Đm!
Liễu Uyên cũng bị dọa sợ đến nhảy dựng.
Khi ông ta nhìn thấy gương mặt này của Thẩm Lãng thì lập tức nổi da gà khắp cả người.
Hóa ra ông ta dập đầu mạnh xuống sàn nhà nãy giờ đều là dập đầu với thằng nhóc này.
Ngay lúc đó, Liễu Uyên nổi trận lôi đình.
“Tại sao lại là mày?” Ánh mắt của Liễu Uyên dường như muốn nứt ra, lộ vẻ dữ tợn.
“Đúng vậy, chính là tôi, tôi chính là vị kia mà hai người yêu cầu.”
Thẩm Lãng thản nhiên nói, giữa lông mày mơ hồ có khí chất cao quý.
“Ha ha ha, đúng là buồn cười, này mà cũng xứng đáng? Theo tao thấy là mày muốn chạy tới đây ăn uống miễn phí thì có, bảo vệ và nhân viên phục vụ khách sạn chết ở đâu hết rồi, phòng bao sang trọng thế này mà lại để người khác tùy tiện xông vào như vậy sao?”
Ngay sau đó, Liễu Uyên quay đầu nhìn về phía vợ mình, cười to nói: “Ha ha ha, Ngọc Mai, có phải quá buồn cười hay không, thằng nhóc này mà cũng tự xưng là ông đây, dám giả mạo vị đại nhân kia, không cần nhà họ Liễu chúng ta ra tay thì nó cũng đã tự xong đời rồi.”
“Đúng vậy, làm sao mà ông lớn kia có thể cho phép người khác giả mạo mình được, nếu như người kia biết được thì chắc chắn sẽ dạy dỗ mày gấp bội!”
Trời quang, mây tạnh, vậy nên anh ta nghĩ anh ta muốn làm gì cũng được?
Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai đều cho rằng Thẩm Lãng giả mạo người đứng đầu Công ty Lương Dược, không cần bọn họ ra tay thì ông lớn kia cũng sẽ không bỏ qua cho Thẩm Lãng.
Nhưng không ngờ rằng Thẩm Lãng thật sự chính là người đứng đầu của Công ty Lương Dược..., nếu như không phải thì làm sao mà anh có thể đi vào phòng bao này được, hơn nữa còn ngồi xuống ăn uống một cách bình tĩnh như thế.
“Hai con lừa ngu ngốc!” Thật sự là Thẩm Lãng không còn sức để mà nói, dùng con lừa để miêu tả hai vợ chồng nhà này, vậy mà lại rất phù hợp.
Mà Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai cũng choáng váng, bình thường hai người bọn họ còn tinh ranh hơn cả khỉ.
Sỡ dĩ trở thành như vậy cũng là vì bọn họ bị một loạt những chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán.
“Cổ Tam Dược, ông tới đây một chút.”
Thẩm Lãng lấy điện thoại di động ra, ra lệnh Cổ Tam Dược đến Khách sạn Lai Phúc Lâm.
“Vâng, cậu chủ, tôi đến ngay bây giờ.”
Cổ Tam Dược trả lời ngay lập tức.
Lúc này, Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai lại cười lớn lên.
“Ha ha ha, thằng nhóc này thật sự là diễn kịch diễn đến nghiện, nếu như tên này đến mấy phim trường đóng vai phụ thì cũng có thể miễn cưỡng lẫn vào đám diễn viên quần chúng, ha ha quá buồn cười rồi.”
“Đúng vậy đó, chồng à, nhưng mà thật sự là chúng ta đã dập đầu đấy, bây giờ tôi thật sự rất hối hận, dập đầu đến mức bể đầu chảy máu vậy mà cuối cùng lại dập đầu sai người rồi, có phải đợi ông lớn kia đến, chúng ta vẫn phải tiếp tục dập đầu hay không...?” Tôn Ngọc Mai bỗng cảm thấy thiếu máu não.
“Haizz! Quả thật là như vậy...! Chúng ta thiếu máu não rồi...! Cũng do thằng nhóc này quấy rối, tức chết tôi rồi, nếu như ông lớn kia đến thì chắc chắn phải cho cậu ta một bài học nhớ đời!” Liễu Uyên cắn răng nói.
Lúc này, Thẩm Lãng vô cùng ung dung.
Trên người anh khoác áo lông chồn, vững vàng ngồi trên bàn rượu, tay cầm một ly rượu, ăn chút thức ăn, nhấp một ngụm rượu Mao Đài vào trong bụng.
“A! Vậy mà mày còn dám ăn thức ăn và uống rượu của vị kia à! Không sợ người đó cắt đứt lưỡi của mày hay sao?” Liễu Uyên tức giận quát.
Thẩm Lãng ưu nhã đặt ly rượu xuống, cười một cách lạnh lùng: “Tôi nói hai người là con lừa ngu ngốc, quả thật không sai một chút nào, đã đến lúc này rồi mà còn chưa nhìn ra tôi là Chủ tịch của Công ty Lương Dược hay sao?”
“Mày mới là con lừa, mày dám ăn hết thức ăn của ông lớn kia, chắc chắn ông ta sẽ cắt đứt lưỡi, bẻ răng, xé miệng của mày ra.” Liễu Uyên tức giận trừng mắt, giống như là Thẩm Lãng ăn thức ăn và uống rượu của bố ruột ông ta vậy.
Thật sự là Thẩm Lãng bị lão già Liễu Uyên này chọc cười, đúng là một con chó ngoan mà.
