Đỗ Thiên Lượng không đáp ứng Lý Mộc Ca, chuyện này còn cần Thẩm Lãng đồng ý.
"Tôi có chút lo lắng." Đỗ Thiên Lượng trả lời.
"Không có chuyện gì đâu, anh Thiên Lượng chỉ cần lái một chiếc xe thật sang trọng đến khách sạn năm sao Long Thành, trường bọn em tổ chức buổi tiệc tốt nghiệp ở đó, để mấy con rùa đó nhìn cho kỹ, bằng hữu của Lý Mộc Ca em, ai cũng gia thế hiển hách!"
Lý Mộc Ca trong trường học đối nhân xử thế rất lịch sự, nhưng bản chất, lại rất thích khoe khoang.
Khoe nhà khoe xe khoe hồ bằng cẩu hữu*, chỉ thiếu khoe bạn gái.
*hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.
Nếu không phải Đỗ Thiên Minh hai ngày nữa mới xuất viện, cậu nhất định sẽ mời cả hai anh em nhà họ Đỗ luôn.
"Cứ vậy đi." Đỗ Thiên Lượng kết thúc cuộc nói chuyện.
Bị ánh nắng mặt trời trên đầu chiếu đến sắp mù cả mắt, nghĩ muốn uống một cốc nước đá cũng không uống được, con mẹ nó chẳng còn tâm tình đâu mà tán dóc.
Nhìn đống gạch nóng phỏng tay trước mặt, Đỗ Thiên Lượng ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Tôi khổ quá mà!"
"Cậu than cái gì, nửa tháng này, cậu giúp đỡ xây dựng thành phố, thuận tiện giảm béo, cả làn da đều phơi thành màu đồng, dù có đến phòng gym cũng không hiệu quả được như vậy đâu, lao động là vinh quang, là người xây dựng thành phố." Thẩm Lãng cười cười, nghiêm túc nói với Đỗ Thiên Lượng.
Đầu óc Đỗ Thiên Lượng bị nóng đến choáng váng, nghe Thẩm Lãng nói vậy, cảm thấy rất có đạo lý.
"Đúng đúng, trải qua nửa tháng cải tạo lao động, tôi từ tên béo 100 ký, giảm thành chàng trai 80 ký, bỏ thuốc bỏ rượu, tật xấu đều bỏ hết, trước kia đi bộ tôi đều thở phì phò, hiện tại leo năm tầng cũng không thấy mệt!"
Nói đến đây, máu Đỗ Thiên Lượng như dồn hết lên não, nước mắt lưng tròng.
Phương pháp thôi miên cùng tẩy não của Thẩm Lãng, hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Đỗ Thiên Lượng bị suy nghĩ của chính mình làm cảm động, nhào vào lòng Thẩm Lãng, gào khóc thảm thiết.
Khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, y như một đứa bị thiểu năng.
Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn lướt qua Đỗ Thiên Lượng, sau đó liền một phát đẩy ra.
"Khóc cái gì, ngày mai cho cậu nghỉ một ngày, đi tham gia bữa tiệc tốt nghiệp khóa này của đại học Bình An."
Thẩm Lãng nghe được cuộc nói chuyện giữa Đỗ Thiên Lượng với Lý Mộc Ca, dù không biết Lý Mộc Ca rốt cuộc muốn dùng thủ đoạn bịp bợm gì, nhưng cảm giác một bụng Lý Mộc Ca toàn là ý xấu, không thể không có chút đề phòng.
Kẻ ác phải để kẻ ác trị, Đỗ Thiên Lượng vẫn còn chút tác dụng.
Nghe Thẩm Lãng nói vậy, Đỗ Thiên Lượng vô cùng kinh ngạc.
"Ngài đây là có ý gì? Mong ngài giải thích rõ."
"Tôi cũng sẽ tham gia buổi tiệc tốt nghiệp đó, cậu chỉ cần làm tốt việc của mình là được."
Sau bữa tiệc tốt nghiệp này, không bao lâu nữa, mỗi người đều có hướng đi riêng của mình.
Có người tiếp tục học lên cao nữa, có người lại bắt đầu đi làm.
Thẩm Lãng cùng bạn học, không có tình cảm gì, cũng chỉ là người lướt qua đời nhau.
Dĩ nhiên, những bạn học trước đó khinh thường hắn, khi nhắc tới Thẩm Lãng, chẳng qua chỉ là một trò cười của họ mà thôi.
Bữa tiệc tốt nghiệp này, việc duy nhất hắn để tâm, chính là giúp Lâm Nhuyễn Nhuyễn lấy lại tự tin.
Ngày trước vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, Lâm Nhuyễn Nhuyễn dù là hoa hậu giảng đường, lại rất dễ tự ti.
Hiện giờ gánh nặng đã giảm bớt, Thẩm Lãng hy vọng Lâm Nhuyễn Nhuyễn có thể trở thành tâm điểm sáng nhất bữa tiệc.
Mười một giờ tối, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn bật đèn đọc sách chuyên ngành.
Lúc này, Lý Mộc Ca gọi đến.
Ngày mai là tiệc tốt nghiệp, Lâm Nhuyễn Nhuyễn không hiểu, Lý Mộc Ca gọi cho cô rốt cục có dụng ý gì.
Cô thừa nhận Lý Mộc Ca rất giỏi giang, nhưng cô không hề có ý với Lý Mộc Ca.
"Nhuyễn Nhuyễn, cậu đang làm gì vậy?"
"Không có gì, đọc sách thôi."
