Siêu Cấp Đại Gia

Chương 361: Chương 361: Không cần ngài tự mình ra tay




Trịnh Văn Kiệt vừa nói xong, vẻ mặt ba người Ngưu Hoan Hỉ, Lý Thư Yểu và Dương Nguyệt Như đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thẩm Lãng không ngồi, Trịnh Văn Kiệt không dám ngồi? Đây là cái logic gì vậy?

Hai người bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì?

Những nghi ngờ này giống như tầng tầng lớp lớp mây mù, quanh quẩn trong đầu ba người bọn họ.

“Cậu Kiệt, ngài nói những lời đó là có ý gì?” Ngưu Hoan Hỉ nhíu mày, hỏi một cách cẩn thận.

“Không có ý gì cả, tóm lại Thẩm Lãng ngồi ở đâu, tôi sẽ đi theo đó ngồi.” Trịnh Văn Kiệt lạnh lùng nói.

Nói đến đây, Trịnh Văn Kiệt hoàn toàn không coi Ngưu Hoan Hỉ ra gì, đừng nhìn lúc trước Ngưu Hoan Hỉ khoe khoang rằng anh ta với cậu ấm Giang Nam có quan hệ rất tốt, thật ra cũng bình thường thôi.

Đến lúc này, Ngưu Hoan Hỉ cũng bắt đầu hoài nghi, anh ta rất tò mò, rốt cuộc Trịnh Văn Kiệt và Thẩm Lãng có quan hệ gì.

“Vậy….Cậu Kiệt,ngài có thể tiết lộ một chút, quan hệ của ngài và Thẩm Lãng là bạn bè hay là quan hệ gì vậy?” Ngưu Hoan Hỉ ngập ngừng hỏi.

“Tôi với cậu ấy có quan hệ gì, cậu không có tư cách để hỏi, tóm lại so với cậu nghĩ còn thân thiết hơn!” Trịnh Văn Kiệt nheo hai mắt lại, lạnh lùng liếc Ngưu Hoan Hỉ.

Nghe vậy, trong lòng Ngưu Hoan Hỉ càng thêm loạn, nhịn không được tự mình phân tích rồi nói: “So với tưởng tượng còn thân hơn? Thầy trò? Bố con? Phi phi, sao có thể là bố con được, hay là kết nghĩa anh em?”

Trong lòng Ngưu Hoan Hỉ vẫn còn nghi ngờ nhưng phản ứng cũng rất nhanh, ngay lập tức thu thái độ thù địch của mình với Thẩm Lãng.

“Cậu Kiệt, nhanh nhanh, mời ngồi, Tiểu Lãng, cậu cũng nhanh ngồi xuống.” Ngưu Hoan Hỉ lập tức thay đổi cách xưng hô, không gọi thẳng tên của Thẩm Lãng nữa.

Nhưng mà, điều này vẫn khiến Trịnh Văn Kiệt không hài lòng.

“Lúc nãy cậu gọi ông cậu đấy là gì? Tiểu Lãng? Tiểu Lãng là cái tên cậu có thể gọi sao?”

Ngay lập tức, Trịnh Văn Kiệt lộ ra sự sắc bén, trong mắt tràn đầy sát ý.

Bản thân Trịnh Văn Kiệt còn không dám gọi Thẩm Lãng là Tiểu Lãng, vậy mà Ngưu Hoan Hỉ này, lá gan cũng lớn phết.

“Vậy tôi… tôi nên gọi là gì? Ngưu Hoan Hỉ sững sờ, nhìn Trịnh Văn Kiệt bằng ánh mắt khiêm tốn và sợ hãi.

“Gọi Thẩm Lãng đại tiên sinh!” Trịnh Văn Kiệt nói với giọng ra lệnh.

Đại tiên sinh là cách gọi rất cao quý, chủ yếu là dùng để chỉ những người đàn ông có địa vị và có sức ảnh hưởng, trong lĩnh vực hoặc ngành nghề nào đó có danh dự và uy tín cao.

Trong trường hợp không rõ danh phận thì hay dùng cách xưng hô này.

Ngưu Hoan Hỉ sững sờ một lúc, vẻ mặt phức tạp.

“Xin chào đại tiên sinh, mời đại tiên sinh ngồi.”

Cuối cùng Ngưu Hoan Hỉ vẫn cúi đầu, vừa nói vừa đưa tay ra làm động tác mời ngồi.

Khi Dương Nguyệt như nhìn thấy Ngưu Hoan Hỉ thay đổi thái độ, đối xử tôn trọng với Thẩm Lãng hơn, thái độ nhún nhường, trong lòng bà ta không phục.

