Siêu Cấp Đại Gia

Chương 922: Chương 922: Gọi xe cứu thương đi




Người phụ nữ có dáng người đẫy đà, khi cô ta đến bên cạnh Thẩm Lãng chợt có một mùi hương dễ chịu xộc vào mũi.

Loại hương nước hoa cao cấp như vậy luôn có một sự hấp dẫn đặc biệt với đàn ông, đến cả Thẩm Lãng cũng không nhịn được mà hít sâu hai cái.

"Anh đẹp trai, nhân vật lớn như anh cũng khiêm tốn như vậy à? Một mình trốn ở đây chắc cô đơn lắm nhỉ?" Người phụ nữ xinh đẹp nói với Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nhìn lại mình một lượt từ đầu đến chân, sau đó lại nhìn đám con nhà giàu ở xung quanh, cạn lời nói: "Làm sao cô nhìn ra tôi là nhân vật lớn, chẳng lẽ là do quần áo trên người tôi hay là trên mặt có viết à?"

"Mắt của tôi nhìn chuẩn lắm đấy, anh khác với bọn họ, chắc chắn là một nhân vật lớn!" Người phụ nữ vừa cười vừa nói.

Sau đó người phụ nữ còn cố ý kéo váy lên trên một chút, một mảng lớn trắng nõn lộ ra trong nháy mắt, suýt chút nữa đã lộ ra nơi mấu chốt rồi.

Hóa ra vừa rồi lúc mới đi vào thì người phụ nữ này đã trông thấy Lý Văn và Thẩm Lãng.

Người mà cậu chủ nhà họ Lý đối xử cung kính như thế chắc chắn là một nhân vật lớn!

Vừa đi vào tìm một lúc lâu cô ta mới nhìn thấy Thẩm Lãng đang ở trong một góc khuất.

"Vậy có thể tôi đã khiến cô thất vọng rồi..." Thẩm Lãng cười khổ nói.

"Anh đẹp trai này, đã quen biết tức là có duyên, dù anh không phải nhân vật lớn tôi cũng không chê, anh xem có muốn uống một ly không!" Người phụ nữ nói đầy chân thành.

Thẩm Lãng cười lạnh một tiếng, sao anh có thể tin mấy lời xằng bậy như vậy của phụ nữ chứ!

"Cút đi, dù tôi không phải nhân vật lớn thì cũng chướng mắt loại mặt hàng như cô, cô vẫn nên tìm người tiếp theo đi!" Thấy mềm dẻo không được, Thẩm Lãng đành phải nói thẳng.

Người phụ nữ cắn răng, phải biết rằng hôm nay người chủ động bắt chuyện với cô ta cũng không ít, chỉ có điều cô ta không để vào mắt mà thôi, cô ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối vô tình như vậy.

Hơn nữa từ đầu đến cuối, dường như Thẩm Lãng cũng chưa từng nhìn cô ta nhiều thêm một cái.

Chẳng lẽ người đàn ông này vốn không hề cảm thấy hứng thú với phụ nữ?

Hay là anh ta chỉ làm ra vẻ trước mặt người khác mà thôi?

"Anh đẹp trai, nếu hôm nay không tiện thì sau này cũng có thể tìm tôi, đây là phương thức liên lạc của tôi." Người phụ nữ móc điện thoại ra, muốn kết bạn Zalo với Thẩm Lãng.

Loại chuyện này dù hôm nay không thành công, nhưng không chừng sau này còn có cơ hội!

Thẩm Lãng không khỏi có chút cạn lời với sự kiên nhẫn của người phụ nữ này, lạnh giọng nói: "Tôi bảo cô cút không nghe thấy à?"

Sắc mặt của người phụ nữ bối rối, cô ta nhận ra lúc này Thẩm Lãng đã hơi tức giận.

Nhưng vì có liên quan đến Lý Văn nên người phụ nữ không dám có chút không vui nào, đành phải đứng dậy rời đi.

Sau khi người phụ nữ rời đi không bao lâu, lúc này Lý Văn dẫn một thanh niên ăn mặc gọn gàng đi tới trước mặt Thẩm Lãng.

"Cậu Thẩm, vị này chính là cậu chủ nhà họ Chu, Chu Bạch!" Lý Văn giới thiệu.

Nhìn thấy Chu Bạch, Thẩm Lãng vẫn còn tính là lễ phép mà đứng dậy khẽ gật đầu chào hỏi một cái, chủ động đưa tay ra.

Mà trong ánh mắt của Chu Bạch lại thoáng qua một tia khinh thường, không có ý muốn đưa tay ra.

Đối với Lý Văn, Chu Bạch vẫn luôn rất khinh thường, nếu như không phải nể mặt Lý Văn là cậu chủ nhà họ Lý thì Chu Bạch vốn chẳng thèm để ý!

Cho nên dù Lý Văn giới thiệu Thẩm Lãng với Chu Bạch, nhưng Chu Bạch vẫn nửa tin nửa ngờ về nhân vật lớn trong miệng Lý Văn.

"Không biết cậu Thẩm là công ty nào? Ở Kinh Đô tôi cũng chưa từng nghe nói có gia tộc lớn nào họ Thẩm cả!" Chu Bạch khinh thường nói.

Lý Văn nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, có chút không vui với lời nói của Chu Bạch: "Cậu Chu, gia tộc lớn mà cậu không biết còn nhiều lắm, hơn nữa cậu Thẩm còn là bạn của Mộc Hồng Diệp tòa Sky Green!"

