"Vào đi."
Người đàn ông trẻ tuổi họ Nhạc đó nói vọng ra ngoài cửa.
Sau đó, Lâm Nhuyễn Nhuyễn mở cửa đi vào.
"Tổng giám đốc Sâm, Tổng giám đốc Dũng." Lâm Nhuyễn Nhuyễn lên tiếng chào hỏi.
Lúc người đàn ông họ Nhạc đó nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì bị giật mình một lúc. Anh ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đúng là vẻ đẹp trời sinh, sắc nước hương trời.
Nhạc Sâm không ngờ Trương Đại Dũng lại có một cấp dưới xinh đẹp đến như vậy. Thậm chí Nhạc Sâm thấy cô gái này còn xinh đẹp hơn cả Ninh Phỉ Phỉ.
"Cô là?" Nhạc Sâm bình tĩnh dần lại sau sự ngạc nhiên vừa rồi.
Trước đây anh ta chưa từng nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn, anh ta cũng mới tiếp nhận công ty này chưa lâu và từng là trợ lý của Tề Như Tuyết.
"Tổng giám đốc Sâm, cô ấy chính là Lâm Nhuyễn Nhuyễn.” Trương Đại Dũng vội vàng giới thiệu.
"Cô ấy chính là Lâm Nhuyễn Nhuyễn sao?" Nhạc Sâm nhìn Trương Đại Dũng, nhíu nhíu mày rồi gật đầu mà nói: "Tổng giám đốc Dũng cũng được lắm đó nha, trợ lý của chú ngày càng chất lượng đấy."
Trương Đại Dũng bày ra vẻ mặt đau khổ, không nói gì cả nhưng ông ta lại thầm kêu khổ trong lòng: "Chất lượng cao, cực kỳ có ích. Cậu nhìn cô gái này dịu dàng, thùy mị thế thôi, nhưng thực ra cô ta cực kỳ cứng đầu. Cô ta vào công ty mới được hai tháng nhưng lúc nào cũng làm việc điên cuồng, lại còn là cái kiểu làm việc cực kỳ bảo thủ, thận trọng, muốn đánh lén hay chơi xấu cô ta thì chẳng thà đợi cô ta chết đi còn hơn.”
"Cô có chuyện gì không? Nếu là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể thì cô đến tìm quản lý đi, tôi và Tổng giám đốc Sâm đang bàn chuyện quan trọng, cô ra ngoài trước đi. Lúc ra nhớ khép cửa lại đấy."
Trương Đại Dũng không nhịn được mà muốn đuổi Lâm Nhuyễn Nhuyễn ra ngoài. Ông ta không hề ngờ rằng Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã thành công ký được hợp đồng với Ninh Phỉ Phỉ rồi.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn bèn nói thẳng: "Tôi đã ký được hợp đồng với cô Ninh Phỉ Phỉ rồi. Đợi khi đoàn phim được thành lập, cô ấy sẽ đến đây để quay phim ngay lập tức."
Cô ấy vừa dứt lời, điếu thuốc trong tay Trương Đại Dũng suýt nữa rơi xuống quần ông ta.
Mẹ nó, câu nói của cô ấy như một cú tát thẳng vào mặt ông ta vậy.
"Cô vừa nói gì cơ? Cô ký được hợp đồng rồi? Sao có thể như thế được!"
Trương Đại Dũng cực kỳ sửng sốt, ông ta không thể tin nổi chuyện này. Bởi vì Lâm Nhuyễn Nhuyễn chỉ là một cô trợ lý nhỏ bé, không có nhiều mối quan hệ ở Vân Thành, vậy mà ngôi sao nổi tiếng đang thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp như Ninh Phỉ Phỉ lại đồng ý hợp tác với cô ấy.
Lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm hành nghề, Trương Đại Dũng mới thấy một trường hợp kỳ lạ như thế này.
"Đúng thế Tổng giám đốc Dũng, ông có thể thực hiện điều mà ông đã hứa với tôi rồi." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói với Trương Đại Dũng.
Mặc dù tích cách của Lâm Nhuyễn Nhuyễn cực kỳ ôn hòa, nhưng không có nghĩa cô ấy là một cô gái hèn nhát. Nếu đã là chuyện liên quan đến lợi ích của bản thân thì cô ấy sẽ dốc hết lòng thực hiện.
