Siêu Cấp Đại Gia

Chương 315: Chương 315: Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!




Đúng là có mắt mà không biết vàng ngọc!

Như này thì mẹ nó ông đây cũng phục luôn rồi.

Đám người này không nhìn thấy hai chữ “Mao Đài” trên bình rượu hay sao?

“Các người không uống thì tôi uống!” Thẩm Lãng lạnh nhạt nói.

Vừa hay, nếu như để đám ngu xuẩn này có được rượu ngon thì đúng là phung phí của trời.

Hứa Tịnh vẫn còn có thành kiến rất lớn.

“Nếu anh muốn uống thì ra ngoài mà uống, loại phế phẩm này rõ ràng là đang hạ thấp đẳng cấp của Minh Nguyệt mà!” Cô ta chỉ vào hai chai rượu cũ đó, giọng nói giống như bị nghẹt mũi.

Thẩm Lãng thấy dáng vẻ cay nghiệt của Hứa Tịnh, anh cũng đã hiểu đại khái được vì sao Lâm Manh Manh lại có nhiều điểm bất đồng với chị cô ta như thế.

Ngày nào cũng ở cùng với Hứa Tịnh, suốt ngày tiếp xúc với loại người như này, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

“Rượu Mao Đài mà cũng là phế phẩm sao?” Thẩm Lãng cười khẩy một cái, tự mình mở một bình ra.

“Xí! Cứ tưởng trên đó viết hai chữ Mao Đài thì là Mao Đài thật hay sao? Mao Đài phân ra rất nhiều cấp bậc. Bình Mao Đài này có nhiều đất sét như vậy, không phải là anh đã nhặt nó từ trong thùng rác đấy chứ?”

Đúng là ngu như đầu bò.

Rượu Mao Đài đã cất vào trong hầm suốt ba mươi năm, nếu như giống y như mới thì đó mới cần phải nghi ngờ là hàng giả.

“Ngu muội dốt nát!” Thẩm Lãng rót cho mình một ly rượu đầy, chầm chậm nhấp một ngụm.

Cảnh tượng này đều được Lâm Manh Manh nhìn thấy hết, cô ta chỉ cảm thấy ngượng ngùng không biết chui vào đâu.

Người bạn trai này của chị gái thật sự ngu khủng khiếp.

Mặc dù cô cảm thấy Hứa Tịnh có hơi quá khích, nhưng dù sao người ta cũng là người tinh anh trong nghề, lẽ nào lại không hiểu về rượu Mao Đài được bằng anh sao?

Lâm Manh Manh không nói gì, cô thất vọng lắc đầu, chỉ muốn thời gian trôi nhanh một chút, nhanh chóng kết thúc buổi họp mặt này mà thôi.

Cô thấp thỏm không yên lấy điện thoại ra, không biết nên làm gì để biến mất khỏi khoảng thời gian này.

Cô tìm thấy một người bạn mạng vừa kết bạn không lâu trong danh sách bạn bè, thế nên cô đã dốc hết tâm sự với người đó.

Người bạn mạng này vô cùng nhiệt tình, mỗi lần Lâm Manh Manh có điều gì phiền não đều sẽ tìm đến anh ta tâm sự.

Hai người rất nhanh đã trở nên thân thiết, trở thành những người bạn mạng tâm linh tương thông.

Lần này cũng không ngoại lệ, Lâm Manh Manh vừa ăn vừa nói chuyện với người bạn mạng này.

Sau khi tâm sự xong, tâm trạng Lâm Manh Manh cũng tốt hơn rất nhiều.

Mặc dù cô ta không biết đối phương là ai, cũng chưa từng gặp mặt đối phương, nhưng chính bởi vì không quen biết nên mới có thể dốc hết tâm tư như vậy.

“Cảm ơn vì anh đã ở bên cạnh lắng nghe tôi, bây giơ tâm trạng tôi tốt hơn nhiều rồi.”

“Một lát nữa cô sẽ nhận được một món quà.”

“Thật sự không cần đâu, anh bận như vậy mà còn dành thời gian ra trò chuyện với tôi, như vậy tôi đã phải cảm ơn anh lắm rồi.”

