Siêu Cấp Đại Gia

Chương 491: Chương 491: Hộ giá đến muộn




"Tề Hóa Vân ác giả ác bào, rất nhanh những hành động đáng ghê tởm kia của anh sẽ được đưa ra ánh sáng."

Ánh mắt Thẩm Lãng đột nhiên rét run lộ ra khí lạnh nhè nhẹ.

Quả nhiên, rất nhanh tin tức tiêu cực của Tề Hóa Vân liền ùn ùn kéo đến mà leo lên hạng đầu của tiêu đề bài báo ở Vân Thành.

Dự đoán lần này so với lần trước càng mãnh liệt hơn.

Nếu như nói tin tức quan hệ bất chính, mưu hại người khác và có đề cập đến nhân phẩm là đạo đức bại hoại. Công xưởng thâm độc ngụy trang từ thiện sẽ không chỉ đề cập đến phương diện đạo đức nữa.

Đây chính là chuyện mà Thẩm Lãng giao cho Lương Trí Nghĩa đi điều tra. Cũng là anh để cho Lương Trí Nghĩa đi vạch trần bộ mặt dối trá của Tề Hóa Vân.

Để cho người dân Vân Thành biết, vị thiếu gia đạo đức giả này bỏ mặt nạ xuống là bao nhiêu dơ bẩn không chịu nổi. Hóa ra công việc từ thiện của Tề Hóa Vân những năm nay làm đều là ngụy trang từ thiện và số tiền thực tế anh ta quyên góp có chênh lệch rất lớn.

Nhưng lần hở ra là góp hơn ba lăm tỷ hay ba trăm năm mươi tỷ thực ra chỉ chỉ có hơn bă trăm năm mươi triệu. Tề Hóa Vân cố ý tạo ra mánh khóe quyên tiền đem bản thân tạo thành nhà từ thiện. Anh ta chính là vì muốn tạo ra cho bản thân vỏ bọc người hoàn mỹ, hơn nữa có thể dựa vào sự nghiệp từ thiện giành được thiện cảm của người dân Vân Thành và đối tác làm ăn khác, do đó kiếm chác lợi ích.

Chẳng hạn như dựa vào tên tuổi hạng mục từ thiện, cùng với đất đai anh ta sở hữu thương lượng cạnh tranh giá đấu thầu thì ưu thế rất rõ ràng.

Mà Tề Hóa Vân còn tại trong các thôn hẻo lánh mở ra nhiều công xưởng đen, chết tạo đồ cổ dỏm, hình thành giây chuyền sản xuất đồ cổ giả. Anh ta cũng để cho nhưng đồ giả này chảy vào thị trường, kiếm chác món lời kếch xù.

Rất nhiều đồ cổ gia đình vì vậy mà làm ăn thu lỗ, tan cửa nát nhà.

Những công nghiệp sản xuất thâm độc này không biết đã hại bao nhiêu người.

Những vụ tai tiếng này vừa mới tuôn ra liền đem Tề Hóa Vân lên tiêu đề Vân Thành, lũ lượt mà tới đích, là tiếng mắng chửi ùn ùn kéo đến.

Cho dù nhưng fan não tàn kia của Tề Hóa Vân bảo vể như thế nào đi nữa cũng chống đỡ không nổi phẫn nộ của cộng đồng mạng.

Bộ mặt dối trá cuối cùng cũng bị vạch trần. Người dân Vân Thành cảm thấy bị lừa bịp rất lâu đương nhiên không chịu bỏ qua như vậy.

Tề Hóa Vân biết bản thân đã hết đường lui. Anh ta quyết định sử dụng át chủ bài cuối cùng. Nếu đã thất bại vậy liền xử lý Thẩm Lãng, để giải quyết mối thù trong lòng.

"Thẩm Lãng, mày hại tao thân bại danh liệt, khiến sự nghiệp tao khổ tâm gây dựng sụp đổ, càng làm cho ý đồ thống trị của tao tiêu tan, cho nên hôm nay mày phải chết." Tề Hóa Vân cắn răng, trong ánh mắt trên gương mặt đều tràn ngập hung ác. Nhất thời sát ý nổi lên bốn phía.

Tề Hóa Vân quyết định tối nay nhất định phải khiến cho Thẩm Lãng chết ở trước mặt anh ta. Cho dù là cùng chết cũng phải tiêu diệt Thẩm Lãng.

Mà giờ phút này, trong ánh mắt của Thẩm Lãng chỉ có ánh mắt kiên định. Đối mặt với kẻ xấu, anh sẽ không ngồi chờ chết.

