Siêu Cấp Đại Gia

Chương 330: Chương 330: Đây mới được gọi là thủ nhãn thông thiên




Thẩm Lãng ơi Thẩm Lãng, anh tự mình chuốc lấy nhục nhã rồi.

Trong mắt của giáo sư Đông, anh chả là cái cóc khô gì cả.

“Chậc chậc chậc, có một số người ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần xin được tài khoản Facebook của một ông sếp lớn là có thể tiếp cận với những sếp lớn hay sao? Thực ra trong mắt của người ta, mình còn không bằng một đống phân chó.”

Bạch Vi Vi khoanh tay trước ngực, nâng cao cằm tỏ vẻ đắc thắng.

Đột nhiên giáo sư Đông nói: “Hay như vậy đi, tôi lập tức quay đầu xe trở lại thành phố. 10 phút nữa thì tôi sẽ tới Đại học Giang Hoa.”

Bạch Vi Vi đơ người ra.

Chuyện gì vậy?

Giáo sư Đông vì Thẩm Lãng mà quay xe trở lại thành phố?

Đúng là mặt trời mọc đằng tây.

Sự thay đổi đột ngột trong thái độ của giáo sư Đông thực sự khiến Bạch Vi Vi ngỡ ngàng.

Suýt nữa thì rớt cả hàm.

“Vâng thưa giáo sư, em ở đây chờ thầy.”

Thẩm Lãng nói xong thì cúp máy.

“Tại sao giáo sư Đông lại nghe lời anh? Anh cho ông ấy lợi lộc gì rồi?” Bạch Vi Vi cau mày, tức giận hỏi.

“Tôi chẳng cho ông ấy cái gì cả.” Thẩm Lãng nói bình thường.

“Không thể nào! Chắc chắn là anh đã hối lộ giáo sư Đông.” Bạch Vi Vi không tin nên cố phản bác tới cùng.

“Đúng là mõm chó không nhả được ngà voi. Con người cô xấu xa nên cô nghĩ ai cũng xấu xa như mình à?” Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn Bạch Vi Vi.

Trên thực tế, trong nhiều đề tài nghiên cứu về Y học cổ truyền giáo sư Đông đã hỏi ý kiến Thẩm Lãng rất nhiều và ông được thăng chức, tăng lương cũng là nhờ vào mấy phương thuốc do Thẩm Lãng đưa.

Bây giờ Thẩm Lãng có chuyện, giáo sư Đông cũng không thể không nể tình thân, vì dù sao bây giờ Thẩm Lãng đã trở thành miếng ngọc giá trị trong tay ông.

Lúc này, những người đứng xung quanh đã mất kiên nhẫn.

“Cô toàn nói nhảm thôi, suýt chút nữa thì chúng tôi đã bị cô lợi dụng rồi.”

“Tôi biết cô là ai đấy, cô là một nhân viên văn thư ở Đại học Giang Hoa. Tôi sẽ tố cáo cô với sếp của cô.”

“Lừa bịp thiên hạ, câu này chính là nói cô mà.”

Bạch Vi Vi dễ dàng kích động những người đứng xung quanh hóng hớt và cũng dễ dàng nhận lại “gạch đá” từ đám đông.

“Xin mọi người hãy tin tôi, Thẩm Lãng nhất định không có chứng chỉ hành nghề y. Tất cả phải đợi giáo sư Đông tới đây.” Bạch Vi Vi nhấn mạnh lại chuyện này.

Nhưng Chu Hoa Hoa thì không đợi được nữa.

“Cô có làm được không vậy? Không làm được thì đứng tránh sang một bên. Đây là chuyện giữa nhà họ Chu chúng tôi và Thẩm Lãng, cô xen vào như vậy làm gì?”

Chu Hoa Hoa bắt đầu căm ghét Bạch Vi Vi. Lúc đầu anh ta còn tưởng Bạch Vi Vi là người có thủ đoạn nhưng không ngờ cô ta lại đần độn như vậy.

“Giáo sư Đông sắp tới đây rồi, chúng ta chờ thêm một chút nữa. Ông ấy là người của công chúng, ông ấy không dám ăn nói vô trách nhiệm đâu.”

Bạch Vi Vi không muốn nhận thua.

Trong mắt của Bạch Vi Vi, Thẩm Lãng mãi mãi yếu hơn cô, kém cỏi hơn cô và cô sẽ không cho Thẩm Lãng một cơ hội nào để ngóc dậy.

“Tôi còn có thể tin lời của cô sao?” Chu Hoa Hoa lo lắng bồn chồn.

Chu Hoa Hoa chỉ muốn Thẩm Lãng lấy mạng đền mạng hoặc sẽ phải bị trừng trị nghiêm khắc nhưng không ngờ Bạch Vi Vi lại tới nhúng mũi vào chuyện này. Như thế ngược lại lại giúp Thẩm Lãng kéo dài thời gian.

