Tiêu Đại Dũng khẽ hừm lạnh một tiếng, nói rằng: “Chết tiệt, là ông sao! Dám đụng vào cả cậu Thẩm Lãng, tôi đánh chết ông thì còn nhẹ đấy!”
Đến cả Tiêu Đại Dũng dường như cũng không dám đụng tới anh!
Thanh niên này, rốt cuộc là người như thế nào đây.
Mạnh Cảnh Sơn hiểu rõ bản thân đã gây chuyện đến một người có tiếng tăm nhưng hối hận cũng không kịp nữa rồi…
Lúc này, Thẩm Lãng nhìn về phía người quản lý đang ngây người ra.
Vừa nãy quản lý vẫn còn đang ngẩn người đã bị ánh nhìn đầy sát khí kia doạ đến mức toàn thân run rẩy, nhanh chóng giải thích: “Xin đừng đánh tôi, xin đừng đánh tôi... tôi… chỉ là một tạp vụ nhỏ bé mà thôi!”
Nhìn thấy quản lý bị doạ sợ đến bộ dạng như vậy, Thẩm Lãng cũng chả thèm động tay, lạnh lùng nói: “Xin lỗi bạn gái tôi ngay!”
“Xin… xin lỗi.” Người quản lý cứ thế cúi đầu, nói lắp ba lắp bắp.
Bên khác, Mạnh Cảnh Sơn bị đánh ngã nằm xuống đất như một con chó chết rồi bị Tiêu Đại Dũng lôi cổ đến trước mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng rồi nói: “Ban nãy không phải bảo tôi quỳ xuống xin lỗi ông hay sao?”
Mạnh Cảnh Sơn bị doạ tới toàn thân không ngừng run rẩy, liền quỳ xuống, sợ sệt nói: “Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi... tôi có mắt mà không thấy núi cao!”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn sắc mặt của Mạnh Cảnh Sơn như vậy, cũng không tính toán gì nữa, kéo góc áo của Thẩm Lãng nói: “Chúng ta vào ăn cơm đi.”
Thẩm Lãng cười nhạt một cái, quay sang hỏi người quản lý kia: “Bây giờ thì có chỗ ngồi chưa?”
“Có ạ, có ạ.” Quản lý giật mình, lập tức cúi khom người trả lời.
Thẩm Lãng dẫn Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngồi xuống chỗ ngồi gần cửa sổ, Mạnh Cảnh Sơn liền đích thân cầm lấy thực đơn phục vụ.
Sau khi mang thức ăn lên cho anh và Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Mạnh Cảnh Sơn mới cẩn thận từng li từng tí đến bên cạnh Tiêu Đại Dũng, thấp giọng hỏi: “Anh Đại Dũng, người này là ai vậy, đột nhiên…”
Tiêu Đại Dũng hừm lạnh một tiếng, mắng: “Mạnh Cảnh Sơn chết tiệt, may cho ông hôm nay vận may tốt, nếu không thì ông đã nằm trong lò thiêu rồi!”
Mạnh Cảnh Sơn nghe thấy câu đó, bị doạ tới đổ cả mồ hôi lạnh. Như biết bản thân ban nãy đã thực sự đứng trước cửa tử dạo một vòng.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng với ánh mắt kì lạ, trong lòng có chút lo lắng.
“Em cứ nhìn chằm chằm anh như vậy làm gì?” Thẩm Lãng nhịn không nổi liền hỏi.
“Em mới phát hiện ra, có anh bên cạnh thật tốt….” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cười đầy hạnh phúc, nói tiếp:
“Chỉ là không hiểu tại sao hôm nay anh lại nổi giận như vậy?”
Thẩm Lãng mỉm cười với khuôn mặt đầy sự nuông chiều nói: “Bởi vì bọn họ không nên đối đãi với em như vậy…”
Ăn cơm xong, Mạnh Cảnh Sơn và quản lí đồng thời cúi thấp người ra tiễn.
Tiêu Đại Dũng thấy Thẩm Lãng không có truy cứu chuyện kia nữa, cũng mang theo Hồng Minh rời đi.
Mạnh Cảnh Sơn nhìn theo Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Thẩm Lãng rời đi đến khuất bóng, lúc này mới thực sự thẳng lưng, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Các người nhớ rõ cho tôi, về sau nếu như cậu Thẩm Lãng và cô Lâm Nhuyễn Nhuyễn mà đến, nhà hàng Biển Tình nhiệt liệt hoan nghênh!” Mạnh Cảnh Sơn nói với toàn nhân viên.
Sau khi rời nhà hàng Biển Tình, ngồi trên xe, Thẩm Lãng vừa lái xe vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Về đến trang viên Tống Nghị, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vì mệt nhọc cả quãng đường đi, ngồi trên xe ngủ thiếp đi rồi.
Thẩm Lãng sợ làm ồn khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn tỉnh, nhẹ chân nhẹ tay bế dìu cô vào phòng ngủ.
Nhưng nào lại như vậy, vừa đặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn xuống, cô đã tỉnh dậy rồi.
Mượn ánh trăng, Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn Thẩm Lãng đang sờ lấy mặt mình, có chút không kìm lòng nổi.
Cô liền đưa hai tay đặt lên cổ của anh.
Đêm khuya thanh mát, hơi ấm của hai người sưởi ấm cả căn phòng….
