Diệp Lan kinh hãi. Chuyện bà ta đã thông đồng với bác sĩ ở bệnh viện của Thành phố Giang Nam từ trước, nếu như người bạn làm bác sĩ của Thẩm Lãng đến đây thì tất cả mọi chuyện đều sẽ bị bại lộ.
"Đừng… Không cần." Diệp Lan lập tức nhào tới, ba ta đang muốn cướp đoạt chiếc điện thoại di động của Thẩm Lãng.
Khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Diệp Lan, Thẩm Lãng thu điện thoại lại rồi thản nhiên nói: "Tuy nhiên tôi lại thấy bác gái vẫn khỏe mạnh như hổ, lại còn có khẩu vị mà ngồi ăn hoa quả, cũng không giống bộ dáng có mệt mỏi gì, cho nên thôi đi vậy.”
Diệp Lan như trút được gánh nặng. Bà ta thầm thở phào nhẹ nhõm, lúng túng cười cười nói: "Tôi xin nhận lòng tốt của cậu, nhưng các bác sĩ ở Thành phố Giang Nam đều nói bệnh của tôi là bác sĩ không thể chữa khỏi được nữa rồi. Vì vậy, bác sĩ ở một nơi nhỏ bé như thế này này lại càng không thể…”
Thẩm Lãng cũng không vạch trần, khóe miệng anh vẫn mỉm cười nhàn nhạt như trước. Anh đi tới chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống và nói: "Bác gái, bà có biết vì căn bệnh đáng sợ này của bà mà Chu Linh đã vô cùng lo lắng hay không?”
Nghe được điều này, khóe miệng Diệp Lan không khỏi giật một cái. Bà ta biết chuyện mình giả bệnh khiến Chu Linh khóc rất lâu. Hơn nữa cô còn đi khắp mọi nơi để vay tiền, nhưng nếu như không phải là vì không có cách nào khác và vì đứa con trai của mình cho nên Diệp Lan cũng phải làm những chuyên mà mình không muốn làm.
"Tôi biết, cho nên tôi cũng đã tìm cho Chu Linh một người tốt. Bây giờ, chỉ cần Chu Linh kết hôn, số tiền con bé đã vay có thể trả lại. Chu Linh cũng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, đây cũng coi như là cách tôi bồi thường cho con bé." Diệp Lan nói.
"Ha ha ha..." Thẩm Lãng nghe thấy mấy câu nói này của Diệp Lan mà bật cười, anh lạnh lùng nói: "Chuyện tốt lành mà bànói, chính là để Chu Linh gả cho tên ngốc kia sao? Tôi đúng là không thể hiểu được bà thân là một người mẹ, nhưng sao một người mẹ lại có thể nhẫn tâm đẩy đứa con gái của mình vào chỗ nguy hiểm được chứ?”
Nghe vậy, Diệp Lan lập tức cảm thấy vô cùng tức giận. Bà ta thậm chí còn bất chấp việc bây giờ mình đang là một "bệnh nhân" mà dùng sức đứng dậy, chỉ tay vào chóp mũi của Thẩm Lãng rồi nói: "Chuyện nhà chúng tôi cũng không đến lượt một người ngoài như cậu xen vào. Chu Hạo là em trai của con bé. Nếu thắng bé muốn kết hôn thì người làm chị như nó giúp đỡ một chút cũng là điều nên làm. Vừa rồi tôi cũng đã nói muốn Chu Linh lập gia đình cũng là vì muốn tốt cho Chu Linh. Hơn nữa, nhà họ Lưu chính là một gia đình giàu có ở huyện Lâm Hải này, Chu Linh được gả cho một gia đình như vậy chính là phúc của con bé.”
Nhìn bộ dáng không nói đạo lý này của Diệp Lan, ngọn lửa tức giận trong lòng Thẩm Lãng lập tức được châm ngòi. Nếu không phải cố kỵ bà ta là mẹ của Chu Linh, Thẩm Lãng chắc chắn đã nổi trận lôi đình với Diệp Lan từ lâu rồi.
"Cho nên bà lập tức giả bệnh để lừa Chu Linh đi vay tiền sao?" Thẩm Lãng nói.
Lúc này, khuôn mặt của Diệp Lan lập tức trở nên nhợt nhạt.
