“Không quen biết chính là không quen biết, tôi có cần phải giả vờ không? Có lẽ tôi có thể gặp ông ở đâu đó rồi nhưng bây giờ tôi không hề có bất kỳ ấn tượng nào với ông cả.” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
“Thằng nhóc kia, xem ra trí nhớ của cậu không được tốt lắm nhỉ. Để tôi nhắc cho cậu nhớ, hôm đó ở tiệm đồ cổ, cậu đã nói khoác trước mặt tôi, bây giờ đã nhớ ra chưa?” Người đàn ông trung niên vừa nói vừa hút thuốc lá.
“À, thì ra là ông.”
Nhắc tới tiệm đồ cổ thì Thẩm Lãng đã nhớ ra rồi, hôm đó có một người đàn ông tên Tôn Đức Lâm, thì ra chính là người đàn ông trước mắt mình đây.
“Có lẽ là do trí nhớ của cậu kém nhưng cũng có thể là do tên nhóc cậu giả vờ không quen biết tôi, tôi cũng biết rằng bây giờ cậu đã bị ông Sơn dọa sợ rồi nên không muốn gây thêm rắc rối nữa đúng không?” Tôn Đức Lâm đắc ý nói.
“Tại sao tôi phải nhớ rõ vẻ ngoài của ông chứ? Mỗi ngày tôi đều tiếp xúc với nhiều người như vậy, ông có tư cách gì để tôi phải nhớ rõ ấn tượng về ông?” Thẩm Lãng cảm thấy đối phương quả thật quá tự kỷ rồi.
Tôn Đức Lâm cũng tham gia hội nghị thương mại, chính mắt ông ta nhìn thấy Thẩm Lãng bị Tề Đại Sơn chèn ép, vì thế ông ta thừa cơ hội bỏ đá xuống giếng.
“Vẫn còn cứng miệng quá nhỉ, hôm đó ở cửa tiệm đồ cổ, cậu đã xúc phạm đến Tôn Đức Lâm tôi nên hôm nay cậu phải trả giá thật lớn!”
Nói xong, Tôn Đức Lâm lập tức gọi điện thoại cho người khác nhưng gọi không được.
“Ối cái ông này, lúc trước giúp mình mua bật lửa xong thì mất tích luôn, bây giờ còn không nhận điện thoại của mình nữa, thôi bỏ đi để mình tự ra tay vậy.”
Tôn Đức Lâm ngậm điếu thuốc lá trong miệng rồi khóa trái cửa phòng vệ sinh lại, sau đó tung một quả đấm về phía Thẩm Lãng.
Đối mặt với cảnh tượng này, trong lòng Thẩm Lãng không hề hoảng hốt, thậm chí anh còn vô cùng buồn cười.
“Một mình ông sao? Ngây thơ thật đấy!”
Trong lúc Thẩm Lãng cười nói thì anh đã ra tay bóp lấy khuôn mặt Tôn Đức Lâm trước một bước.
Ngay sau đó, chỉ thấy Tôn Đức Lâm vội vàng nhổ điếu thuốc lá đang cháy trong miệng ra, kêu gào nóng rát.
Ầm!
Thẩm Lãng lại đánh Tôn Đức Lâm một quyền khiến ông ta ngã sát vào tường, sau đó lại đưa tay ra đè đầu ông ta xuống bồn cầu.
Anh gắng sức đè ép đến khi ông ta “cơm nước no nê” thì mới buông ra.
Tôn Đức Lâm bị sặc nước nằm trên đất ho khan kịch liệt, thê thảm giống như một con chó.
“Quá yếu rồi!”
Thẩm Lãng khẽ lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Mặc dù trước mắt anh đang phải đối mặt với sự uy hiếp của Tề Đại Sơn nhưng không người nào được quyền cháy nhà hôi của đối với anh như vậy!
Sau khi Thẩm Lãng rời đi thì Tôn Đức Lâm không ngừng kêu khổ, vốn dĩ cả người ông ta đều mặc âu phục thẳng thóm nhưng lúc này đã bị nhăn nheo bẩn thỉu không chịu nổi.
“Hừ, vật kia có bể hay không đây...”
Ông ta vội vàng lấy một hộp gỗ từ trong túi rồi mở ra xem, phát hiện vật bên trong không hề bị tổn hại gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Thẩm Lãng đi tới tầng hai mươi của khách san Long Thịnh, ở đây có sửa sang lại phòng ăn khá đắt tiền.
