Siêu Cấp Đại Gia

Chương 123: Chương 123: Là người phải biết bản thân mình ở đâu!




“Thẩm Lãng, về chuyện đồng nghiệp nữ trong văn phòng muốn lôi kéo tôi đến gặp cậu chủ Ngô ở thành phố Bình An. Tôi nghĩ chỉ có cách là anh đi theo giả làm bạn trai tôi thì mấy cô gái đó mới từ bỏ ý định được.”

Những lời này Lâm Nhuyễn Nhuyễn không dám nói trực tiếp hay nói qua điện thoại với Thẩm Lãng, gửi tin nhắn chí ít có thể che giấu đi sự hồi hộp và căng thẳng của cô ấy.

Thẩm Lãng chính là bạn trai lý tưởng của cô ấy, chẳng qua là Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghĩ mình chưa đủ ưu tú, tạm thời chưa xứng với anh.

Lúc này, Thẩm Lãng đang xem tin nhắn mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn gửi đến, anh cười khẽ:

“Cô gái ngốc này.”

Bữa trước ăn cơm tại một nhà hàng Tây nào đó, anh có nghe Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhắc tới chuyện của nữ đồng nghiệp này. Nói là chị họ cô ta quen biết với Ngô Lương, còn định giới thiệu Ngô Lương cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn nữa.

Không ngờ đồng nghiệp lại sắp xếp cuộc gặp gỡ này cho cô ấy thật.

Xem ra hoa hậu giảng đường Đại học Bình An đi làm cũng được hoan nghênh đó chứ.

Sau khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi làm được ít lâu, với ngoại hình tốt như thế thì không tránh được việc bị theo đuổi, được người ta giới thiệu bạn trai cho.

Chỉ có điều trong lòng cô ấy đã có người mà mình ngưỡng mộ rồi.

Vì muốn duy trì quan hệ đồng nghiệp, trực tiếp từ chối thì lỗ mãng quá nên Lâm Nhuyễn Nhuyễn đành nhờ Thẩm Lãng giúp cô ấy chuyện này.

Hơn bảy giờ tối, Thẩm Lãng mặc chiếc hoodie đơn giản màu xám đi vào “Nhà hàng Nhất phẩm”.

“Nhà hàng Nhất phẩm” là tên của nhà hàng này, dịch vụ có thể xem là cao cấp ở thành phố Bình An.

Lúc Thẩm Lãng đến thì thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang ngồi cùng một đồng nghiệp tên La Nam Nam kia và chị họ cô ta.

Thấy anh ngồi xuống thì ánh mắt người chị họ kia tràn đầy vẻ xem thường, dường như rất không thoải mái khi Thẩm Lãng đến.

Lần trước, La Nam Nam nhìn thấy Thẩm Lãng tàn nhẫn dạy dỗ tên đồng nghiệp nam kia, cô ta thấy ít nhiều gì thì anh cũng có chút năng lực, nhưng tình huống hôm nay rất đặc biệt.

Nhân vật chính của bữa tối ngày hôm nay chính là Ngô Lương - cậu chủ của công ty bất động sản Minh Huy.

Tại thành phố Bình An này, thực lực của nhà họ Ngô có thể đứng trong top ba.

Ngô Lương không những là con trai độc nhất của ông chủ bất động sản lớn nhất thành phố, mà còn chủ Câu lạc bộ xe sang Super Running danh tiếng vang dội.

La Nam Nam và chị họ cô ta vốn muốn tác hợp cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Ngô Lương, nhưng sự xuất hiện của Thẩm Lãng đã phá hoại hết kế hoạch của hai người.

Bọn họ cho rằng, trừ ngoại hình ra thì Thẩm Lãng không có gì để so sánh với cậu chủ Ngô cả. Bởi vậy, lúc này đây, Thẩm Lãng giống như một cục phiền toái lớn trong mắt bọn họ.

Hai người họ cho rằng đây là cơ hội tốt để nịnh nọt cậu chủ Ngô Lương, nhưng không ngờ lại chui ra thêm một người đàn ông như thế này, chắc chắn sẽ khiến cậu chủ nhà họ Ngô không vui cho xem.

La Nam Nam chớp mắt với chị họ cô ta, lo rằng mọi chuyện sẽ bị hỏng.