Ngay cả khi Ngưu Hoan Hỉ đối xử với bà ta, từ trước đến nay cũng không có dùng thái độ cung kính như vậy.

“Cậu Kiệt, Thẩm Lãng, anh ta không xứng cùng chúng ta uống trà.”

Mặc dù Dương Nguyệt Như không có trực tiếp nổi giận nhưng nghe ngữ khí của cô tác thì biết ngay bà ta cực kì không hài lòng với Thẩm Lãng.

“Bà là cái thứ gì chứ?” Trịnh Văn Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Nguyệt Như và hỏi.

Ngay lập tức sắc mặt Dương Nguyệt Như liền thay đổi, nhíu mày, sắc mặt nghiêm nghị hiện ra cả khuôn mặt.

Bà ta thật không nghĩ tới, Trịnh Văn Kiệt không để ý đến thể diện của bà ta như vậy, cứ vậy mà hỏi thẳng.

“Tôi là phu nhân của gia đình họ Lý ở Vân Thành, vợ của Lý Cao Viễn, gia đình họ Lý chúng tôi là một trong tứ đại gia tộc của Vân Thành, cậu là đại thiếu gia danh gia vọng tộc ở vùng Giang Nam, cũng nên biết phép tắc, sao lại vô lễ như vậy!” Dương Nguyệt Như sầm mặt trả lời.

Nhưng mà, Trịnh Văn Kiệt hoàn toàn không để Dương Nguyệt Như vào mắt.

“Gia đình họ Lý ở Vân Thành, từ lúc nào lại dám thách thức với Hầu phủ Vĩnh Định, Giang Nam của tôi rồi? Tôi nói thẳng nhé, bà trong mắt tôi còn không bằng con chó, kể cả hôm nay chồng bà đến, tôi cũng không cho bà một chút thể diện!”

Trịnh Văn Kiệt không giấu diếm, trực tiếp thể hiện sự ghét bỏ của mình với Dương Nguyệt Như ra.

Hầu phủ Vĩnh Định của Giang Nam không coi nhà họ Lý ra gì.

Dương Nguyệt Như và Trịnh Văn Kiệt đột nhiên xảy ra xung đột, điều này làm Ngưu Hoan Hỉ trong chốc lát không thể bình tĩnh được.

Hôm nay anh ta gặp Trịnh Văn kiệt để thảo luận về các dự án hợp tác, nếu như chọc giận Trịnh Văn Kiệt, sự việc sẽ hỏng hết.

“Dì Như, dì đừng nói nữa, mau xin lỗi cậu Kiệt đi, nên nhận lỗi một cách thành khẩn.” Ngay lập tức, Ngưu Hoan Hỉ bảo Dương Nguyệt Như nhận lỗi.

Mặc dù Ngưu Hoan hỉ rất muốn cùng nhà họ Lý kết làm thông gia, nhưng so với việc hợp tác với gia đình họ Trịnh ở Giang Nam thì việc làm thông gia vẫn nhẹ hơn.

“Hoan Hỉ, cậu nói cái gì đấy? Bảo tôi xin lỗi cậu ta? Cậu có phải hay không nhầm lẫn gì rồi, tôi là phu nhân của nhà họ Lý đấy, gia đình họ Lý và gia đình họ Trịnh đều là gia tộc lớn, hơn nữa, tôi còn là trưởng bối, cậu ta là hậu bối, há lại có đạo lý tôi xin lỗi cậu ta!”

Dương Nguyệt Như không phục phản bác lại.

“Dì Như, chuyện nào ra chuyện đó, lúc nãy đúng là dì sai rồi.” Ngưu Hoan Hỉ cười cười nói.

“Hoan Hỉ, sao cùi chỏ của cậu lại quay lại rồi(sao thái độ của cậu lại thay đổi rồi), hơn nữa lúc nãy dáng vẻ ăn nói khép nép với Thẩm Lãng, đây mà là cậu sao?” Dương Nguyệt Như nghiến răng nói.

Lúc này, Ngưu Hoan Hỉ nháy mắt ra tín hiệu với Dương Nguyệt Như.

Dương Nguyệt Như cũng nhận ra vừa rồi bản thân không khống chế được cảm xúc, dù sao thì đối phương cũng là người Hầu phủ Vĩnh Định Giang Nam, nhà họ Lý lấy cái gì mà thách thức với người ta!

