Siêu Cấp Đại Gia

Chương 217: Chương 217: Cơ hội duy nhất để cá ươn trở mình!




Tuy nhiên, sự kiêu ngạo như vậy của Tống Từ, Thẩm Lãng trực tiếp bế cô lên, giơ tay phát vào mông cô hai cái.

“Tôi thấy cô đang ngứa đòn rồi đó.”

Thẩm Lãng chỉ là nói đùa, nhưng lại là Tống Từ bị dọa đến giật mình.

Công tử người sói là anh đây có loại phụ nữ nào mà chưa từng gặp qua, cô chủ nhà họ Tống là đang muốn lên trời rồi phải không.

“Thẩm Lãng! Anh thả tôi xuống!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Tống Từ hướng xuống đất, mà lưng thì hướng lên trên, cái mông thì lơ lửng giữa không trung.

“Đã ngoan ngoãn chưa?”Thẩm Lãng cười hỏi.

“Anh thả tôi xuống trước đã!” Gương mặt của Tống Từ đỏ bừng như sắp hộc máu.

“Rốt cuộc là đã ngoan ngoãn chưa?” Thẩm Lãng lại hỏi.

“Ngoan... ngoan ngoãn rồi..”Cuối cùng Tống Từ cũng chịu thua.

“Gọi anh đi.” Thẩm Lãng cười nhàn nhạt.

“Anh...”

“Chưa ăn cơm hả?”

“Anh!”

Đúng lúc này, Tống Trí Viễn và Tống Tốn đã trở về, cửa mở ra.

“Tiểu Từ, sao vậy Tiểu Từ, có khách đến nhà à?”

Hai cha con nhà họ Tống vừa mở cửa phòng Tông Từ đã nhìn thấy cảnh tượng “không thể chịu nổi” này ở trước mặt.

Trong phút chốc, hai cha con nhà họ Tống đều giật mình, lông mày nhướng lên kinh ngạc, vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía trước.

“Giới trẻ bây giờ, sống thoáng quá nhỉ?” Gương mặt già của Tống Trí Viễn đỏ bừng lên, quay đầu về hướng khác.

“Con gái lớn không giữ được, bố còn lo lắng hai người chúng nó có khoảng cách, bố nhìn bây giờ xem, cũng đã đến nhà rồi này, bước tiến này cũng lớn quá đó!” Khuôn mặt Tống Tốn đều vẻ tức giận, trong lòng cảm thấy rất đau lòng cho con gái.

Tất cả những người làm bố thì đều có cảm giác như vậy, khi con gái mình đang yêu đương hẹn hò, ông bố sẽ luôn cảm thấy một cây cải tốt mà mình nuôi đã bị một con lợn lấy đi, mà trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào thích ứng được.

“Tiểu Từ, nhà họ Tống chúng ta là gia đình có tiếng tăm, cháu không thể kiềm chế một chút sao? Thể hiện khuôn phép nữ tính đoan trang của gia tộc ra được không?”

Tống Trí Viễn ngoài mặt thì nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại thầm nhẹ nhõm.

Bởi vì, cảnh tượng này trước mắt chứng tỏ hai đứa trẻ có tình cảm với nhau, cho nên không cần phải giúp chúng bồi dưỡng tình cảm nữa.

Tống Tốn thì khác, trong lòng ông rất khó chịu, gương mặt hằm hằm xông đến kéo Thẩm Lãng và Tống Từ ra.

“Ông nội, bố, hai người đều hiểu lầm rồi.” Khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Tống Từ đã đỏ bừng một mảng.

“Đúng vậy ông Tống, hiểu lầm thôi, bọn cháu chỉ đang làm trò tí thôi.” Thẩm Lãng cũng giải thích.

Tống Trí Viễn nghiêm túc nói: “Đừng nhìn vào tuổi tác của ông mà coi thường, ông cũng lướt mạng, cũng biết các mấy người trẻ tuổi các cháu tính tình cởi mở, nhưng là phải chú ý thân thể và nhẹ nhàng hiểu không? Chưa kết hôn đã như vậy, nếu như kết hôn xong thì còn ra thể thống gì!”