Phòng ăn ở đây tuyệt đối có thể xem như cấp bậc cao nhất của thành phố Bình An.
Ngoài cửa sổ, chính là sự nhộn nhịp buôn bán của nơi phồn hoa nhất thành phố Bình An.
Nhìn về phía nam chính là núi Vân Đài và hồ Xuân Ba, xen lẫn giữa ngọn núi và hồ nước nho nhỏ chính là khu dân cư Vân Thủy Sơn.
Có thể nói rằng xung quanh khách sạn Long Thịnh đều là tấc đất tấc vàng.
Nơi đây nổi danh là khu nhà giàu của thành phố, đứng tại phòng ăn ở tầng hai mươi của khách sạn nhìn xuống thì có thể thấy được cảnh tượng đường phố vô cùng phồn hoa nhộn nhịp.
Thẩm Lãng vừa mới đi vào thì Tống Tri Viễn đã vẫy tay gọi anh qua.
“Thẩm Lãng, tôi đưa cậu đi dạo một vòng nhé.”
Tống Tri Viễn định sẽ đưa Thẩm Lãng đi làm quen với những người giàu có ở thành phố Bình An một chút để cậu có thể mở rộng quan hệ.
Tống Từ đứng bên cạnh chu đôi môi nhỏ nhắn lên, vẻ mặt cô tràn đầy chê bai. Thật ra cô không phải ghen tỵ với Thẩm Lãng mà cô cho rằng anh không đáng giá để ông nội phải bận tâm đào tạo như vậy.
“Ông nội, cần gì phải làm vậy chứ?”
“Cậu ấy là một khối ngọc tốt.” Tống Tri Viễn nhàn nhạt đáp lại.
Tống Tri Viễn cảm thấy hiện tại không thể yêu cầu quá cao với Thẩm Lãng, dù sao thì hoàn cảnh sinh hoạt và sự tiếp nhận giáo dục của anh khác quá xa, nếu như muốn hoàn toàn lột xác thì vẫn phải cần chút thời gian.
“Ông ơi, thật ra không cần đi đâu.”
Đối với Thẩm Lãng mà nói thì mấy kẻ nhà giàu ở thành phố Bình An này cũng không xa lạ gì, thậm chí còn khá thân quen nữa.
“Cần chứ, cậu phải biết quý trọng cơ hội lần này, nghiêm túc xã giao cho tốt.” Tống Tri Viễn nghiêm túc lại nói.
“Được rồi.” Thẩm Lãng cũng không từ chối nữa, vì vậy lập tức quyết định đi qua đó thử một phen.
Mà Tống Từ nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của Thẩm Lãng thì tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều phồng lên, cô thầm nói đây là cơ hội ngàn năm có một đấy, Thẩm Lãng ơi là Thẩm Lãng, tại sao anh lại từ chối chứ? Anh thật sự là kẻ bất tài vô dụng mà.
Sau đó, đầu tiên Tống Tri Viễn đưa Thẩm Lãng đi gặp Chu Chí Bang.
Vừa gặp mặt, Tống Tri Viễn lập tức bảo Thẩm Lãng nhận ông ấy là chú.
“Thẩm Lãng, mau gọi chú đi. Ông ấy chính là ông chủ của khách sạn Long Thịnh đấy, tài sản có thể đứng vào hàng thứ ba ở thành phố Bình An này.” Tống Tri Viễn giới thiệu.
Chu Chí Bang vội vàng khoát tay nói: “Ông Viễn, ông quá khen, quá khen rồi.”
“Ông chủ Chu không cần khiêm tốn, gần đây khách sạn Long Thịnh kinh doanh phát đạt quá. Nghe nói mấy hôm trước tham gia cuộc bình chọn khách sạn “được hoan nghênh nhất” thì còn được hạng ba nữa mà.” Tống Tri Viễn nói.
“Đây là của...” Vốn dĩ Chu Chí Bang muốn nói đây là nhờ có đường lối sáng suốt của cậu Thẩm Lãng nhưng ông ấy nhanh chóng dừng lại nuốt hết lời nói vào bụng.
“Ông chủ Bang muốn nói gì vậy?” Tống Tri Viễn hỏi.
“Tôi muốn nói tất cả là nhờ vận may thôi, vận may mà thôi.” Chu Chí Bang khẽ gật đầu.
“Thẩm Lãng, tại sao không gọi chú đi, mau chào hỏi chú.” Tống Tri Viễn đưa tay khoát lên bả vai Thẩm Lãng, ám chỉ anh không cần quá căng thẳng.
