Siêu Cấp Đại Gia

Chương 607: Chương 607: Kẻ cuồng bảo vệ em gái




“Mau nhìn kìa, chắc chắn là bố của Kim Chí Minh đã đến.”

“Chắc chắn rồi. Kim Chí Minh bị đánh đến nghỉ học, đây là Kim Chung đến trả thù cho con trai.”

“Kim Chung chính là thành viên hội đồng quản trị trường chúng ta, ngay cả hiệu trưởng cũng không cần nể mặt.”

“Vậy thì anh trai của học sinh mới chuyển trường thảm rồi, nghe nói mấy ngày trước Kim Chí Minh bị người này đánh đến nỗi phải nghỉ học.”

“Các cậu nghe gì chưa? Chủ nhiệm khối lớp sáu, chủ nhiệm lớp nào đó, giáo viên anh văn đều bị sa thải rồi.”

Các học sinh và giáo viên đi ngang qua cổng trường Ngự Bi đều trò chuyện. truyện kiếm hiệp hay

Ở trường Ngự Bi, nhà họ Kim có thế lực rất lớn. Thân là chủ tịch trường, người nhà họ Kim bình thường rất kiêu ngạo. Cho nên khi đoàn xe thật dài xuất hiện, các thầy trò đã đoán được chắc chắn đây là xe của nhà họ Kim.

Quả nhiên đúng như họ dự đoán, chính là gia chủ Kim Chung của nhà họ Kim dẫn dắt đoàn xe, mang theo vệ sĩ đến trước cổng trường Ngự Bi, bày ra thế trận này.

Đoàn xe này có mười chiếc Bentley Mulsanne màu đen, trong mỗi chiếc đều có bốn vệ sĩ. Mỗi vệ sĩ đều là tay đấm mạnh nhất mà nhà họ Kim đã bồi dưỡng nhiều năm. Mặc dù vẫn kém gia đinh của mười nhà giàu có nhất Giang Nam, nhưng vệ sĩ của nhà họ Kim cũng có thân thủ bất phàm

Sau khi xuống xe, họ đều cầm gậy lớn, chờ Kim Chung ra lệnh.

“Bố, con đi gặp tên Thẩm Lãng kia đã.” Lúc này, một thiếu niên đeo khuyên tai, nhuộm tóc vàng nói vào tai Kim Chung. Đây là con trai cả của Kim Chung, đồng thời là anh trai của Kim Chí Minh, tên là Kim Chí Quang. Năm nay Kim Chí Quang mười tám tuổi, đang học lớp 11

“Con đi được à?” Kim Chung khẽ nhíu mày, không yên lòng.

“Bố, có gì đâu mà không được? Con đoán chắc thằng nhóc Thẩm Lãng kia đã sớm bị trận thế của chúng ta dọa cho sợ hết hồn rồi ấy chứ.” Kim Chí Quang cười càn rỡ. Các thầy trò vây quanh đầu, trốn sang một bên, sợ Kim Chí Quang mất hứng thì sẽ xử lý luôn họ

“Chí Quang, con không xử lý được thì đừng cậy mạnh, chạy đi đâu, bố cũng sẽ xử lý cậu ta!” Kim Chung nhắc nhở con trai, đồng thời kêu cậu ta dẫn theo trợ thủ đắc lực của ông ta.

Mọi người đều biết, nhà họ Kim có sáu vệ sĩ đứng đầu, đó là Đại Long và Nhị Long, Đại Hổ và Nhị Hổ, Đại Báo và Nhị Báo. Mấy năm nay Kim Chung vào nam ra bắc gây dựng sự dọn dẹp hậu quả giúp ông ta. Không thì Kim Chung đã sớm bị chém chết không biết bao nhiêu lần rồi.

“Bố cứ yên tâm đi, con cũng học Taekwondo từ năm tám tuổi, nếu thật sự đánh nhau thì con cũng có thể giúp Đại Báo và Nhị Báo.”

Nói xong, Kim Chí Quang huýt sáo, vẫy tay gọi Đại Báo và Nhị Báp: “Đi thôi, xử lý Thẩm Lãng!”

Lúc này, Thẩm Lãng vừa đưa Thi Thanh Thanh đến trường.

“Thanh Thanh, từ nay trở đi anh không cần ở trong trường nhìn em nữa. Sau này em cứ coi trường học như nhà mình, có chuyện gì thì đi tìm hiệu trưởng, Lục Kiệt sẽ giúp em thu xếp mọi chuyện.” Thẩm Lãng xoa đầu Thi Thanh Thanh, dịu dàng căn dặn.

Thi Thanh Thanh cũng ngoan ngoãn gật đầu, nở nụ cười đáng yêu: “Anh yên tâm, em sẽ làm theo lời anh nói.

Lúc này, hiệu phó trường của Thi Thanh Thanh, mời cậu mau chóng chạy trốn từ cổng sau, ngay bây giờ!”

