dán chặt lên dạ minh châu của nàng tiên cá một khắc cũng không dời đi.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, Tề Hóa Vân nắm chắc đến chín mươi phần trăm.
“Ông Văn Triết, viên dạ minh châu của nàng tiên cá này, tôi mua từ một tay buôn đồ cổ, trị giá ba trăm tỷ năm trăm triệu.” Tề Hóa Vân nói.
“Giá trị ba trăm tỷ năm trăm triệu, thật đáng giá, trên thế giới này không có viên dạ minh châu nào quý hơn của nàng tiên cá!” Điền Văn Triết trở nên hưng phấn.
Lúc này, Tề Hóa Vân cười nói: “Xem ra ông Văn Triết rất có hứng thú với viên dạ minh châu này.”
“Cậu có ý gì?” Điền Văn Triết nâng niu dạ minh châu, thoạt đầu không nghĩ ngợi nhiều về câu nói của Tề Hóa Vân nhưng sau cùng ông hiểu ra.
Tề Hóa Vân muốn đưa cho ông viên dạ minh châu này, cùng với hòm vàng, làm “quà” để mua chuộc ông.
“Cậu chủ Vân, cậu thật sự nỡ đem những thứ quý giá thế này cho tôi sao?” Điền Văn Triết hỏi.
“Đương nhiên, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, bảo bối tặng tri kỷ. Bất kể có giá trị như thế nào, Tề Hóa Vân cũng sẽ không do dự.” Tề Hóa Vân chính trực nói.
Anh ta nói đúng giọng điệu của một quân tử, nhưng trong hoàn cảnh này giống những người đạo đức giả hơn.
Điền Văn Triết biết rõ điều đó. Cái gì mà bảo bối tặng tri kỷ, tri kỷ cái gì, trước đây ông với Tề Hóa Vân không có quan hệ sâu sắc, thậm chí còn không nói với nhau lời nào, khi có chuyện hay nhờ cậy gì thì lại gọi ông hai chữ tri kỷ.
Kỳ thực, Điền Văn Triết đã hiểu được ý định ban đầu của Tề Hóa Vân.
“Cậu chủ Vân, cậu cũng quá khoa trương rồi. Tập đoàn Phi Vũ là cái thứ gì, thứ không có đạo đức. Bán hàng giả, thật đáng xấu hổ. Xin hãy yên tâm cậu chủ Vân. Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất kỳ thứ gì biến chất như vậy!”
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Sự đạo đức giả của Điền Văn Triết cũng không khác gì Tề Hóa Vân.
Bóc mẽ từng chút ra mà nói, hắn thật sự coi mình là cường giả.
“Ông Văn Triết, ông thật sự là lão làng trong giới đồ cổ, chẳng trách Phái nhà họ Hoàng không đấu lại ông. Với tình yêu và tấm lòng chân thành đối với ngành đồ cổ, không ai có thể làm được như ông. Tình yêu của ông thật tuyệt vời à!”
Hai con người này, anh một câu, tôi một câu nịnh bợ lẫn nhau.
Cái gì mà tình yêu với chả nhiệt huyết với đồ cổ, chung quy đổ lại tất cả chỉ vì chữ tiền mà thôi.
Chỉ cần có tiền là mọi thứ không thành vấn đề.
Nửa tiếng sau, Tề Hóa Vân liền rời nhà Điền Văn Triết.
Sau khi nói chuyện xong với nhà họ Điền, cuối cùng viên đá trong lòng Tề Hóa Vân cũng được đặt xuống.
Ngày mai, với sự giúp đỡ của nhà họ Điền, anh chắc chắn 70% rằng Phi Vũ nhất định không thể trở mình.
Sáng hôm sau, Tập đoàn Phi Vũ tổ chức họp báo, sau đó là cuộc họp thẩm định.
Vì là để các chuyên gia cao cấp trong ngành đồ cổ khắp thành phố thẩm định, nên không thể thiếu phái nhà họ Điền và phái nhà họ Hoàng, hai thế lực này sẽ góp mặt như hai phe.