Tống Từ cũng đanh thép nói: “Thẩm Lãng! Tiểu Từ nhà bác đã bị cháu dạy hư rồi, con bé vẫn là thiếu nữ trẻ tuổi, không hiểu sự đời, bao nhiêu lễ giáo đạo đức mà bác dạy cho nó đã đều bị cháu phá hỏng hết rồi!”

Nghe thấy mấy lời này, Thẩm Lãng trực tiếp cứng họng.

Không phải chỉ là vỗ vào mông mấy cái thôi sao, có làm sao đâu chứ, đều là do bọn họ nghĩ nhiều mà thôi.

“Tiểu Lãng, nếu như cháu đã làm vậy thì phải chịu trách nhiệm! Chỉ có như thế này mới là đàn ông! Nếu cháu dám phụ lòng Tiểu Từ nhà ông, nhà họ Tống chúng ta nhất định phải khiến cháu trả giá đắt!” Tống Trí Viễn giả bộ nghiêm khắc cảnh cáo Thẩm Lãng.

Chết tiệt!

Thần Lãng càng không nói nên lời.

Ông đây đã làm gì, mà bắt ông đây phải chịu trách nhiệm?

Nếu như tôi đã làm, thì không cần ông nói tôi cũng chắc chắn chịu trách nhiệm, gia tộc người sói trước giờ chưa bao giờ lật lọng bội ước.

Vấn đề là bọn tôi đều không làm gì cả!

“Về chuyện này, ông nên để cháu gái của mình giải thích cho đi, nếu như không phải cô ấy cầu xin cháu qua đây, thì cháu cũng sẽ không đến đây vào lúc muộn thế này.” Thẩm Lãng nói với Tống Trí Viễn.

Cha con nhà họ Tống nghe vậy thì lông mày cau chặt lại.

Cả hai người họ đều nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Là Tiểu Từ của nhà họ chủ động, điều đó chứng minh, con bé là người yếu thế hơn về mặt tình cảm.

“Không được, mang tiếng là con gái vàng ngọc của nhà họ Tống, làm sao có thể dung tục như vậy, đêm hôm khuya khoắt làm sao có thể chủ động tìm đàn ông chứ. Nếu như bị truyền ra ngoài, thì sẽ trở thành trò cười cho người ta đó!” Nội tâm Tống Từ bắt đầu trở nên hoảng loạn, ông không ngờ con gái mình lại hạ thấp bản thân, xúc phạm đến danh tiếng của nhà họ Tống như vậy.

Tống Trí Viễn dở khóc dở cười, cứ tưởng Tiểu Từ coi thường Thẩm Lãng, nhưng không ngờ lại rất chủ động, thật sự không biết là vui mừng hay là lo lắng.

Thấy hiểu lầm ngày càng sâu sắc, Tống Từ kéo ông nội và bố lại, đỏ mặt giải thích toàn bộ câu chuyện.

Sau khi hai cha con nhà họ Tống biết được sự thật, lại không hề có cảm giác vui vẻ nào.

Bởi vì quan hệ giữa Thẩm Lãng và Tống Từ thảm hại như thế, vậy thì chuyện cưới xin này không phải đã bị ngâm nước rồi sao.

Thậm chí, Tống Trí Viễn còn mong mọi chuyện đều thành thật, dù sao thì chỉ có Thẩm Lãng mới có thể chăm sóc cho Tống Từ đến hết đời.

Nhưng Tống Trí Viễn không có nói bí mật bên trong đó cho hai đứa biết, rõ ràng là vẫn chưa đến lúc!

“Hai đứa này, haiz!”

Tống Trí Viễn chỉ vào Tống Từ và Thẩm Lãng, lắc đầu thở dài.

Thẩm Lãng và Tống Từ nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy không thể giải thích được.

Trước đó khi chưa giải thích thì nổi giận đến vậy, điều này quả thực có thể hiểu được. Nhưng tại sao sau khi giải thích rõ ràng xong thì lại còn tức giận hơn nữa?