Dương Nam là hiệu phó của trường Ngự Bi, nhưng quyền lực giữa hiệu phó với hiệu trưởng vẫn chênh lệch.

“Không sao đâu Thanh Thanh, em học bài đi.” Thẩm Lãng trấn an Thi Thanh Thanh, sau đó cùng hiệu phó Dương Nam đi ra ngoài hành lang phòng học.

“Có chuyện gì?” Thẩm Lãng không biết Dương Nam đang hoảng hốt cái gì.

“Phụ huynh của Kim Chí Minh mang theo một đoàn xe cùng mấy chục tên vệ sĩ tới trường học. Cậu mau dẫn Thi Thanh Thanh chạy từ cổng sau trường đi, đừng chần chờ, muốn sống thì mau chạy đi!” Dương Nam khẩn trương nói.

“Không có gì. Đến thì đến. Cho dù ông ta không đến, tôi cũng phải đi tìm ông ta.” Thẩm Lãng thản nhiên đáp, vẻ mặt không có chút kích động nào.

“Cậu nói gì vậy? Kim Chung là chủ tịch trường Ngự Bi, hơn nữa ông ta không phải là người dễ nói chuyện, vệ sĩ của ông ta đều là những kẻ hung ác, không chừng cậu sẽ có họa sát thân ấy chứ!” Hiệu phó ra sức khuyên nhủ. Dương Nam cũng có ý tốt, chẳng qua ông ta không biết rằng lúc trước Thẩm Lãng và Lục Kiệt đã đàm phán rõ ràng rồi.

“Tôi nhận ý tốt của ông, nhưng tôi thật sự không cần chạy trốn. Không lâu sau, Kim Chung sẽ quỳ xuống cho tôi.” Thẩm Lãng vẫn bình thản nói.

Nghe vậy, Dương Nam hơi ngây người.

“Cái gì? Đã là lúc nào rồi mà cậu còn hoang tưởng vậy hả? Cậu còn trẻ lắm, Kim Chung là ai chứ? Thò một ngón tay cũng có thể nghiền chết đám nhân vật nhỏ bé như chúng ta. Mau dẫn Thi Thanh Thanh chạy đi!” Dương Nam nói rồi đẩy Thẩm Lãng, muốn giục Thẩm Lãng mau chóng trốn khỏi nơi này. Nhưng Thẩm Lãng vẫn đứng vững như một cây cột, khiến Dương Nam không thể đẩy được.

Thấy khuyên nhủ không được, Dương Nam đành phải tiếc hận rời đi.

“Hầy, xem ra hôm nay trường Ngự Bi sắp xảy ra chuyện lớn rồi, tuổi trẻ ngông cuồng thì phải chịu thiệt thòi lớn đấy.”

Dương Nam khuyên bảo không được, chỉ có thể rời đi. Ông ta cũng không có năng lực can thiệp vào chuyện của Thẩm Lãng và người nhà họ Kim. Hơn nữa ông ta càng không có ý định ngăn cản nhà họ Kim. Địa vị của nhà họ Kim ở Giang Nam là gì? Ở trường học là gì? Ông ta biết rất rõ. Ông ta tiến lên thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Sau khi Dương Nam rời đi, Thẩm Lãng an ủi Thi Thanh Thanh một câu, sau đó bình tĩnh đứng trong hành lang, nhìn Kim Chí Quang dẫn theo người chạy về phía tòa nhà dạy học.

Sau đó, Thẩm Lãng gọi điện cho Lục Kiệt: “Lục Kiệt, ông làm hiệu trưởng mà lười vậy? Đã hơn tám giờ rồi mà còn chưa tới trường.” Thẩm Lãng không khách khí nói thẳng tên của Lục Kiệt.

Đầu dây bên kia, Lục Kiệt không dám thầm oán, càng đừng nói là cãi lại.

“Xin lỗi cậu Thẩm, không phải là lão Lục tôi lười, mà là trong tiệc rượu tối qua tôi uống nhiều quá, các đổng sự cũng uống không ít, chắc chỉ có mình cậu tửu lượng cao nhất thôi. Cậu còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, không như cái thân già của tôi, đều run rẩy cả rồi…”

Nghe Lục Kiệt lải nhải, Thẩm Lãng ngắt lời: “Được rồi, bớt nói nhảm đi. Mau tới đây một chuyện, nếu tới trễ thì tôi sẽ không quan tâm gì nữa đâu, hôm nay Kim Chung với con trai ông ta đều sẽ xong đời trong trường này.”

Ánh mắt Thẩm Lãng bỗng lóe lên một tia sáng lạnh, sát khí dâng lên.

Lục Kiệt nhận thấy tình huống không ổn, vội hỏi: “Cậu… cậu Thẩm, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Lãng cười lạnh: “Kim Chung dẫn theo đoàn xe với vệ sĩ đến trường học xử tôi. Thứ không biết tự lượng sức mình, còn chưa biết ông ta đã bị hội đồng quản trị tước quyền à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.