Vẻ mặt Thẩm Lãng tối sầm xuống.
Anh cũng biết Tống Tri Viễn có ý tốt nhưng bảo anh kêu Chu Chí Bang là chú thì lại không thích hợp.
Còn chưa chờ Thẩm Lãng đáp lời thì Chu Chí Bang đã vội vàng mở miệng giúp anh giải vây: “Ông Viễn, bên chỗ tôi còn có chút việc gấp cần phải xử lý. Chỉ còn mười phút nữa là nhập tiệc rồi, tôi đi xem thử đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa nhé.”
Nói xong lời này thì Chu Chí Bang lập tức xoay người rời đi.
“Ông chủ Bang, tôi nói này ông chủ Bang, ông chờ một chút đã.” Tống Tri Viễn còn có lời muốn nói.
Nhưng mà Chu Chí Bang đã chạy rất nhanh và cũng không hề quay đầu lại.
Chu Chí Bang không dám để Thẩm Lãng gọi mình là chú, có đánh chết thì ông ấy cũng không dám, vì thế cho nên chạy là thượng sách.
Thấy Chu Chí Bang vội vàng chạy đi, Tống Tri Viễn hơi tức giận. Nếu như không phải bởi vì Thẩm Lãng thì ông ấy cũng lười nói chuyện với Chu Chí Bang.
Ông ấy vừa cảm thấy Chu Chí Bang không cho mình mặt mũi, đồng thời cũng vừa lo lắng cho Thẩm Lãng.
Nếu như Thẩm Lãng gọi Chu Chí Bang là chú nhanh một chút thì cũng sẽ không để ông ấy chạy nhanh như vậy.
“Thẩm Lãng à, phải to gan hơn mới được, thả lỏng một chút đi, không cần phải lo sợ quá. Hơn nữa, chuyện gì nên hào phóng thì phải hào phóng, dựa theo sự chênh lệch tuổi tác của cậu và Chu Chí Bang thì kêu một tiếng chú cũng không sao mà. Tôi hy vọng cậu có thể nhớ kỹ, biết co biết dãn mới làm nên chuyện lớn được.”
Tống Tri Viễn nói ra những lời khuyên thật lòng, ông ấy sẽ không trực tiếp phê bình Thẩm Lãng bởi vì anh là ân nhân cứu mạng của ông ấy.
“Chuyện này...” Trong lòng Thẩm Lãng thầm nói, cho dù anh có gọi Chu Chí Bang một tiếng chú thì ông ấy cũng không dám nhận đâu.
“Được rồi, được rồi. Lần sau phải nhớ kỹ đấy, cứ dựa theo chỉ dẫn của tôi mà làm, nếu được như vậy thì tương lai của cậu sẽ khá thuận lợi. Tiếp theo chúng ta đi tìm Đỗ Kim Thủy, nhớ rõ khi nhìn thấy mặt ông ấy thì phải gọi ông nội Thủy đó.”
Ông nội Thủy?
Vẻ mặt Thẩm Lãng sầm xuống.
“Ông à, ông cũng đừng đi làm khó Đỗ Kim Thủy nữa.”
“Chỉ có vậy thôi thì làm sao gọi là làm khó được chứ? Cậu yên tâm đi Thẩm Lãng, Đỗ Kim Thủy sẽ nể mặt tôi mà, tôi bảo cậu gọi ông ấy là ông nội Thủy cũng chẳng có gì không ổn cả.” Tống Tri Viễn vẫn còn chưa hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Thẩm Lãng.
“Ông ơi, cháu không phải có ý này đâu.”
“Vậy thì cậu có ý gì?”
“Đỗ Kim Thủy, ông ấy nhận không nổi đâu.”
“Thẩm Lãng, cậu như vậy là quá ngông cuồng rồi. Dựa theo tuổi tác và bối phận thì Đỗ Kim Thủy cũng không chênh lệch với tôi bao nhiêu, cho dù là ngang tuổi tác đi nữa thì tôi là ông nội của cậu và Tống Từ, như vậy cậu kêu Đỗ Kim Thủy là ông nội cũng không hề thiệt thòi mà. Mặc dù ông ấy và nhà họ Tống vẫn còn một vài chênh lệch nhưng nếu như nói ông ấy không nhận nổi thì là nói quá rồi, tôi cũng đã không quan tâm rồi thì cậu cũng không cần phải để ý đâu.”
“Chuyện này...”