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãng đã dậy sớm tập luyện, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lúc này vẫn đang chìm trong giấc mơ.
Ăn sáng với Lâm Nhuyễn Nhuyễn xong, Thẩm Lãng quay trở lại tập đoàn Phi Vũ. Thẩm Lãng ngồi trong văn phòng xem những tài liệu gần đây.
Cùng lúc đó, tại tầng ba của tập đoàn Phi Vũ, Chu Hạo cũng đang ngồi trong văn phòng uống trà, lướt điện thoại.
Đến tập đoàn Phi Vũ lâu như vậy rồi, Chu Hạo ngày nào cũng như vậy.
Thỉnh thoảng sẽ có vài cấp dưới giao tài liệu cho cậu ta ký tên, Chu Hạo chỉ có thể giả vờ kiên trì đến cùng, ký tên theo.
Không phải cậu ta không muốn mượn cơ hội này để thể hiện bản thân mình nhìn xa trông rộng như nào, mà là những tập tài liệu kia đối với Chu Hạo mà nói, giống như thiên thư vậy, nên cậu ta thực sự có xem cũng không hiểu.
Lúc này, văn phòng Chu Hạo có tiếng gõ cửa.
“Mời vào!” Nhìn thấy người đi vào, cậu ta mới thu dọn qua loa, bỏ chân đang gác trên bàn xuống.
“Phó giám đốc Chu Hạo, anh tìm tôi sao?” Người đi vào không phải ai khác mà là cô gái lễ tân, Lưu Oánh Oánh.
Nhìn thấy Lưu Oánh Oánh đi vào, Chu Hạo mừng trong lòng. Mau chóng nháy mắt một cái, giấu điện thoại trong tay đi, mỉm cười đứng dậy kéo rèm cửa xuống.
“Đúng rồi, đúng rồi, nào lại đây ngồi xuống đi!” Đóng cửa xong, Chu Hạo ngồi xuống sô pha bảo Lưu Oánh Oánh qua đây ngồi xuống.
Lưu Oánh Oánh cứ vậy cúi đầu, vẻ mặt đầy hoảng loạn, lúc này tâm trí cô ấy mười phần đều là sợ hãi.
“Phó giám đốc Chu Hạo, tôi vẫn còn có việc, anh cần gì thì nói nhanh đi ạ!” Lưu Oánh Oánh nói xong, đã chuẩn bị đi về phía hướng cửa.
Chu Hạo lúc này phản ứng nhanh, bước hai bước đến trước mặt, trực tiếp kéo tay Lưu Oánh Oánh đến trước ghế sô pha ngồi.
“Oánh Oánh… cô nói xem, bây giờ cô ngồi đây uống trà nói chuyện cùng tôi, còn thoải mái hơn là cứ ngu ngốc đứng ở đó đấy!” Chu Hạo vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lưu Oánh Oánh, ánh mắt không ngừng nhìn xuống đôi chân dài trắng nõn dưới chiếc váy kia.
“Tôi... tôi vẫn là nên đi về làm việc thôi!” Lưu Oánh Oánh nói, lần nữa lại đứng dậy rời đi.
Nhưng lần này, Chu Hạo có chút nhịn không nổi, trực tiếp từ đằng sau ôm lấy eo của Lưu Oánh Oánh.
Lưu Oánh Oánh bị doạ tới phải kêu lên, hét: “Anh… anh mau buông tôi ra!”
Lúc này, Chu Hạo căn bản không sợ cô ấy hét lên để thu hút gọi người tới, hơn nữa còn cố ý lại gần bên tai của Lưu Oánh Oánh, lúc này cậu ta ngửi thấy trên người cô ấy toả ra một mùi hương nhẹ nhàng, Chu Hạo càng thêm mê mẩn.
“Oánh Oánh, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi. Em có biết không?” Chu Hạo nói.
“Phó giám đốc Chu Hạo, nơi này là phòng làm việc, anh cũng đừng có làm bừa!”
Lưu Oánh Oánh bị doạ tới mặt trắng bệch, cô ấy muốn thoát ra nhưng phát hiện ra Chu Hạo ôm càng chặt hơn.
Chu Hạo cười lạnh, nói: “Oánh Oánh, em đi theo anh rồi sẽ không phải chịu thiệt đâu! Bây giờ ai trong công ty không biết rằng đằng sau anh có một người tầm cỡ để dựa vào cơ chứ! Nếu không, làm sao có thể vào công ty làm phó giám đốc được. Nếu em có mắt, anh bảo đảm về sau sẽ được được giàu sang phú quý...”
“Xin anh hãy bỏ tôi ra... cầu xin anh đó…” Lưu Oánh Oánh van xin nói.
Có thế lực đứng đằng sau chống lưng cho Chu Hạo, Lưu Oánh Oánh những ngày này cũng nghe đồn thổi rồi. Chỉ là không hề nghĩ rằng Chu Hạo đột nhiên lại to gan như vậy, ở trong chính công ty quấy rối mình.
Hai hàng nước mắt của Lưu Oánh Oánh cứ thế chảy xuống hai má, trong lòng vừa cảm thấy sợ hãi vừa hối hận, bản thân cô ấy không nên đến nơi này thì tốt rồi.
“Đến đây, trong phòng này không có ai, chỉ có anh với em mà thôi…” Chu Hạo càng to gan rồi, lúc này Lưu Oánh Oánh đã bị đẩy tới trước ghế sô pha.