‘Chuyện mình giả bệnh sao tên nhóc con này lại biết được? Chuyện này ngoại trừ Chu Hạo và bác sĩ mà mình cùng thông đồng ra, thì làm gì còn ai biết được chứ.’
"Cậu... Nói nhảm, các giấy tờ chẩn đoán bệnh của tôi đều ở đây, cậu đừng có nói láo nữa đi. Tôi thấy hôm nay cậu đưa chúng tôi về cho nên mới không so đo với cậu. Nếu đã như vậy, sau này cậu đừng có qua lại với Chu Linh nữa. Còn bây giờ, cậu mau đi ta ra ngoài cho tôi, nhà chúng tôi cũng không có hoan nghênh cậu.” Diệp Lan vừa nói vừa đẩy Thẩm Lãng ra ngoài cửa, bà ta còn giả bộ như bệnh tật.
Thẩm Lãng khinh thường cười cười, nói: "Được rồi, đừng giả vờ. Vì Chu Linh, tôi cũng lười phải so đo với bà. Chỉ cần có tôi ở đây, Chu Linh không thể gả cho tên ngốc kia đâu. Nếu như bà cảm thấy quá nhàn rỗi thì tốt hơn hết là nên dạy dỗ đứa con trai của mình cho tốt vào, với tính cách này của cậu ta, không sớm thì muộn cũng có ngày cậu ta gây ra chuyện lớn.”
Nói xong, Thẩm Lãng bước ra khỏi phòng ngủ.
Thấy Thẩm Lãng ra khỏi phòng ngủ, Diệp Lan vẫn không yên tâm. Bà ta đặt lỗ tai trên cửa phòng ngủ như là để nghe trộm. Bà ta sợ Thẩm Lãng sẽ nói với Chu Linh chuyện mình giả vờ bị bệnh.
Khi nghe thấy Thẩm Lãng cũng không nói gì nhiều mà lập tức rời đi, trái tim Diệp Lan mới được buông xuống.
‘Cậu đang muốn lừa tôi sao? Nhưng tôi cứ không thừa nhận đó, tôi sẽ không bị mắc lừa đâu…” Diệp Lan mừng rỡ trong lòng, chỉ cần chờ Chu Linh gả vào nhà họ Lưu gia, thì tất cả mọi chuyện đều sẽ qua đi.
‘Đến lúc đó cho dù Chu Linh biết mình giả vờ bị bệnh thì con bé cũng sẽ không nói được cái gì. Hơn nữa gia đình mình có thể kết thông gia với một gia đình giàu có như nhà họ Lưu thì chắc chắn cuộc sống sau này của mình cho dù không lên như diều gặp gió thì cũng phải tốt hơn thế này gấp trăm lần.’
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Diệp Lan không nhịn được mà lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Bà ta cũng không còn để tâm đến những lời mà Thẩm Lãng vừa nói nữa.
Ở phía bên kia, Lưu Phúc, chủ nhà của gia đình nhà họ Lưu, người vẫn luôn xem Tạ Không như là thần tượng của mình, đang ngồi xem xét kỹ càng hơn tất cả mọi tin tức trong ngày hôm nay của Tạ Khôn.
Khi ông ta biết chuyện Tạ Khôn đã đích thân đến đón khách ở cửa Khách sạn, ông ta ngay lập tức lên mạng để xem tin tức trong chiếc điện thoại di động của mình. Ông ta đều không bỏ qua bất kỳ bình luận suy đoán về thân phận của nhân vật lớn kia.
"Ông đã biết chuyện gì chưa? Tôi nghe nói đứa con gái của nhà họ Chu đã về rồi đây, ông còn không mau đi chuẩn bị đi.” Khi thấy từ sau khi ăn cơm xong, Lưu Phúc chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động không buông, vợ của ông ta, Mã Ngọc, cảm thấy có chút bất mãn mà lên tiếng nói.
Lưu Phúc đưa điện thoại di động cho Mã Ngọc xem rồi nói: "Hôm nay Tạ Khôn đã đích thân đứng dưới mở ở trước cửa của khách sạn để đón người. Hơn nữa, còn tự mình mở cửa xe, không biết là nhân vật lớn gì đã đến đây mà lại có thể khiến một nhân vật như Tạ Khôn tự mình đi mở cửa xe rồi đón."