“Tôi là người yêu của cậu chủ nhà họ Tề. Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh. Tôi cũng gọi điện thoại cho hiệu trưởng Đại học Giang Hoa để ông ấy tới đây đuổi Thẩm Lãng đi.”

Bạch Vi Vi trong lúc vội vã, cuống quýt thì chuyện gì cũng dám làm.

“Bạch Vi Vi, tôi là cấp trên của cô đấy. Cô xúc phạm cấp trên như thế thì cô cũng không ở lại Giang Hoa được lâu đâu.” Thẩm Lãng nói bằng giọng lạnh lùng.

“Anh!” Bạch Vi Vi kích động, cô ta nhíu chặt mày.

“Tôi đã nói từ đầu là cô chỉ là đồ vô dụng mà. Cô cút sang một bên đi, ngu như lợn vậy.”

Khi Chu Hoa Hoa nghe Bạch Vi Vi nói mình là “Bạn gái của cậu chủ Tề” thì anh ta thấy có chút uy phong dọa người, nhưng thực ra Bạch Vi Vi chỉ là một em gái trà xanh bên ngoài. Ngay sau đó, Chu Hoa Hoa nhấc máy gọi vào số điện thoại của hiệu trưởng Đại học Giang Hoa.

Cũng phải nói, nhà họ Chu có nhiều mối quan hệ ở thành phố này, Chu Hoa Hoa cũng quen biết hiệu trưởng Đại học Giang Hoa.

Tất cả là do vừa rồi Chu Hoa Hoa kích động quá nên mới không nghĩ ra.

Không lâu sau hiệu trưởng cũng vội vàng tới nơi. Chu Hoa Hoa giải thích ngắn gọn tình hình cho ông ấy nghe.

Trong phút chốc, ánh mắt của hiệu trưởng trở nên sắc nhọn.

Vì dù sao chuyện sinh mạng là chuyện hệ trọng mà đối phương còn là một luật sư nổi tiếng, có sức ảnh hưởng trong thành phố. Hiệu trưởng nhất định phải suy nghĩ tới danh tiếng của trường.

Ông nhìn Thẩm Lãng rồi nghiêm túc hỏi: "Lãng, những chuyện này đều là thật à? Cậu phải nói đúng sự thật.”

“Tôi đúng là người đã kê thuốc cho ông ấy nhưng thuốc của tôi chắc chắn không có vấn đề gì.” Thẩm Lãng đối mặt với hiệu trưởng bằng vẻ mặt bình tĩnh, không kiêu căng mà cũng không tự ti.

Hiệu trưởng cũng đang tự hỏi, từ khi nào Thẩm Lãng còn đi làm bác sĩ chữa bệnh cho người khác nữa vậy? Nếu hành y trái phép nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn và sẽ làm liên lụy tới trường.

Lúc này Tống Từ mới đứng lên: “Bác, cháu tin tưởng y thuật của Thẩm Lãng. Lúc đầu ông nội cháu đã chuẩn bị được đẩy tới nhà xác rồi nhưng chính Thẩm Lãng là người đã cứu ông cháu.”

“Ồ, Từ cũng ở đây à.” Hiệu trưởng phát hiện Tống Từ đang ở đây thì thái độ cũng thay đổi: “Cháu cứ yên tâm, nếu Thẩm Lãng không làm gì sai thì phía trường cũng sẽ không làm khó cậu ta đâu. Chuyện này nên giải quyết công khai hay giải quyết riêng thì chúng ta phải bàn bạc đã. Trước khi điều tra ra sự thật, bác sẽ không làm to mọi chuyện. Như thế sẽ có lợi cho cả hai bên.”

Đại học Giang Hoa có quan hệ mật thiết với nhà họ Tống vì hơn một nửa khuôn viên trường đều do Tống Chí Viễn tài trợ nên hiệu trưởng không thể không nể mặt.

Tống Từ liếc Bạch Vi Vi rồi bĩu môi một cái, sau đó khoác tay Thẩm Lãng và nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi, bọn họ không dám bắt nạt anh đâu.”

Thẩm Lãng không hề sợ hãi vì nói trắng ra thì không có gia đình nào quyền lực hơn gia đình nhà họ Thẩm.

Bạch Vi Vi tức nghiến răng nghiến lợi khi thấy Tống Từ chủ động với Thẩm Lãng như vậy. Điều làm cô ta tức chính là Thẩm Lãng chỉ là một kẻ ở dưới đáy xã hội, hắn dựa vào cái gì mà có thể khiến cô chủ nhà họ Tống chủ động tiếp cận như vậy.

“Hiệu trưởng, tôi nghĩ rằng một người như Thẩm Lãng nên bị đuổi khỏi Đại học Giang Hoa. Anh ta đã đầu độc luật sư nhà họ Chu, làm danh tiếng của trường Đại học Giang Hoa bị tổn thất nặng nề. Anh ta phải bị trừng phạt nghiêm khắc.” Bạch Vi Vi gợi chuyện ra.