“Manh Manh, tôi hy vọng mỗi ngày cô đều có thể vui vẻ, cũng hy vọng chúng ta có thể duy trì được tình bạn này ngày càng dài lâu.”

Lâm Manh Manh có nói cảm động, cô thật sự không ngờ ở trên mạng xã hội không thân không thích này mà lại có được một người bạn tốt, nhiệt tình đến thế.

Cộc cộc...

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Bên ngoài phòng có người.

Khi cửa phòng được mở ra, một nhân viên mặc bộ đồng phục của cửa hàng châu báu Ý Lan San, tay bê một hộp được đóng gói rất đẹp xuất hiện ở cửa.

Tôn Dã nhìn một cái liền biết đây là nhân viên ở cửa tiệm châu báu nhà mình.

“Anh tới đây làm gì? Ở đây không có chuyện của anh, quay về nói với bố tôi, tối nay tôi không về nhà!” Tôn Dã lạnh lùng nhìn nhân viên cửa hàng kia một cái.

Còn nhân viên đó lại cười ngại ngùng nói: “Cậu chủ, tôi tới không phải để tìm cậu đâu, có một vị khách đã đặt một vòng tay ngọc bích của cửa hàng mình, kêu tôi giao tới phòng 601 của nhà hàng Minh Nguyệt.”

Tôn Dã hơi ngạc nhiên, ai đã đặt vòng tay từ Ý Lan San nhỉ? Hơn nữa lại không kêu giao đến nhà mà còn giao tới tận đây?

Ở hội trường có tám người, là ai đặt đây?

“Người đặt vòng tay là ai vậy?” Tôn Dã hỏi.

“Chuyện này tôi thật sự không biết, dù sao thì giám đốc Tôn cũng nói với tôi, để cho một cô gái tên Lâm Manh Manh ký nhận, xin hỏi Lâm Manh Manh là ai vậy ạ?” Nhân viên của Ý Lan San hỏi.

Mọi người vừa nghe thấy thì sững người!

Mấy người Chúc Dương Dương, Hứa Tịnh lần lượt nhìn về phía Lâm Manh Manh.

Còn Lâm Manh Manh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Giao... giao cho tôi? Ai vậy? Ai mà tốt vậy?”

Chuyện này đến đột ngột quá.

Vòng ngọc phỉ thúy của Ý Lan San chắc chắn là không rẻ chút nào.

Lâm Manh Manh được sủng ái đâm ra kinh sợ, cô ta cảm thấy mình giống như đang sống trong mơ vậy.

“Lẽ nào... là anh ấy? Anh ấy nói muốn tặng tôi một phần quà...”

Nghĩ tới đây, trái tim bé nhỏ của Lâm Manh Manh lại đập thình thịch.

Cô đoán rằng là người bạn quen trên mạng mà cô nói chuyện trước đó.

Bởi vì tối qua khi cô và đối phương nói chuyện, cô đã nói cho đối phương biết số phòng của buổi họp mặt, hôm nay lại nói hăng như vậy, gần như là hai người không sao nói hết chủ đề được.

“Anh ấy... anh ấy đối xử với tôi tốt quá...” Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Manh Manh dần đỏ ửng lên, trong lòng cũng vô cùng ấm áp.

“Cô Lâm Manh Manh, mời cô ký nhận.” Nhân viên của Ý Lan San đưa hộp quà được gói tinh xảo qua cho cô ta.

“Được.” Lâm Manh Manh cẩn thận nhận lấy, cô ta mở hộp ra.

Đập vào mắt họ là một chiếc vòng tay phỉ thúy lấp lánh ánh pha lê.

Vẻ ngoài tinh xảo, không chút tạp chất, nhìn rất cao cấp.

Mấy người Hứa Tịnh, Chúc Dương Dương nhìn chiếc vòng ngọc thì mắt cũng sáng lên.

Thậm chí ngay cả Tôn Dã cũng lộ ra biểu cảm nghi ngờ.

Anh ta là con trai giám đốc cửa hàng châu báu Ý Lan San, theo lý thì nên bình tĩnh mới phải, thế nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy này thì cũng không tránh khỏi kinh ngạc.