"Đã trễ như thế, cậu còn nỗ lực như vậy, nước chảy đá mòn, không phải chuyện một sớm một chiều, nếu tôi có thời gian, có thể phụ đạo cho cậu, nhưng gần đây bận quá, sau khi xong tiệc, tôi còn có phải cùng một nhà thư pháp ăn bữa cơm."
Lý Mộc Ca ra vẻ lạnh lùng, trong lòng lại mang cảm giác vô cùng ưu việt.
Nghĩ đến Lâm Nhuyễn Nhuyễn nỗ lực đọc sách như vậy, là vì muốn đuổi theo cậu, muốn xuất sắc như cậu.
Thật không nghĩ tới, chỉ là cậu nghĩ nhiều.
Người Lâm Nhuyễn Nhuyễn muốn đuổi theo, cũng không phải cậu!
"Hội trưởng Lý, có chuyện gì sao?"
"Nhuyễn Nhuyễn, tiệc ngày mai, cậu đến ghế đặc biệt dành cho vương công quý tộc, tôi sẽ dẫn cậu đi tiếp xúc với giới thượng lưu của thành phố Bình An."
Lý Mộc Ca tính toán sắp xếp những ghế đặc biệt đó cho đám bằng hữu giàu có của cậu, còn có một số bạn học ở trường có quan hệ không tồi.
Tuy nói là tiệc tốt nghiệp, nhưng Lý Mộc Ca là con của hiệu trưởng, là sự tồn tại được người người ủng hộ, ngay cả khi gọi những phú nhị đại* ở ngoài trường đến khoe khoang, cũng không ai dám nói gì.
*phú nhị đại: tức chỉ thế hệ thứ hai của nhà giàu.
"Không được, tôi không quen." Trong lòng Lâm Nhuyễn Nhuyễn muốn mạnh mẽ từ chối, nhưng vì ngại thân phận của Lý Mộc Ca, đành phải uyển chuyển cự tuyệt.
"Vì sao? Nhuyễn Nhuyễn, cơ hội khó có được, người ngồi trên những ghế này của tôi, không hề đơn giản, cậu phải cân nhắc cho kỹ, gặp gỡ càng nhiều người có uy tín, có danh vọng, càng có lợi cho sự phát triển sau này của cậu ở thành phố Bình An."
"Tôi không thích náo nhiệt, mà nơi đó cũng không thích hợp với tôi."
"Đây chính là cơ hội hiếm có, người cùng tôi uống rượu, có ai không phải người có tiền có quyền cơ chứ?"
"Cảm ơn, nhưng tôi thật sự không cần."
"Tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ lại."
Lý Mộc Ca cứ luôn dụ dỗ, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đều từ chối cả.
Khiến Lý Mộc Ca oán thầm trong lòng: "Ở đại học Bình An, chỉ có tôi mới có thể dành cho cậu vị trí tốt như vậy, giúp cậu đỡ vất vả năm mười năm, trừ tôi còn có ai nữa? Không có!"
Lý Mộc Ca không tiếp tục dụ dỗ Lâm Nhuyễn Nhuyễn nữa, cậu cần phải duy trì vẻ ngoài lạnh lùng của mình, nhưng cậu tin tưởng, Lâm Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn sẽ động lòng.
Một đêm trôi qua.
Sáu giờ sáng, Thẩm Lãng bị cuộc điện thoại của Mộc Hồng Diệp đánh thức.
"Thiếu gia, đã rời giường chưa?"
"Vừa thức."
"Phu nhân nhờ tôi đem một số đồ vật đến tiệc tốt nghiệp, nói là tặng cho bạn học cùng giảng viên của ngài."
Mẹ Thẩm Lãng, cũng không biết Thẩm Lãng ở trường bị đối xử như thế nào.
Mà nhà họ Thẩm từ trước đến nay đều rộng rãi hào phóng, ngày lễ ngày tết đều cấp cho nhân viên tập đoàn nào là vàng ròng tiền vàng, dù sao tiền xài tám đời cũng xài không hết, chỉ là thú vui mà thôi.
"Để mẹ phải lo lắng, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến bà ấy."
Nhớ tới mẹ, Thẩm Lãng dù có là chàng trai cứng rắn thế nào, hốc mắt cũng có chút ướt át.
Cha mẹ ở gần đây.
Hắn cũng muốn về nhà hiếu kính cha mẹ, nhưng hắn thân là người thừa kế của Ngoan Nhân tộc tương lai, gánh trên người trách nhiệm của cả tộc!
Quy củ gia tộc không thể bỏ, nếu không làm sao bịt miệng được đám anh em họ kia!
...
Hai tiếng sau, Thẩm Lãng cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn hẹn tốt thời gian, cùng nhau xuất hiện ở khách sạn năm sao Long Thành.
Đã đánh tiếng trước với Chu Chí Bang, đối xử với hắn như khách hàng bình thường là được rồi.
Tiệc tốt nghiệp được sắp xếp vào buổi trưa.
Trước đó là tiệc rượu tự do, địa điểm là ở bãi cỏ phía sau khách sạn Long Thành.
Lúc Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn xuất hiện, đã bị Lý Mộc Ca theo dõi.
Cậu nhìn Thẩm Lãng đi cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn, trong lòng nhất thời trào lên một trận ghen tuông.
"Tên rác rưởi Thẩm Lãng, đồ dân đen hạ đẳng, sao có thể như miếng cao da chó, dính lấy Nhuyễn Nhuyễn không buông như vậy!"