“Cậu Kiệt, là do tôi quá kích động, không khống chế tốt cảm xúc của mình, tôi xin lỗi cậu.” Thái độ của Dương Nguyệt Như rất nhanh liền thay đổi, ngữ khí cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

Chỉ thấy vẻ mặt Trịnh Văn Kiệt vẫn thờ ơ, lạnh nhạt trở lời: “Đừng chỉ có xin lỗi tôi, còn phải xin lỗi cả Thẩm Lãng đại tiên sinh nữa, nếu như bà thật sự có thành ý, vậy xin lỗi Thẩm Lãng đại tiên sinh đi!”

Nghe thấy vậy, Dương Nguyệt Như nhíu mày, lộ ra vẻ mặt âm u.

“Cái gì? Vậy mà bảo tôi xin lỗi Thẩm Lãng, cậu ta xứng sao? Cậu ta cũng chỉ là một tài xế nhỏ ở dưới đáy xã hội mà thôi!”

Dương Nguyệt Như trong tức miệng nói to, trong lòng rất không phục.

Nhưng nghĩ đến việc không đắc tội với Trịnh Văn Kiệt, bà ta cố gắng kìm nén sự tức giận, nói: “Cậu Kiệt, xin bớt giận, tôi đang muốn xin lỗi Thẩm Lãng, chỉ là cậu ấy có dám nhận lời xin lỗi của tôi không, điều này cũng khó nói rồi.”

Nói xong những câu đó, hai mắt bà ta lạnh lùng liếc Thẩm Lãng, bà ta nói những lời đó là đang cảnh cáo Thẩm Lãng. Đồng thời bà ta cũng nghĩ rằng, Thẩm Lãng cũng bị bà uy hiếp.

“Thẩm Lãng đại tiên sinh, ngài nghĩ như thế nào?” Trịnh Văn Kiệt kính cẩn, hỏi thăm ý kiến của Thẩm Lãng.

Lúc này, hai mắt của Dương Nguyệt Như không ngừng tập trung vào Thẩm Lãng, thỉnh thoảng phát ra ánh mắt đe dọa.

Nhưng không ngờ rằng, Thẩm Lãng cũng giống như Trịnh Văn Kiệt, trực tiếp nói thẳng: “Xin lỗi, nhất định phải xin lỗi!”

“Thẩm Lãng! Cậu!” Dương Nguyệt Như tức giận đến môi run lên, vẻ mặt căng thẳng.

“Dương Nguyệt Như, bà thật sự nghĩ rằng bà có thể uy hiếp được tôi sao? Cái tát tôi đánh bà ở phòng khách lúc trước, bà nhanh quên vậy sao? Nói thật sự, nếu như hôm nay không có Lý Thư Yểu, tôi bắt bà quỳ ở trên đất!” Thẩm Lãng cười chế nhạo.

“Loại rác rưởi! Cậu tưởng bà đây không dám động vào cậu sao? Đừng tưởng có cậu Kiệt nói giúp cậu vài câu cậu tưởng mình là cao quý rồi, người ta chỉ là thương hại cậu thôi, dù như thế nào cậu cũng không thay đổi bản chất của mình được, cậu thuộc tầng lớp tiểu dân thấp kém, tôi không tin trước mặt cậu Kiệt, cậu còn dám làm bậy!” Dương Nguyệt Như tức giận mắng to, hai mắt đỏ ngầu, khắp người tràn đầy vẻ tức giận.

Ngay lập tắc, sắc mặt Thẩm Lãng chầm xuống, lạnh lùng nói: “Cậu ấy ở đây, tôi càng phải đánh!”

Đột nhiên, Trịnh Văn Kiệt lắc đầu nói: “Không!”

Dương Nguyệt Như nhìn thấy cậu Kiệt lắc đầu, trong lòng lập tức có chút đắc ý.

Bà ta tự nói với lòng mình rằng, cậu Kiệt có thể là thương hại Thẩm Lãng nên mới giúp Thẩm Lãng nói vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Thẩm Lãng, cậu Kiệt đã thay đổi thái độ rồi.

“Thẩm Lãng cậu nhìn xem, có cậu Kiệt bảo vệ tôi, cho cậu 10 cái lá gan cậu cũng không dám làm gì.” Dương Nguyệt Như đắc ý nói.

Vậy mà, Trịnh Văn Kiệt một lần nữa lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không, dạy dỗ người đàn bà chua ngoa, không cần Thẩm Lãng đại tiên sinh tự mình ra tay, Ngưu Hoan Hỉ anh qua đây, tát ba mươi cái vào người đàn bà chua ngoa này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.