"Vì chế tạo đồ giả, anh đã hại bao nhiêu gia đình. Anh có ngày hôm nay một chút cũng không oan. Cái gọi là ý đồ thống trị kia của anh, đều là lập nên ở trên đau khổ của người khác."

Không khí xung quang Thẩm Lãng vô cùng mạnh mẽ, núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt thì tư thế cũng tư thế và sắc mặt không thay đổi.

"Tao mặc kệ, mày phá hủy kế hoạch lớn của tao. Tối nay mày phải đền mạng."

Nói xong lời này, Tề Hóa Vân liền ra lệnh một tiếng, đem tất cả vệ sĩ theo bên mình đều gọi ra đây.

Cộp…cộp…cộp…

Đột nhiên lúc này, lần lượt có người từ ngoài cửa xông vào phòng, một người lại một người giống như là kiến vào ổ, nhanh chóng xông vào.

Số lượng này, ít nhất cũng có ba trăm người. Toàn bộ là vệ sĩ mặc đồ màu xanh đậm, một đám cầm trong tay lưỡi dao sắc bén. Nêu không phải phòng đủ lớn, ba trăm người này thật sự là không chứa đựng nổi.

Đây chính là con bài cuối cùng của Tề Hóa Vân, chả trách ông ta có tự tin có thể tiêu diệt Thẩm Lãng như vậy, hóa ra còn ẩn dấy thủ đoạn như vậy.

"Lên cho tôi."

"Tiêu giệt Thẩm Lãng, tôi có thưởng xứng đáng, mỗi người thưởng cho một tỷ đồng."

"Ngoài ra, người tiễn Thẩm Lãng đi gặp Diêm Vương tôi sẽ một tòa biệt thử cảnh biển."

"Vệ sĩ bọn họ không phải là bình thường. Bọn họ là đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc."

"Lấy ra toàn bộ sực lực, giết chết hắn ta."

Tề Hóa Vân rống thảm thiết, vang vọng ở trong căn phòng xa hoa.

Nhưng người vệ sĩ kia, phần lớn là xuất thân từ công ty vệ sĩ chuyên nghiệp, cũng có phần nhỏ là giành được quán quân boxing, quan quân vật lộn các loại giữa đường gia nhập, năng lực thực chiến rất mạnh.

Vốn là bọn chém giết bỏ mạng, đang nghe thấy thưởng của Tề Hóa Vân hứa hẹn, đều dường như điên lên cầm theo vũ khí trong tay hướng tới đánh sau gáy Thẩm Lãng. Những người giàu khác đều bị dọa tới mức lui lại ở trong góc phòng.

Mà Thẩm Lãng vẫn như cũ ngồi vững vàng ở trên chỗ ngồi, liếc mắt quét qua đám vệ sĩ đáng xông tới. Trong ánh mắt của anh, đây chính là đám nhóc. Nếu như tàn nhẫn chém người các người còn có thể sống sao?

Ngay giờ khắc này Thẩm Lãng cũng ra tay. Anh tránh né lưỡi dao chém đên, một quyền đánh về phía trước.

Ầm!

Một quyền này, đánh đến một người phía sau. kèm theo người phía sau cũng đánh bay.

Ầm!

Lại một quyền, đánh bay ba người.

Nắm đấm của Thẩm Lãng sức lực rất lơn, nếu như có người đứng ở phía sau đánh tới, cũng sẽ bị lực lượng dũng mãnh phía sau đánh ngã.

Không thể không nói ba trăm vệ sĩ thân cận này quả thực so với một trăm người lúc trước Thẩm Lãng gặp ở quán thịt nướng mạnh hơn rất nhiều.

Toàn bộ những người tinh nhuệ này đều là Tề Hóa Vân tự mình bồi dưỡng.

Hạng người cần tiền không cần mạng.

Nhưng mà muốn tiêu diệt Thẩm Lãng, vậy thậy sự so với lên trời còn khó hơn.

Lúc Thẩm Lãng còn nhỏ, gia tộc đã suy nghĩ đến điểm này, đi ra rèn luyện, xâm nhập vào địa thế nguy hiểm, khó tránh khỏi gặp nguy hiểm. Cho nên từ nhỏ gia tộc đã nghiêm khắc huấn luyện anh ta, làm cho anh ta trải qua thử thách sinh tử.

Mặt khác, đi theo các vị sư phụ xuất sắc học tập kỹ năng, cũng khiến cho anh ta so với người khác càng mạnh mẽ hơn.

Bây giờ cả người Tề Hóa Vân mang theo sát ý nồng nặc.