Trương Đại Dũng vẫn chưa tin lắm, ông ta muốn xác nhận lại một chút.
"Chỉ nghe cô nói thì tôi không tin được, tôi muốn xác nhận lại một chút."
Đúng lúc này, công ty quản lý của Ninh Phỉ Phỉ gọi điện thoại tới, xác nhận lại rằng, chỉ cần đoàn làm phim được thành lập thì họ sẽ đưa Ninh Phỉ Phỉ tới quay phim ngay lập tức.
Sau khi xác nhận đúng là Ninh Phỉ Phỉ muốn hợp tác với công ty thì trên mặt Trương Đại Dũng tràn ngập vẻ vui mừng.
Thậm chí ông ta còn thấy vô cùng xúc động.
Có thể mời được Ninh Phỉ Phỉ, điều này nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Vì đã rất lâu rồi tổng công ty không cấp vốn nên họ không thể giành được nhiều tài nguyên dựa vào khoản ngân sách nhỏ bé đấy được, nên công ty vẫn luôn rơi vào hoàn cảnh bà không đau cậu không thương.
Rất nhiều tài nguyên trong giới điện ảnh và truyền hình đều bị công ty trực thuộc Tập đoàn nhà họ Tề cướp mất, không bao giờ tới lượt công ty của họ.
Nhưng Trương Đại Dũng vẫn rất thắc mắc, ông ta không hiểu vì sao mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại có thể mời được Ninh Phỉ Phỉ.
Mà Nhạc Sâm cũng có chung nỗi nghi ngờ với Trương Đại Dũng. Dẫu sao thì Ninh Phỉ Phỉ cũng là một ngôi sao lớn, cô ta không chỉ xem trọng tiền lương mà còn đề cao tài nguyên nữa.
"Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cô nói cho tôi nghe xem cô dùng cách nào để ký hợp đồng với Ninh Phỉ Phỉ thế?"
Sau khi bị một cú tát đau đớn vào mặt như vậy nên Nhạc Sâm và Trương Đại Dũng đều muốn biết tại sao Lâm Nhuyễn Nhuyễn có thể làm được. Chẳng lẽ Ninh Phỉ Phỉ và Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã quen biết từ trước rồi à? Hay nói cách khác thì Lâm Nhuyễn Nhuyễn có lai lịch sâu xa mà người khác không hề biết?
Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã hứa với Thẩm Lãng rằng sẽ không tiết lộ sự thật, nên cô ấy tìm một lý do đơn giản để trả lời: "Là do tôi kiên trì liên lạc với Ninh Phỉ Phỉ, cô ấy bị tôi làm cho cảm động nên mới đồng ý hợp tác với chúng ta."
"Ra là vậy." Trương Đại Dũng gật đầu một cái. Ông ta còn tưởng Lâm Nhuyễn Nhuyễn có lai lịch sâu xa hoặc có chỗ chống lưng vững chắc nào đó mà ông ta không biết, nhưng hóa ra chỉ là do Lâm Nhuyễn Nhuyễn dùng tấm chân tình để lay động Ninh Phỉ Phỉ mà thôi.
Nhưng trên mặt của Nhạc Sâm lại lộ ra vẻ hoài nghi.
"Thật sao? Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cô không lừa chúng tôi đấy chứ?"
Phải đối phó với người nhà họ Tề trong thời gian dài nên bây giờ Nhạc Sâm trở thành một người rất đa nghi, chuyện gì anh ta cũng phải âm thầm xem xét một lượt trong lòng.
"Là thật đó." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhíu đôi mi thanh tú rồi nói. Cô ấy không quen nói dối nhưng vẫn cố gắng nói đến cùng.
Đúng lúc này, Trương Đại Dũng mở lời như trợ giúp cô ấy.
"Tổng giám đốc Sâm, không cần hoài nghi nữa đâu, chắc chắn không thể sai được, tôi hiểu rõ Lâm Nhuyễn Nhuyễn mà. Cậu cứ yên tâm đi."
Thực ra thì không phải Trương Đại Dũng hiểu Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất rõ. Ông ta chỉ cảm thấy nếu cô ấy có lai lịch sâu xa gì đó thì cô ấy đã không đến đây để làm một cô trợ lý nhỏ bé như vậy rồi. Nói thẳng ra là ông ta đang xem thường Lâm Nhuyễn Nhuyễn, vì cô ấy không có gia cảnh tốt nên chỉ có thể liều chết làm việc thôi.