Không giống như Tề Hóa Vân, không ai trong Tập đoàn Phi Vũ đến nói chuyện với phái nhà họ Điền và phái nhà họ Hoàng, chứ đừng nói đến việc tặng quà.
Thẩm Lãng đặc biệt kiểm tra cẩn thận, ở Hồng Thụy Phúc không có cái gọi là hàng giả, anh cũng không cần bất cứ sự hỗ trợ nào.
Tuy nhiên, mối quan hệ của anh với Nhà họ Hoàng cũng không tệ, lần trước ở cuộc họp giám định bức tranh của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, phái nhà họ Hoàng cũng có mặt.
Phía Nhà họ Hoàng đang cần phát triển nên sẽ không dễ dàng trở thành kẻ thù của người khác, ngoài việc có đối kháng với nhà họ Điền, nhà họ Hoàng luôn là một phái tương đối ôn hòa và không dễ dàng đứng chung hàng.
Tuy nhiên, hôm nay phái Điền đại diện nhà họ Tề nên phái nhà họ Hoàng chỉ có thể lựa chọn đại diện Phi Vũ.
Thẩm Lãng với Tống Tri Viễn, những người giỏi nhất trong giới đồ cổ, cũng được mời tham gia. Điều này vừa hợp ý với Thẩm Lãng.
Bởi vì nếu là người ngoài cuộc, anh không thể can thiệp quá nhiều, nhưng nếu anh tham gia với tư cách chuyên gia đồ cổ, có thể thu được lợi ích cho tập đoàn Phi Vũ.
Đen là đen, trắng là trắng, trắng không thể gọi là đen. Anh là học trò giỏi nhất của Thôi Lão Quỷ, luôn ghi nhớ như in lời thầy dạy, giờ đây xảy ra chuyện với chính bản thân mình, anh càng không thể để người khác giẫm đạp mình!
Địa điểm họp báo của Tập đoàn Phi Vũ quy tụ tất cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở đây. Mặc dù hôm nay là xác định đồ cổ, nhưng nó có liên quan đến cuộc chiến tay đôi của hai công ty lớn ở thành phố này. Những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố đều là những người thông minh. Họ hiểu rõ cuộc chiến đấu hôm nay sẽ quyết định cách họ chọn người đứng đầu trong tương lai.
Hiện tại, Tề Hóa Vân dựa vào danh tiếng trước đây và tiềm lực tài chính mạnh mẽ của nhà họ Tề để chiếm ưu thế độc tôn về tài nguyên, vì vậy, mặc dù có scandal nhưng người ủng hộ anh ta vẫn nhiều hơn tập đoàn Phi Vũ.
Tống Tri Viễn bị đám đông vây quanh, ở bên hỏi Thẩm Lãng: “Thẩm Lãng, cậu cho rằng Hồng Thụy Phúc có thể thắng sao?”
“Tranh chấp giữa Phái Điền và Phái nhà họ Hoàng có lịch sử lâu đời. Vòng tròn này rất sâu ấy mà Hồng Thụy Phúc lại tham gia vào tranh chấp giữa hai phe. Nhưng chỉ cần Hồng Thụy Phúc trong sạch và không có đồ giả, cháu sẽ tận lực giúp đỡ!” Thẩm Lãng mặt nghiêm túc nói.
“Có cậu ở đây, cuộc đua này sẽ càng thú vị, hơn nữa cậu rất có thể thay đổi vận mệnh tương lai của Phái nhà họ Hoàng.” Tống Chí Viễn có tầm nhìn thật độc đáo.
Thẩm Lãng nhàn nhạt nở nụ cười: “Ông Viễn, ông nói quá rồi. Cháu chỉ có một nguyên tắc, đó là rạch ròi giữa thật và giả. Nếu ai đó ngang ngược đổi trắng thay đen, cháu nhất định sẽ không bao giờ để yên.”
Vào lúc này, cuộc phỏng vấn của các phóng viên đã kết thúc, tiếp theo là thẩm định của hơn một trăm chuyên gia cao cấp.
Năm vị trưởng lão của Phái Điền đều có mặt, cùng lúc ngồi xuống năm chiếc ghế được làm bằng gỗ hoàng hoa lê, thật là oai phong lẫm liệt!