Lời giải thích này khiến sự khinh thường trên mặt Chu Bạch càng thêm rõ ràng, đồng thời càng thêm nhận định Thẩm Lãng chẳng qua chỉ là tên ăn bám do Mộc Hồng Diệp nuôi mà thôi. Truyện Kiếm Hiệp

Đến đây chỉ vì muốn nịnh bợ mấy người có tiền mà thôi!

"Nói như vậy thì người hôm nay nên mời là cô Mộc Hồng Diệp chứ không phải tên họ Thẩm này!" Chu Bạch cười nhạo nói.

Lúc này Thẩm Lãng thu tay về, không những không giận mà còn cười, dường như chẳng để ý đến sự khinh thường của Chu Bạch.

"Cậu Chu đây là bạn của cậu à?" Thẩm Lãng hỏi Lý Văn.

Lý Văn do dự một lát rồi khẽ gật đầu.

Quan hệ giữa anh ta với Chu Bạch cũng khá bình thường, ngày thường cũng bởi vì mười gia tộc lớn nên mới gặp nhau, nếu không hai thằng con nhà giàu cao ngạo sao có thể làm bạn với nhau được chứ.

"Vậy bây giờ cậu gọi xe cứu thương tới đi!" Thẩm Lãng nói.

Chu Bạch vẫn chưa hiểu kiểu gì, Lý Văn cũng chẳng hiểu ra sao.

Ầm!

Không đợi hai người phản ứng, Thẩm Lãng đã đạp một phát vào bụng của Chu Bạch.

Chu Bạch cong người bay ra ngoài rất xa mới dừng lại được.

Một cú đá này khiến cho Chu Bạch khó mà đứng dậy được, vẻ mặt đau đớn ôm bụng nằm trên mặt đất kêu thảm thiết.

Mà lúc này mấy cậu con nhà giàu xung quanh cũng chú ý đến động tĩnh ở bên này, lúc nhìn sang chỉ thấy cậu chủ nhà họ Chu đang ôm bụng khom người nằm trên mặt đất.

"Đậu má nó... Đây chẳng phải là cậu chủ nhà họ Chu đấy sao!"

"Ai dám đánh cậu chủ nhà họ Chu thế, không muốn sống nữa à?"

"Cậu Lý cũng ở đó, sẽ không phải cái người đối diện cậu ta làm đấy chứ!"

Mọi người đều sững sờ bàn tán sôi nổi, dùng vẻ mặt không tin nổi nhìn Lý Văn và Thẩm Lãng.

Mà vẻ mặt của Lý Văn giờ phút này cũng đầy mông lung, không ngờ Thẩm Lãng vừa nói ra tay là ra tay luôn.

"Thẩm... Cậu Thẩm, Chu Bạch này..." Nhất thời Lý Văn không biết nên làm thế nào, tuy rằng quan hệ với Chu Bạch không tốt nhưng cũng là do anh ta sắp xếp, xảy ra chuyện như vậy anh ta cũng không biết ăn nói thế nào với người nhà họ Chu.

Thẩm Lãng nhìn ra sự khó xử của Lý Văn, bèn vỗ bả vai anh ta rồi thản nhiên nói: "Nếu như sợ thì bây giờ cậu cứ gọi người nhà họ Chu đến đi, có điều cậu phải suy nghĩ thật kỹ đấy."

Ý của lời này rất rõ ràng, nếu như hôm nay Lý Văn gọi người của nhà họ Chu đến vậy thì đồng nghĩa với việc đắc tội Thẩm Lãng.

Nếu như Lý Văn đứng ở bên Thẩm Lãng thì chẳng khác nào không nể mặt người nhà họ Chu.

Đối mặt với sự lựa chọn này, Lý Văn lại không hề do dự chút nào mà cắn răng đi tới trước người Chu Bạch, ở trên cao nhìn xuống mắng: "Chu Bạch, đắc tội cậu Thẩm đều là do mày tự chuốc lấy! Sau này mày chính là kẻ thù không đội trời chung của Lý Văn tao!"

Mọi người nghe vậy càng thêm kinh ngạc.

Lý Văn lại vì một thằng nhãi không biết tên mà dám trở mặt với người của nhà họ Chu, loại chuyện này bọn họ chẳng hiểu nổi.

Nói xong, Lý Văn còn đạp một cái lên cánh tay của Chu Bạch, xem như hoàn toàn đắc tội với người nhà họ Chu!

Hồi lâu sau, Chu Bạch nằm dưới đất mới lấy lại được một hơi, chỉ vào Lý Văn nói: "Lý Văn, đm mày, mày lại vì một thằng ăn bám mà đắc tội tao, chốc nữa bố mày mà biết chắc chắn sẽ vặt đầu mày xuống!"

Lý Văn khinh thường cười một tiếng, bố mà biết chuyện này không những sẽ không trách mắng anh ta, ngược lại sẽ còn khen ngợi anh ta một phen, dù sao thì gia tộc thần bí cũng mạnh hơn nhiều so với mười gia tộc lớn gì gì đó ở Kinh Đô.

"Chu Bạch, tao đã nói với mày rồi, cậu Thẩm không phải là người mà mày có thể đắc tội nổi! Nếu thức thời thì mau cút qua đây xin lỗi, có lẽ còn có thể tha cho nhà họ Chu của mày một mạng!" Lý Văn nói.

"Mày... cmm, thù này tao nhất định sẽ báo, mày với thằng nhãi kia cứ chờ đấy!" Chu Bạch cắn răng nói với Lý Văn, sau đó miễn cưỡng đứng lên đi ra ngoài cửa.

Chu Bạch biết, trước mắt anh ta không chiếm được lợi ở đây, nếu tiếp tục ở lại có khi còn bị người của Lý Văn đánh thêm một trận nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.