“Được rồi, cũng không khác lắm, đừng cứ mỗi lần mở miệng lại gọi tôi một tiếng ông lớn, tôi nghe cũng cảm thấy phiền luôn rồi, hai người chuẩn bị cho đầy đủ, đợi lát nữa tôi ăn xong thì còn phải cưỡi ngựa nữa.” Thẩm Lãng nói.
Khi Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai nghe đưỡn những lời này của Thẩm Lãng thù rốt cuộc cũng bắt đầu nghi ngờ.
Bởi vì hai vợ chồng bọn họ chưa có nói chuyện “cưỡi ngựa” này cho bất kỳ ai, kể cả người nhà bọn họ.
Trừ hai người bọn họ và Cổ Tam Dược ra thì bên ngoài không có một người nào biết cả.
Hai người bọn họ lập tức cảm thấy nghi ngờ, nếu như không có người thứ tư biết vậy thì ai nói cho Thẩm Lãng đây? Cái tên Thẩm Lãng này có được tin tức từ đâu?
“Tại sao mày biết?” Liễu Uyên nhìn Thẩm Lãng đang ngồi khoan thai uống rượu, cảm thấy nghi ngờ.
“Việc này mà còn cần phải hỏi sao? Tôi chính là ông lớn mà các người muốn tìm, trước đó tôi đã nói rồi, tại các người hết lần này tới lần khác không tin thôi.” Thẩm Lãng cười lạnh lùng trả lời.
“Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Lý Liên Hoa từng nói mày chỉ là một kẻ thất bại, bối cảnh gia đình hết sức bình thường, nếu không thì làm sao mà Lý Liên Hoa lại bắt cháu gái của bà ta chia tay với mày được!” Liễu Uyên trừng to hai mắt trông giống như thịt mắt bò, bắt đầu bác bỏ.
“Căn bản là Lý Liên Hoa không biết rõ về tôi, bà ta có mắt nhưng không thấy Thái Sơn nên nhìn lầm người. Hơn nữa người đàn bà chanh chua với ánh mắt nông cạn như bà ta cũng giống hai người thôi, đều là con lừa cả mà.”
Thẩm Lãng nói.
Lúc này, Tôn Ngọc Mai và Liễu Uyên nhìn nhau, hai vợ chông cũng không biết là rốt cuộc có nên tin những gì Thẩm Lãng nói hay không.
Một khi thân phận của Thẩm Lãng được xác nhận chính là chủ tịch Công ty Lương Dược, vợ chồng nhà họ Liễu nhận ra, bọn họ xong đời rồi!
“Cậu... Chắc không phải cậu... Thật sự là... Thật sự là vị kia đấy chứ?” Liễu Liễu Uyên run rẩy hỏi, giọng điệu cũng thay đổi.
Mà Tôn Ngọc Mai cũng không ngoại lệ.
“Chẳng lẽ cậu thật sự là người đứng đầu Công ty Lương Dược hay sao? Thật sự rất kỳ lạ, tại sao một công ty dược phẩm lớn như thế này mà ông chủ lại là một người trẻ tuổi như vậy?” Tôn Ngọc Mai cảm thấy không hợp lý.
“Có rất nhiều chuyện không hợp lý. Được rồi, bà không có tư cách biết quá nhiều, tầm mắt của nhà họ Liễu mấy người cũng chỉ có thể nhìn thấy Công ty Lương Dược thôi.”
Đúng vậy, quả thật là tầm nhìn của Tôn Ngọc Mai và Liễu Uyên có chút hạn hẹp.
Hai người bọn họ chỉ có thể nhìn thấy Công ty Lương Dược ở trước mặt, nhưng lại không nhìn thấy thế lực sau lưng Công ty Lương Dược và nhiều lợi ích phức tạp khác.
“Nói như vậy, cậu... Cậu thật sự là?” Liễu Uyên ngạc nhiên một lúc lâu.
Đúng lúc này, Cổ Tam Dược đi vào phòng bao.
“Đến chậm rồi, đến chậm rồi, thật xin lỗi, cậu chủ, trên đường có hơi kẹt xe.”
Cổ Tam Dược vừa mới vào phòng thì đã vội vàng cung kính xin lỗi Thẩm Lãng, đủ để chứng minh, sự tôn trọng của Cổ Tam Dược với Thẩm Lãng.
Mà điều này cũng làm cho Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai hoàn toàn luống cuống.
Thậm chí, còn sắp bị dọa sợ đến đái trong quần.
Đã xác định rồi!
Nghĩ lại lúc trước, bọn họ nhục mạ một trận, xúc phạm đủ thứ với ông chủ lớn, quả thật là tự tìm đường chết mà...
“Tổng giám... Tổng giám đốc Cổ, cậu ấy thật sự là chủ tịch của Công ty Lương Dược hả?” Sắc mặt Liễu Uyên tái nhợt, khiếp sợ hỏi.
Cổ Tam Dược liếc Liễu Uyên, nói: “Nói nhảm, nếu không phải thì cậu ấy sẽ xuất hiện ở đây sao? Đầu óc của ông bị lừa đá rồi à? Ai mà nghĩ tới, tôi cho ông một cơ hội để giải thích, kết quả lại bị ông phá hỏng!”
“Haizz! Tôi không phải bị lừa đá, mà tôi là đồ con lừa đấy...!” Liễu Uyên vả vào miệng mình một cách hung ác, sau đó lại tiếp tục tát “bốp bốp bốp”.
Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai cảm thấy trời đất quay cuồng, núi lớn sụp đổ, cảm giác hòan toàn bị ngã nhào.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới rằng Thẩm Lãng lại chính là boss lớn!