“Tôi tự biết phải xử lý vấn đề này thế nào. Cô không cần phải nhiều lời, cô làm tốt việc của mình là được rồi.”

Vẻ mặt của hiệu trưởng trở nên nghiêm nghị hơn, dường như ông cũng không coi Bạch Vi Vi ra gì.

Còn khi nói chuyện với Tống Từ và Thẩm Lãng, ông gần như không có thái độ này.

Vì dù sao Tống Từ cũng là con gái của nhà họ Tống giàu có nhiều tiền còn Bạch Vi Vi chỉ là bạn gái của cậu hai nhà Tề. Nhưng nay cậu hai nhà họ Tề đã trở thành một người thực vật, tương lai của Bạch Vi Vi mờ mịt không rõ. Thế nên hiệu trưởng nhất định sẽ không đặt cược vào một người không cầm chắc phần thắng.

“Hiệu trưởng, người làm chứng là giáo sư Đông Lập Đông sắp tới đây rồi. Chuyện Thẩm Lãng có chứng nhận hành nghề hay không thì chỉ cần hỏi cái là ra.”

Bạch Vi Vi vẫn tin chắc rằng Thẩm Lãng chỉ là một con sâu bị người khác giẫm đạp. Thế cô cho rằng giáo sư Đông đến cũng không thể lật ngược tình thế.

Hiệu trưởng nghe đến giáo sư Hách Lập Đông thì lấy làm ngạc nhiên.

Vì Hách Lập Đông mới được thăng chức Phó chủ tịch Hiệp hội Y học cổ truyền của tỉnh và có cơ hội lớn để nhận được vinh dự trở thành bậc thầy y học cổ truyền.

Trong sáu tháng qua, Hách Lập Đông thăng tiến rất nhanh kể cả ở mảng chuyên môn và mảng chức vụ.

Bây giờ ông là người nổi tiếng nhất trong giới Y học cổ truyền ở thành phố. Đây cũng là lúc mọi thứ đang lên như diều gặp gió, vô cùng thuận lợi. Nhưng sao ông ấy để mình liên quan tới việc này?

Tóm lại hiệu trưởng thấy hơi nghi ngờ về sự xuất hiện của Hách Lập Đông.

Trong lúc hiệu trưởng đang suy nghĩ thì Hách Lập Đông cũng vừa đến nơi.

“Lãng, lâu rồi không gặp cậu, tôi nhớ cậu lắm đấy.”

Ngay khi Hách Lập Đông xuất hiện, ông đã ôm lấy Thẩm Lãng.

Rồi Hách Lập Đông mới tới bắt tay hiệu trưởng.

Điều này càng làm cho hiệu trưởng cảm thấy nghi ngờ. Vì dù sao thì ông cũng là hiệu trưởng trường đại học Giang Hoa nhưng Hách Đông lại chào hỏi Thẩm Lãng trước rồi mới ra bắt tay ông. Chẳng lẽ quan hệ của hai người này lại tốt như vậy sao?

Còn Bạch Vi Vi thì càng xem lại càng không hiểu gì. Từ lúc nào mà Thẩm Lãng lại nhận được sự yêu quý của giáo sư Đông như vậy? Lúc đầu, giáo sư Đông chẳng phải khó chịu nhất với cậu sinh viên Thẩm Lãng hay sao?

“Giáo sư Đông, em cũng nhớ thầy rất nhiều.” Bạch Vi Vi cũng nghiêng người về trước để chào hỏi Hách Lập Đông.

“Em là…?” Giáo sư Đông cau mày và hỏi.

“Em là Bạch Vi Vi, thầy có nhớ em không?” Bạch Vi Vi vội vàng hỏi lại.

“Tôi không có ấn tượng gì với em cả.” Giáo sư Đông lắc đầu.

Bạch Vi Vi cảm thấy hơi thất vọng.

“Giáo sư Đông, Thẩm Lãng có phải không có chứng chỉ hành nghề y không? Có phải tất cả các bệnh viện đều không muốn nhận anh ta đúng không?” Bạch Vi Vi hỏi lại.

Cuối cùng cũng có câu trả lời cho chuyện chứng chỉ hành nghề của Thẩm Lãng.

Cả Chu Hoa Hoa và hiệu trưởng đều rất quan tâm đến điều này vì nó quyết định chuyện Thẩm Lãng chữa bệnh có hợp pháp hay không.

Giáo sư Đông Lập Đông nhìn Bạch Vi Vi bằng một ánh mắt không hài lòng và nói: “Thẩm Lãng đương nhiên có chứng chỉ hành nghề y. Cậu ấy không chỉ là bác sĩ tại chức của bệnh viện thành phố Bình An mà còn là giảng viên tại Viện Y học cổ truyền. Cậu ấy và tôi là đồng nghiệp với nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.