"Tổng giám đốc Dũng, chuyện mà ông đã đồng ý với tôi, mong ông hãy thực hiện càng sớm càng tốt." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói.
"Yên tâm đi, thăng chức tăng lương, tôi sẽ cho cô không thiếu điều gì cả." Trương Đại Dũng cười cười: "Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi, tôi và Tổng giám đốc Sâm phải bàn bạc một chút, sau đó sẽ thăng chức cho cô ngay lập tức."
Thấy Trương Đại Dũng cam đoan như thế nên Lâm Nhuyễn Nhuyễn yên tâm đi ra ngoài. Nhưng cô ấy không hề biết rằng Trương Đại Dũng sẽ không thực hiện lời hứa của mình.
"Tổng giám đốc Sâm, tôi thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn mới vào công ty mình được hai tháng thôi, nếu thăng chức cho cô ta thì những nhân viên khác sẽ không phục." Trương Đại Dũng nói.
"Chú muốn nói gì thì nói nhanh lên." Nhạc Sâm cười.
"Theo lý thuyết thì đúng là lần này Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã giúp công ty rất nhiều, nhưng kinh nghiệm của cô ta vẫn chưa được dồi dào cho lắm. Nên nếu thăng chức cho cô ta thì chắc chắn những người khác sẽ có thành kiến. Vậy nên tôi thấy không thể thăng chức cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn được đâu." Trương Đại Dũng mở lời.
"Chú Trương ơi chú Trương, sao chú nói chuyện không có tính toán gì hết vậy. Nhưng đúng là đề nghị của chú cũng có lý đấy, công ty chúng ta là một đoàn đội, sao có thể giao toàn bộ công việc cho một cô trợ lý nhỏ bé được cơ chứ. Chú có ứng cử viên nào sáng giá hơn không?"
"Đương nhiên thành tích lần này phải tính trên đầu Tổng giám đốc Sâm rồi, tôi đứng sau Tổng giám đốc Sâm uống miếng nước là được. Tôi tin chắc chắn lần này tổng công ty sẽ để ý tới chúng ta hơn một chút." Trương Đại Dũng nổi cơn nịnh bợ.
Hóa ra Trương Đại Dũng chỉ đang tính toán được mất, không phải ông ta lo lắng rằng nếu thăng chức cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì những nhân viên khác sẽ không phục mà ông ta chỉ đang tìm cách để được chia chác lợi ích mà thôi.
Thậm chí ông ta còn nghĩ nếu Lâm Nhuyễn Nhuyễn có thể giữ bí mật về chuyện này thì càng tốt, nhưng rõ ràng cô ấy không phải kiểu con gái như vậy. Đã thế thì ông ta sẽ không khách sáo nữa.
Mà Nhạc Sâm thì cũng chỉ là loại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Trương Đại Dũng mà thôi.
Hai kẻ lõi đời này trà trộn vào nơi công sở thì làm gì có chuyện họ trao cơ hội cho một người mới cơ chứ.
"Chú thông minh lắm đấy. Cứ yên tâm đi, nếu tôi ngồi được cái ghế Chủ tịch của chi nhánh này thì tôi sẽ sắp xếp cho chú một vị trí thật tốt." Nhạc Sâm hài lòng nói.
"Vẫn là Tổng giám đốc Sâm sáng suốt, tối nay tôi mời cơm nhé." Trương Đại Dũng cũng cười rồi nói.
Mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn đang ngồi ở văn phòng công ty, ngây thơ chờ Trương Đại Dũng thông báo về việc thăng chức của cô.
Nhưng cô chỉ chờ được một vài câu rất qua loa.
"Nhuyễn Nhuyễn này, cô còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội. Nếu tôi dành hết công lao cho cô thì những đồng nghiệp có nhiều kinh nghiệm hơn cô sẽ vô cùng ghen tỵ và không phục. Để công ty của chúng ta có thể phát triển lớn mạnh hơn nữa thì chúng ta cứ tạm dời việc thăng chức này ra phía sau nhé. Nhưng cô cứ yên tâm đi, tháng sau chắc chắn tôi sẽ thăng chức cho cô."
Nghe lời thông báo cho có này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy cực kỳ tủi thân.