Sau đó, Tống Trí Viễn điều chỉnh lại cảm xúc, bước tới vỗ vai Thẩm Lãng nói: “Tiểu Thẩm, ngày mai đến đại học Giang Hoa để báo cáo đi, ông đã sắp xếp một công việc cho cháu, cũng được coi là nhàn nhã, trong khi tham gia các dự án mới của Tập Đoàn Tống Thị, cháu có thể làm việc tại Đại học Giang Hoa khi có thời gian.”

Tống Trí Viễn lại trở về với kế hoạch ban đầu, vừa bồi dưỡng Thẩm Lãng thành công, vừa vun đắp mối quan hệ giữa cháu gái và Thẩm Lãng.

Bây giờ Thẩm Lãng đã biết được ý đồ của Tống Trí Viễn, trong lòng lại không có chút hưng phấn kích động nào.

Anh đường đường là cậu chủ người sói, là người thừa kế đầu tiên của gia tộc ở Hoa Hạ, nên làm sao có thể tới ở rể ở nhà họ Tống Chứ, người trong gia tộc nhất định sẽ không đồng ý, thậm chí đừng bao giờ nghĩ tới chuyện phi thực tế này!

“Cảm ơn ông Tống có lòng tốt, nhưng mà không cần đâu ạ.” Thẩm Lãng từ chối.

“Vì sao? Đại học Giang Hoa rất có triển vọng, rất nhiều ông chủ lớn ở tỉnh chúng ta đều tốt nghiệp từ trường này, các giáo sư trong trường đại học này đều là những nhân vật đứng đầu ở các ngành, tương đương với đại học quân sự Hoàng Bộ nổi tiếng thế giới!” Tống Trí Viễn ngạc nhiên.

Về vị thế của đại học Giang Hoa, Thẩm Lãng đương nhiên biết được nó đứng đầu trong bảng xếp hạng các trường đại học nổi tiếng toàn quốc.

Ban đầu Bạch Vi Vi đã không ngại phản bội anh để có thể chen chân vào trường nổi tiếng toàn tỉnh, tiến vào Giang Hoa cũng như bước vào một gia đình giàu có, bây giờ còn ở bên cậu Hai của nhà họ Tề, chim trĩ trở thành phượng hoàng.

Trước sự nghi ngờ của Tống Trí Viễn, Thẩm Lãng không biết nên giải thích với lý do gì

Dù sao, anh cũng không thể nói thẳng ra.

“Quá bận, không có thời gian để sắp xếp nữa.” Thẩm Lãng trả lời.

Cũng quả thật là rất bận rộn, anh còn phải quản lý tập đoàn Phi Vũ nữa.

Nhưng lại nghe Tống Trí Viễn nói, “Không bận đâu, có thể sắp xếp công việc nhàn nhã cho cháu, thời gian rảnh rỗi sẽ rất nhiều.”

Đối với lời này, Thẩm Lãng cảm thấy bất lực.

Bọn họ thật sự nhìn trúng anh rồi? Anh thật sự không cần ở rể ở nhà họ Tống mấy người đâu!

“Cháu không thích bị ràng buộc, trong trường đại học có quá nhiều quy tắc.” Thẩm Lãng lại nói.

“Công việc này vừa có danh tiếng tốt mà còn nhàn hạ, hơn nữa ông cũng đã nosic huyện với lãnh đạo nhà trường rồi, chắc chắn sẽ tạo ra cho cháu một không gian riêng tư thoải mái.”

Tống Trí Viễn đã sắp xếp xong xuôi, trước đó đã ra ngoài cùng Tống Tốn để uống rượu với lãnh đạo trường.

“Nhưng cháu vẫn không muốn đi.” Thẩm Lãng bất lực lắc đầu.

Lần này lại khiến Tống Tốn đang đứng ở bên cạnh bất mãn.

“Thẩm Lãng! Cậu thật không biết tốt xấu gì cả, đây là cơ hội duy nhất để cá ươn như cậu có thể trở mình đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.