Ở huyện Lâm Hải, nghe thấy cái tên của Tạ Khôn là như nghe thấy tiếng sấm sét. Tạ Khôn là ai, dĩ nhiên là Mã Ngọc biết rất rõ. Sau khi bà ta nghe thấy Lưu Phúc nói như vậy thì cũng có chút giật mình.
Sau khi nhận lấy chiếc điện thoại di động, Mã Ngọc nhìn mất cả nửa ngày mà chỉ nhìn thấy bóng lưng của hai người, một người trẻ hơn và một người lớn tuổi hơn.
"Nhìn bóng lưng thôi thì đúng là không nhìn ra là ai. Chẳng lẽ bọn họ còn lợi hại hơn Tạ Khôn sao?" Mã Ngọc nói.
Lưu Phúc khinh thường nhìn thoáng qua, nói: "Mấy người phụ nữ các người toàn là những người có kiến thức hẹn hẹp. Người có thể khiến Tạ Khôn đối đãi như vậy thì chắc chắn không phải là người của huyện Lâm Hải. Bà không thấy biển số xe kia là của Thành phố Giang Nam sao? Hai người này rất có thể là nhân vật lớn từ vùng ngoài đến đây."
"Nhân vật lớn đến từ Thành phố Giang Nam sao?" Mã Ngọc nhìn bóng lưng Lý Mạc trong điện thoại đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt. Sau đó ánh mắt của bà ta như là đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bà ta vội vàng chỉ vào bóng lưng Lý Mạc trên ảnh rồi nói với Lưu Phúc: "Ông mau nhìn xem, bóng lưng này có phải là rất giống đứa em trai Lưu Hổ của ông không?”
Lưu Phúc sửng sốt, ông ta lập tức đoạt lấy điện thoại di động rồi lại nhìn kỹ thêm một lần nữa.
Chưa kể, từ chiều cao đến vóc dáng của Lý Mạc đều gần như giống với Lưu Hổ, thậm chí cả kiểu tóc cũng vậy.
"Mã Ngọc à, bà đúng là có đôi mắt nhìn cũng không tệ đâu. Đây không phải là người em trai ở Thành phố Giang Nam của tôi sao? Nghe nói, bây giờ cậu ta còn mở được một quán bar và xây được một nhà máy. Tôi thật không nghĩ tới bây giờ cậu ta lại lợi hại đến như vậy…” Vẻ mặt của Lưu Phúc chợt hiện lên chút đáng tiếc, ông ta nói.
Lưu Phúc và Lưu Hổ đúng là có quan hệ họ hàng.
Năm đó bởi vì quậy phá mà Lưu Hổ thiếu chút nữa phải vào tù ngồi. Lúc đó, đừng nói đến những người họ hàng thân thích của Lưu Hổ, mà ngay cả người thân bên cạnh cũng sợ bị tội vạ lây, bọn họ sợ mình tránh đi còn không kịp. Vì vậy, gia đình Lưu Phúc cũng đã cắt đứt quan hệ với Lưu Hổ từ thời điểm đó.
Nhiều năm trôi qua, ông ta có nghe nói Lưu Hổ trở thành một tên lưu manh có cuộc sống vui vẻ và sung sướng ở Thành phố Giang Nam. Nhưng Lưu Phúc không ngờ hiện tại Lưu Hổ lại lợi hại đến như vậy, anh ta lại có thể khiến cho một người giàu nhất huyện Lâm Hải như Tạ Khôn tự mình tiếp đón như vậy.
"Ông còn ngẩn người ra đấy làm gì, còn không mau gọi điện thoại cho Lưu Hổ rồi bảo cậu ta gọi Tạ Khôn đến cùng ăn cơm với chúng ta. Chỉ cần trèo lên người thân này, sau này ở huyện Lâm Hải này làm gì có ai dám chọc vào người nhà họ Lưu chúng ta nữa." Mã Ngọc đang ngồi ở một bên chợt lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng vậy!" Lưu Phúc đột nhiên tỉnh ngộ. Ông ta lập tức lấy điện thoại ra.
Nhưng tìm mất cả nửa ngày, ông ta mới phát hiện mình đã xóa số điện thoại của Lưu Hổ từ lâu rồi. Hơn nữa nhiều năm như vậy bọn họ cũng không liên lạc với nhau...