Sau khi đậu tốt, Thẩm Lãng liền đi tới cửa viện phúc lợi.
Không đợi Thẩm Lãng đi vào sân nhỏ, bên trong đã truyền đến một hồi âm thanh của bọn nhỏ đang đùa nô đùa.
Từ rất xa Thẩm Lãng đã nhìn thấy được bọn nhỏ, đang vây quanh trước một cô gái, hát ca khúc, làm trò chơi.
Cô gái không phải ai khác, chính là Lăng Sương Nguyệt.
Khi nhìn thấy Lăng Sương Nguyệt, Thẩm Lãng cũng sửng sốt một chút, không ngờ rằng lại gặp được ở chỗ này.
Mấy ngày qua, Thẩm Lãng vẫn muốn giải thích chuyện leo cây lần trước, nhưng khổ nỗi không có cơ hội, hôm nay thật đúng là trùng hợp, gặp được ở chỗ này.
Trẻ con trong viện phúc lợi, đại đa số tính cách đều đặc biệt hướng nội, thậm chí rất nhiều đứa trẻ, vẫn có mắc chứng bệnh tự kỷ ở mức độ khác nhau, bởi vì bọn trẻ biết mình có chỗ không giống với người bình thường, lâu dài đè nén khiến trong nội tâm của đứa trẻ đặc biệt sợ tiếp xúc với người xa lạ.
Nhưng trước mắt, Lăng Sương Nguyệt lại là người ngoại lệ, giờ phút này bọn nhỏ đặc biệt hưng phấn, vây quanh ở bên người Lăng Sương Nguyệt, trên khuôn mặt từng đứa trẻ đều tràn đầy nụ cười hồn nhiên.
Còn Lăng Sương Nguyệt lúc này, cũng hoàn toàn mất hết tính khí lạnh lùng trước kia, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn.
Có thể thấy Lăng Sương Nguyệt, và bọn nhỏ sống chung với nhau vô cùng hòa hợp.
"Có ai còn nhớ rõ bài < Đôi Cánh Vô Hình > chị dạy các em lần trước không?" Lăng Sương Nguyệt cười với bọn nhỏ đưa ra câu hỏi.
"Chị Nguyệt, em còn nhớ!"
"Em cũng còn nhớ!"
"Em sẽ hát!"
Bọn nhỏ tranh nhau giơ bàn tay nhỏ bé, sợ bỏ lỡ cơ hội biểu hiện biểu hiện trước mặt của Lăng Sương Nguyệt.
"Được, vậy tất cả chúng ta cùng nhau hát một lần..." Lăng Sương Nguyệt nói xong liền chuẩn bị dẫn mọi người ca hát.
Nhưng đúng vào vừa lúc đó, một đứa bé trai lại chạy đến trước mặt Lăng Sương Nguyệt, một bên chỉ về phía của Thẩm Lãng, một bên nhỏ giọng nói ra: "Chị Nguyệt, bên kia có một anh đẹp trai vẫn nhìn chị..."
Nhìn theo bàn tay nhỏ của bé trai, Lăng Sương Nguyệt nhìn thấy Thẩm Lãng đứng ở cách đó không xa vẻ mặt đang cười nhìn về phía mình.
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút trước, chút nữa chị chi đồ ngon cho mấy đứa nhé!" Lăng Sương Nguyệt nói xong, bọn nhỏ đang reo hò vui vẻ tản ra.
Khi Thẩm Lãng đi tới trước mặt Lăng Sương Nguyệt, trên khóe miệng mỉm cười thản nhiên, nói ra: "Xin chào, cô Nguyệt..."
Lăng Sương Nguyệt liếc nhìn Thẩm Lãng, trong ánh mắt hiện lên một tia không vui.
Thẩm Lãng biết rõ Lăng Sương Nguyệt vẫn chưa hết giận chuyện lần trước.
"Sao anh trở lại nơi này?" Lăng Sương Nguyệt hỏi.
"Nghe nói gần đây viện phúc lợi hoạt động tương đối khó khăn, vì vậy hôm nay tôi liền đến xem có thể giúp bọn họ làm chút gì đó hay không!" Thẩm Lãng thản nhiên nói ra.
Nghe được lời của Thẩm Lãng, Lăng Sương Nguyệt không khỏi có chút bất ngờ.
Chuyện viện phúc lợi hoạt động khó khăn người bình thường không biết được, người có thể biết tình huống này, đa số đều là công nhân tình nguyện thường xuyên đến nơi đây hoặc là người thường xuyên quyên góp nơi này.
Lăng Sương Nguyệt thường xuyên đến viện phúc lợi thăm trẻ con, nhưng từ trước đến nay chưa từng gặp qua Thẩm Lãng, nhưng đã nghe qua có người nhắc đến một người anh Lãng thường xuyên quyên tặng đồ vật cho bọn trẻ, vì vậy Lăng Sương Nguyệt đoán được có lẽ Thẩm Lãng thuộc về người sau.
"Đúng thật là không biết anh cũng quan tâm đến trả con nơi này, đồ dùng trước đây anh quyên góp cho bọn nhỏ chúng nó đều rất thích, chỉ là một vẫn chưa từng gặp qua anh Lãng này, chút nữa anh đi chào hỏi với bọn trẻ đi." Lăng Sương Nguyệt nói ra.
Thẩm Lãng biết rõ Lăng Sương Nguyệt cố ý không nhắc tới chuyện ngày đó, nhưng càng như vậy trong lòng Thẩm Lãng lại có chút xấu hổ.
"Cái này... cô Nguyệt, chuyện lần trước bất kể là lý do gì cũng không nên để cô lại, vì vậy lát nữa tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm, coi như là đền bù việc lần trước tôi lỡ hẹn." Vẻ mặt Thẩm Lãng thành khẩn nói.