Bởi vì sản phẩm vòng ngọc này tuyệt đối không phải thứ người thường có thể có được. Hơn nữa đây lại còn là một trong những sản phẩm cao cấp nhất của cửa hàng châu báu Ý Lan San!

“Vòng ngọc này có giá bao nhiêu?” Tôn Dã vội vàng hỏi nhân viên kia trước khi anh ta rời đi.

“Thưa cậu chủ, chiếc vòng ngọc này giá hơn hai trăm tỉ.” Nhân viên trả lời.

Bốp....

Trong phòng nhất thời trở nên bùng nổ.

“Cái gì? Vậy mà hơn hai trăm tỷ á?”

“Sao có thể được, có ai lại đi tặng cho Lâm Manh Manh vòng ngọc giá hơn hai trăm tỷ chứ?”

“Liệu có phải gửi nhầm không đấy, có khi là trùng tên không chừng, chứ Lâm Manh Manh mà có bạn đại gia ư?”

Chúc Dương Dương và Hứa Tịnh đều ném ánh mắt đố kỵ về phía Lâm Manh Manh, ngay cả Tôn Dã cũng đố kỵ với cô ta.

Mặc dù nói đó là đồ của cửa hàng nhà anh ta, nhưng trên thực tế bố anh ta cũng chỉ làm công cho người khác, nhà anh ta quả thật giàu nhưng cũng không mua nổi vòng ngọc có giá hơn hai trăm tỷ này.

Chiếc vòng phỉ thúy này có thể đổi một chiếc xe mới của Tôn Dã, đúng là khiến người ta há hốc mồm!

Lúc này, trong lòng Lâm Manh Manh ngoại trừ kích động ra thì còn có cảm động nữa.

Cô đã bị người ta làm cho cảm động rồi, nước mắt nơi khóe mắt chỉ trực trào rơi xuống.

Từ trước tới giờ cô ta chưa từng nhận được món quà nào cao quý như vậy, hơn hai trăm tỷ là khái niệm gì, nó có thể đổi lấy một căn nhà ở khu cô sống đấy!

Toàn bộ người trong nhà có gom góp lại nửa đời cũng không kiếm được nhiều như thế!

“Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh, chúng ta còn chưa gặp mặt mà anh đã tặng tôi món quà đắt như vậy, tôi thật sự cảm động lắm. Có lẽ anh có rất nhiều tiền nên không quan tâm đến số tiền này, nhưng tôi thật sự bị anh làm cho cảm động phát khóc rồi.”

Trong lòng Lâm Manh Manh không ngừng nói cảm ơn, sự kích động này không thể nào diễn tả bằng lời không được.

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Manh Manh cảm nhận được chị em trong ký túc ngưỡng mộ với cô, thậm chí còn đố kỵ!

Bây giờ cô vô cùng hưởng thụ loại cảm giác được đố kỵ là như thế nào.

Bốn năm đại học, đây là lần đầu tiên cô được ánh mắt đố kỵ bao quanh, cảm giác rất thoải mái, rất sung sướng.

Bị đè ép bốn năm, hôm nay cuối cùng cô cũng được toại nguyện, được xõa ra hết rồi!

“Manh Manh, cô cất kĩ chiếc vòng ngọc này lại đi, đừng nói cho chị cô biết.” Thẩm Lãng nói với Lâm Manh Manh.

Chủ yếu là vì Thẩm Lãng lo lắng Lâm Nhuyễn Nhuyễn sẽ đau lòng.

Bởi vì bình thường Lâm Nhuyễn Nhuyễn không thích để anh phung phí tiền bạc, mỗi lần đi dạo phố mua trang sức anh đều giấu giá tiền của nó hết.

Bây giờ Lâm Nhuyễn Nhuyễn còn chưa biết, trang sức châu báo trên người cô có thể mua được một tầng lên tới hơn hai trăm mét vuông ở trung tâm thành phố.

Nhưng Lâm Manh Manh lại bĩu môi, không vui nói: “Chuyện này liên quan quái gì đến anh? Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.