Tôn Hồng Nghĩa dù sao cũng là một ông già giang hồ, cố nén bất mãn trong lòng xuống, ho một tiếng, ngồi xuống.
“Cậu Chu Hạo à, cậu không cần phải thất vọng, giám đốc Từ đã sắp xếp cho cậu một vị trí nhân viên kinh doanh rồi!” Tôn Hồng Nghĩa trầm giọng nói.
“Cái gì!” Chu Hạo kinh hãi, trực tiếp từ trên ghế đứng lên.
Tương phản quá lớn khiến Chu Hạo trong lòng vừa vui sướng dạt dào căn bản không thể nào tiếp nhận được kết quả này.
“Chu Hạo, cậu bình tĩnh một chút được chứ! Cậu phải biết chức vụ này bao nhiêu người muốn ứng tuyển mà cũng không ứng tuyển được, nhân viên kinh doanh của tập đoàn Phi Vũ chúng ta nhưng so với phó giám đốc của công ty bình thường đều khiến người ngưỡng mộ hơn!” Tôn Hồng Nghĩa thản nhiên nói.
Chu Hạo bây giờ căn bản không thể đảm đương những việc này, trong mắt cậu ta thì ít nhất mình cũng phải nhậm chức làm giám đốc hoặc phó giám đốc, không nghĩ đến mình bị sắp xếp thành công nhân ở cấp cơ sở.
“Ông không nhầm chứ, ông biết tôi là ai giới thiệu phải không? Để tôi làm nhân viên kinh doanh, căn bản là không thể nào!” Chu Hạo lạnh giọng nói.
Tôn Hạo Nghĩa sửng sốt, chậm rãi nói: “Cậu chẳng lẽ không phải người mà giám đốc Từ giới thiệu tới hay sao?”
Mặc dù Chu Hạo không biết Thẩm Lãng rốt cuộc có phải ông chủ của tập đoàn Phi Vũ hay không, nhưng có thể khiến giám đốc Từ sắp xếp chức vụ cho cậu, nên nhất định chức vụ phải cao hơn so với giám đốc Từ!
Chu Hạo khinh thường cười, lại ngồi xuống lần nữa, thản nhiên nói: “Tôi thấy ông thật sự là cái gì cũng không biết, tôi căn bản không biết giám đốc Từ, nhưng mà người giới thiệu tôi đến là nhân vật lớn họ Thẩm kia kìa!”
“Họ Thẩm?” Tôn Hồng Nghĩa đứng ngồi không yên, trực tiếp từ trên ghế đứng lên.
Đến tập đoàn Phi Vũ nhiều năm như vậy Tôn Hồng Nghĩa biết cấp cao của tập đoàn Phi Vũ chỉ có một người họ Thẩm mà thôi, đó chính là ông chủ.
Sau khi tới thành phố Giang Nam, người biết chuyện của tập đoàn Phi Vũ chỉ có ít ỏi mấy người, nếu Chu Hạo không thật sự biết ông chủ, nhất định không nói được ra cái họ này.
Chu Hạo lăn lộn nhiều năm như vậy cái khác không biết, nhưng bản lĩnh quan sát sắc mặt vẫn phải có, thấy Tôn Hồng Nghĩa phản ứng lớn như vậy, trong lòng đối với thân phận của Thẩm Lãng đã xác nhận, nhất định là một nhân vật lớn!
“Cậu Chu Hạo à, cậu... điều cậu nói là sự thật?” Tôn Hồng Nghĩa xác định lại lần nữa.
“Hừ...” Chu Hạo sắc mặt trầm xuống, cầm ly trà đặt xuống bàn, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ tôi còn có thể lừa ông chuyện này sao? Cần tôi bây giờ gọi điện cho anh để xác nhận một chút, ông cần hiểu rõ nếu đắc tội tôi, đối với ông không có chút lợi nào cả!”
Tôn Hồng Nghĩa chớp mắt, sắc mặt có chút trở nên trắng bệch.
Mình ở công ty này nhiều năm như vậy, luôn luôn giữ phép tắc, từ trước đến nay chưa từng có hành vi gì không an phận, nếu bởi vì chuyện này mà đắc tội người ta, mất nhiều hơn được!
Lúc này, Chu Hạo đã cầm điện thoại ra, tùy ý đọc ra một số điện thoại, làm bộ sắp gọi đi.
“Ai da ai da, cậu xem cậu Chu, tôi còn chưa nói là không tin cậu, chỉ là chuyện này là do giám đốc Từ sắp xếp, không liên quan tới tôi thôi!” Tôn Hồng Nghĩa giải thích với Chu Hạo.
Chu Hạo liếc mắt, nhìn ra Tôn Hồng Nghĩa này xem ra cũng không phải hiểu rõ quan hệ của mình và Thẩm Lãng, nhưng đối vơi Thẩm Lãng cực kỳ kiêng kỵ.
“Trưởng phòng Hồng Nghĩa à, tôi nói rõ cho ông, quan hệ của tôi và nhân vật lớn đó Từ Nghị có thể không biết, ông đó nói chuyện này nếu như để ông làm, vậy tôi nhất định sẽ ở trước mặt nhân vật lớn đó thay ông nói tốt vài câu!” Chu Hạo vẻ mặt thản nhiên nói, dáng vẻ nhìn qua trong như là tình thế bắt buộc.
Tôn Hoành Nghị ánh mắt lập tức thay đổi trở nên sắc bén, nghĩ đến bản thân nhiều năm như vậy đều không có cơ hội thăng chức, đây không phải là một cơ hội tuyệt vời của ông ta hay sao!
“Nếu như cậu Chu bằng lòng trước mặt nhân vật lớn nói tốt cho tôi vài câu, vậy thật sự là phúc khí của tôi!” Tôn Hoành Nghị mặt đầy tươi cười nói.