Nói xong Thẩm Lãng còn cúi đầu có chút xấu hổ.
Nhìn Thẩm Lãng giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, bực dọc trong lòng Lăng Sương Nguyệt lập tức tan thành mây khói.
"Được rồi, thật ra chuyện lần trước tôi cũng không đúng, dù sao anh còn từng cứu mạng tôi, tôi vẫn nên mời bữa cơm này..." Lăng Sương Nguyệt nói ra.
Nói xong, Lăng Sương Nguyệt liền vẫy tay về hướng bọn nhỏ, để bọn nhỏ vây qua đây.
"Người này chính là anh Lãng mà mấy đứa vẫn muốn gặp..." Lăng Sương Nguyệt nói xong, liền đẩy Thẩm Lãng vào trong đám trẻ con.
Mà Thẩm Lãng cũng rất hưởng thụ cảm giác được đám trẻ con này vây quanh, nhìn thấy bọn nhỏ từng đứa bộ dạng đáng yêu ngây thơ, trong lòng của Thẩm Lãng ấm áp.
Chỉ trong chốc lát, từ mới lạ Thẩm Lãng đã thân quen với đám trẻ con này, dáng vẻ hoàn toàn là của một đứa trẻ lớn, dẫn đám trẻ con này vừa đánh vừa ầm ĩ.
"Anh Lãng, tại sao lúc trước anh không đến thăm chúng em vậy?"
"Anh Lãng, sau này có phải anh sẽ thường xuyên đến hay không?"
"Anh Lãng anh lớn lên đẹp trai như vậy, nhất định chính là bạn trai của chị Nguyệt..."
Đám trẻ con này nói chuyện không biết kiêng kỵ, khiến cho Thẩm Lãng có chút dở khóc dở cười.
Bọn trẻ tuổi còn nhỏ nói lời này ra, lại giống như một người lớn nhỏ.
"Sau này anh Lãng sẽ thường đến, khi anh không đến, mấy đứa cũng phải nghe lời của thầy cô và dì biết không?" Thẩm Lãng vừa cười vừa nói.
"Biết ạ." Tất cả đám trẻ con cùng đồng thanh nói.
"Cô Nguyệt, chỗ cô cũng đưa đến nhiều đồ dùng cho bọn nhỏ như vậy, tôi thật sự muốn thay đám trẻ cảm ơn cô!" Lúc này, một người phụ nữ trung niên mỉm cười đi tới trước mặt Lăng Sương Nguyệt.
Cô ấy tên là Phương Á Bình, là cô giáo của ngôi nhà Tình Yêu.
Từ sau khi viện trưởng cũ qua đời, cô ấy chính là người phụ trách của nơi này, cô ấy vô có vẻ cùng già nua ở tuổi ngoài bốn mươi, khí sắc cũng kém hơn so với người cùng tuổi rất nhiều.
Dù sao ở đây mỗi ngày cô ấy đều phải quản lý những đám trẻ này, mà nhân công của viện phúc lợi lại thiếu nghiêm trọng, trước mắt viện phúc lợi vẫn gặp một chút khó khăn, áp lực này đối với cô ấy mà nói thật sự rất lớn.
"Chị Bình, so với chị những thứ này của em không tính là cái gì, có lẻ chị mới là người mà đám trẻ này cần cảm ơn nhất..." Lăng Sương Nguyệt cười nói.
"Vị này là?" Phương Á Bình nhìn thấy Thẩm Lãng lạ mặt.
"Vị này chính là anh lãng trước kia đã quyên góp quần áo cùng dụng cụ học tập cho bọn nhỏ." Lăng Sương Nguyệt giới thiệu nói.
Phương Á Bình lập tức sững sờ, lập tức vội vàng đi ra phía trước, nắm thật chặt lấy tay của Thẩm Lãng, không ngừng nói cám ơn: "Anh Lãng, thật sự rất cảm ơn anh rồi, tôi vẫn luôn muốn có thể gặp anh, thay bọn nhỏ cám ơn anh!"
Thẩm Lãng bị Phương Á Bình làm cho có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: "Cô Bình, cô không cần khách sáo, tôi thật sự rất thích đám trẻ con này, sau này tôi sẽ thường xuyên tới đây!”
"Được! Được! Chỉ là lần sau đến không biết nơi này có còn hay không... Thôi không nói cái này nữa, hôm nay hai người tới thăm đám trẻ, bọn trẻ đã rất vui rồi!" Hốc mắt của Phương Á Bình ửng đỏ nói.
Thẩm Lãng cảm thấy lời nói của Phương Á Bình giống như có chuyện gì đó khó nói nên lời, kéo tay của Phương Á Bình đi tới một bên, sau khi xác nhận tránh được bọn nhỏ, Thẩm Lãng mới mở miệng hỏi: "Cô Bình, bên viện phúc lợi có khó khăn gì sao?"
Lúc này vẻ mặt của Lăng Sương Nguyệt cũng nghi hoặc nhìn Phương Á Bình, tuy rằng viện phúc lợi duy trì tương đối khó khăn, nhưng cũng chỉ là tạm thời, cô ấy đã chuẩn bị phát động một số xí nghiệp giúp đỡ viện phúc lợi ở thành phố Giang Nam thành rồi.
Phương Á Bình thở dài, nói: "Hôm nay viện phúc lợi này bị xí nghiệp mua lại chuẩn bị tiến hành cải tạo, vì vậy viện phúc lợi này có thể không còn nữa, trẻ con ở đây cũng sẽ bị đưa đến từng cô nhi viện nhỏ trong thị trấn..."