Anh ta đứng ở trên năm mét xem cuộc chiến, đông thời cổ động chính mình, cũng đang đập tan tâm lí của Thẩm Lãng.

"Tạ Lâm Vũ sẽ không nhanh như vậy đã đến cứu mày, từ câu lạc bộ Hóa Điệp chạy tới ít nhất cũng phải nửa tiếng, huống hồ cậu ta đã nói anh ta phải chạy suốt đến đến Giang Nam, đêm nay không ai có thể cứu được mày."

"Tao nếu như bắt được mày, nhất định sẽ đem ngươi tra tấn đến chết."

Sắc mặt còn lại là lạnh lùng, không ngừng đánh quyền.

Một quyền lại một quyề, đánh trúng vệ sĩ như đoàn sói đói tấn công qua đây.

Hễ là ai đến gần nắm đấm của Thẩm Lãng tất cả đều bị đánh ngã.

Một quyền chính xác có thể đánh bại, tuyệt đối không ra tiếp quyền thứ hai.

Mãi đến lúc này, Thẩm Lãng đã đánh bay một nửa. Lúc đầu ba trăm tên vệ sĩ khí thế cuồn cuồn, giờ phút này dĩ nhiên chỉ còn một nửa. Tề Hóa Vân nhíu mày, sắc mặt ngưng đọng, trong lòng lại không yên.

Đây là con át chủ bài cuối cùng của anh ta, vốn tưởng rằng cho dù không thể thành công giết chết Thẩm Lãng, cũng ít nhất có thể cùng Thẩm Lãng đồng quy vu tận.

Nhưng nhìn tình thế bây giờ, dường như ngay cả muốn đả thương đến Thẩm Lãng, cũng cực kì khó khăn.

"Một đám bỏ đi, giết! giết!"

"Một tỷ đang chờ các người."

"Biệt thự ven biển cũng đang chờ các người."

"Tiêu diệt Thẩm Lãng, các người nửa đời sau sẽ không cần bôn ba vất vả."

Thẩm Lãng gào thét lớn, sử dụng thủ đoạn khắp người.

Cũng không phải đám vệ sĩ này không gắng sức, cũng không phải bọn chúng không có dũng khí. Chỉ là vì thực lực cách xa quá lớn.

Bọn họ dùng hết toàn lực xông lên liều chết. Nhưng bọn chúng ở trước mặt Thẩm Lãng cũng không chịu nổi một đòn như thế.

Rầm rầm rầm!

Thẩm Lãng liên tiếp đánh ra ba quyền, theo sau đó là một đám ngã lăn ra đất.

Đúng lúc này, đột nhiên từ ngoài cừa một đám người ô ạt xông vào.

Từ trong phòng đến hành lang đều chật ních người.

Có muột người đứng đứng đầu, ánh mắt cương nghị, tinh thần phấn chấn.

Đám người này mặc thống nhất một màu áo, màu đen mang theo một chút đỏ thẫm.

Lúc Tề Hóa Vân lần đầu nhìn thấy còn cho rằng cứu binh của mình đến. Nhưng bản thân làm sao còn có cứu binh gì chứ, nhà họ Tề cũng không còn.

Mặt khác người thân cận khẳng định không phải người trong nhóm bọn họ. Khi anh ta thấy rõ trang phục của đối phương, lúc này mới bừng tỉnh ngộ ra.

Đồng thời, cũng cảm nhận được tuyệt vọng lạnh lẽo.

"Hắc Trung Đới Xích, Giang Nam Huyền Vũ."

Tề Hóa Vân tâm tính hoàn toàn sụp đổ, lúc đầu Thẩm Lãng một người đã có thể đối phó ba trăm cận vệ chuyên nghiệp. Nếu như cứu binh của đối phương lại đến. Cho dù bản thân lấy ra con bài cuối cùng cũng chẳng thấm vào đâu, bởi vì Thẩm Lãng còn có con bài cuối.

Hơn nữa lần này điều động là Giang Nam vĩnh định hầu phủ, tinh nhuệ của công ty Huyền Vũ.

"Làm sao ngay cả người của phủ hầu Giang Nam cũng đến đây. Chán nản! Chán nản! Hoàn toàn chán nản!" Tề Hóa Vân bị kinh hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Giờ phút này, trong Huyền Vũ tinh nhuệ dẫn đầu là Trịnh Vân Kiệt, xoay người khom lưng với Thẩm Lãng, tạ lỗi nói: "Hộ giá đến muộn, xin cậu chủ tha thứ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.