Lúc này, Chu Hạo liếc mắt nhìn gói thuốc lá đầu lọc Vinataba trên bàn Tôn Hồng Nghĩa.
Tôn Hồng Nghĩa ngẩn người, lập tức cầm gói thuốc lá chuyển cho Chu Hạo.
“Ai da, cậu xem, cũng không biết cậu Chu hút thuốc, đây là thuốc tôi mới mua, cậu cầm hút trước!” vừa châm lửa cho Chu Hạo, Tôn Hồng Nghĩa vừa nói.
“Tôi sao lại không biết xấu hổ như vậy...” Chu Hạo cười nói, nhưng lại tiện tay bỏ gói thuốc vào túi áo.
“Vậy cậu Chu Hạo muốn làm gì? Cậu phải biết mặc dù tôi là trưởng phòng nhân sự, nhưng chức vị quá cao cần phải có giám đốc Từ hoặc quản lí cấp cao mới có thể quyết định được!” Tôn Hồng Nghĩa nói thẳng.
Chu Hạo không vội vàng, để Tôn Hồng Nghĩa sắp xếp chức vụ, bởi vì nếu như chức vụ này không thể mang đến cho hắn quyền lợi gì, chỉ là một chức vụ bù nhìn thì đối với cậu ta mà nói không có ý nghĩa gì.
“Vậy trưởng phòng Hồng Nghị có kiến nghị gì không? Ông cũng biết mặc dù quan hệ của tôi và nhân vật lớn đó rất tốt, nhưng là phương diện chức vụ vẫn cần bên ông xem xét thêm một chút, suy cho cùng phương diện này ông đã có kinh nghiệm lâu năm rồi!” Chu Hạo cười nói.
Tôn Hồng Nghĩa nhất thời hiểu rõ ý của Chu Hạo, phải nói là ở tập đoàn Phi Vũ, bộ phận mà quyền lực và béo bở nhất là bộ phận đầu tư, bây giờ tập đoàn Phi Vũ nắm trong tay những hạng mục lớn nhỏ của khu kinh tế mới ven biển thành phố Giang Nam, đều là những hạng mục đứng đầu cả.
Rất nhiều công ty xí nghiệp lớn đều muốn tìm đến hợp tác, mà nhiệm vụ chủ yếu của bộ phận đầu tư chính là tìm kiếm đối tác hợp tác, ở trong này sẽ có rất nhiều lợi ích qua lại.
“Cậu Chu, tôi phải nói bộ phận đầu tư hiện nay là bộ phận nổi tiếng nhất của tập đoàn Phi Vũ, không đơn giản là có thể tiếp xúc rất nhiều nhân vật lớn, còn có thể từ trong đó đạt được không ít thứ... có ích...”
Nói đến đây, Tôn Hồng Nghĩa cười hắc hắc, chuyện này mặc dù không thể xảy ra bên ngoài nhưng trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ.
“Được, vậy thì giám đốc của bộ phận đầu tư đi!” Chu Hạo nói.
Tôn Hồng Nghĩa nghe thấy lời này vẻ mặt khó xử, nói: “Việc này tôi làm không được... nếu như cậu Chu Hạo muốn đến bộ phận đầu tư, tôi có thể sắp xếp cậu làm phó giám đốc, suy cho cùng vị trí giám đốc cần phải được tổng giám đốc Từ gật đầu mới được!”
Chu Hạo biết chuyện này nhất định không thể để Từ Nghị biết, đành phải giả bộ miễn cưỡng, gật gật đầu, nói: “Có thể chứ! Ông nên biết, chức vụ này cũng không cao, cho nên ông cũng không cần nói với Từ Nghị bên đó! Ngoảnh đầu nhìn lại tôi mà làm ra thành tích gì, nhất định sẽ ở trước mặt nhân vật lớn đó nói là có công lao của ông nữa!”
Tôn Hồng Nghĩa liên tục gật đầu, thuận tay từ trong ngăn kéo lấy ra gói thuốc cao cấp, đưa cho Chu Hạo, cười nói: “Vậy làm phiền cậu Chu rồi, bao thuốc này mời cậu cầm để hút...”
Cư như vậy, Chu Hạo cầm gói thuốc, cảm thấy thõa mãn đi ra khỏi phòng nhân sự, đến bộ phận đầu tư nhậm chức.
Không đợi Chu Hạo đi đến khu vực ban công bộ phận đầu tư, Tôn Hồng Nghĩa đã gửi cho người ở bộ phận đầu tư một văn kiện.
“Chào phó giám đốc Chu, tôi là Vương Phi, có việc gì cần tiền cứ việc phân phó!”
“Phó giám đốc Chu không nghĩ đến cậu còn trẻ như vậy, tôi là Lý Nhất Minh, sau này xin được chiếu cố nhiều hơn!”
“Tôi là Tiền Trình...”
Mấy người nhìn thấy Chu Hạo liên tục gật đầu chào hỏi.
Trong lòng Chu Hạo rất đắc ý, nhưng trên mặt vẫn bộ dáng tương đối uy nghiêm, phải biết bây giờ nếu như trong giọng nói cậu ta mà biểu hiện quá đắc ý, nhóm người này nhất định sẽ cảm thấy bản thân là người dễ nói chuyện.
“Khụ!” Chu Hạo giả vờ hắng giọng uy nghiêm, sau khi thấy mọi người đã yên tĩnh lại, mới bắt đầu mở miệng nói: “Chào mọi người, tôi không nói nhiều nữa, Lý Nhất Minh, cậu sắp xếp lại tài liệu công tác của chúng ta hiện nay mang đến bàn làm việc của tôi, pha tôi một cốc cà phê mang đến phòng làm việc!”