Đúng lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn mở miệng trước, đỏ mặt nói: “Hai người xem, tôi đã nói là mình có bạn trai rồi mà. Đây là bạn trai tôi - Thẩm Lãng, chắc Nam Nam cũng đã từng gặp qua rồi nhỉ?”

Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không hoàn toàn đưa Thẩm Lãng ra làm bia đỡ đạn, cô ấy thật sự mến anh.

Dù cho cậu chủ Ngô kia có ưu tú cỡ nào đi chăng nữa thì trong mắt Lâm Nhuyễn Nhuyễn không có người nào thay thế Thẩm Lãng được cả.

“Nhuyễn Nhuyễn, tôi còn tưởng cô nói giỡn nữa chứ, hóa ra là có bạn trai thật à? Vậy là tôi dụng tâm sai chỗ rồi.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng La Nam Nam lại nghĩ khác. Nếu cô ta thật sự quan tâm chuyện này thì cũng sẽ không nhờ chị họ giới thiệu Ngô Lương cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn. Dù sao bữa trước ăn cơm ở nhà hàng Tây, cô ta cũng thấy những hành động cử chỉ mập mờ giữa Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn rồi.

Cái cô ta muốn là khiến cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn vứt bỏ Thẩm Lãng, sau đó đi theo Ngô Lương. Nếu Lâm Nhuyễn Nhuyễn thật sự đu bám được con nhà giàu này thì mai sau chắc chắn cô ta cũng được thơm lây.

Còn về tình cảm giữa Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Thẩm Lãng thì cô ta không thèm quan tâm làm gì cả.

Bởi La Nam Nam cảm thấy sớm muộn gì cô ấy cũng chia tay với Thẩm Lãng thôi. Phụ nữ bị ngâm trong thùng thuốc nhuộm của xã hội này càng lâu thì lại càng hướng về vật chất, Lâm Nhuyễn Nhuyễn sẽ dần ý thức được sức mạnh ghê gớm của đồng tiền. Mà cô ấy có vẻ đẹp trời ban như thế thì nên gả cho một cậu ấm nhà giàu mới đúng.

“Nam Nam, bạn trai tôi đã đến rồi, hai người cũng thấy rồi đó, vậy tôi và anh ấy đi trước nhé.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi khiến người ta xấu hổ này.

“Nhuyễn Nhuyễn, cô cứ vậy mà đi thì không tốt lắm đâu, dù sao thì cũng phải gặp mặt nói lời xin lỗi với cậu chủ Ngô…” La Nam Nam nói.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe những lời này thì trong lòng vô cùng không vui. Mặc dù cô ấy là một người thiện lương, nhưng cái yêu cầu này cũng quá đáng thật đấy!

“Bạn trai” ở ngay bên cạnh mà vẫn muốn cô ấy xin lỗi Ngô Lương, làm vậy cứ như Ngô Lương là người bị hại ấy!

Tuy Lâm Nhuyễn Nhuyễn không biết bản thân Ngô Lương nghĩ thế nào, nhưng yêu cầu quá đáng của La Nam Nam đã thật sự chọc giận cô ấy rồi.

Dù hiền cỡ nào cũng có lúc nóng tính, Lâm Nhuyễn Nhuyễn có nguyên tắc của mình, chuyện hám danh hám lợi này cô ấy tuyệt đối sẽ không làm.

“Tôi cảm thấy không cần đâu, có bạn trai mà còn bị kéo đến buổi xem mắt này đã hơi quá đáng rồi, nếu phải xin lỗi Ngô Lương nữa thì tôi không làm được!” Lâm Nhuyễn Nhuyễn đứng lên kéo Thẩm Lãng rời khỏi đó.

Nhưng anh cũng không vội, nhẹ nhàng ôm lấy eo thon nhỏ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, ý bảo cô ấy ngồi xuống.

“Nhuyễn Nhuyễn, nếu đã đến đây rồi thì ăn xong hẵng đi.”

Nếu đối phương là người khác thì anh đã kéo Lâm Nhuyễn Nhuyễn rời đi từ lâu rồi, không nể mặt bất cứ kẻ nào cả.

Nhưng người đó lại là Ngô Lương, anh rất hiểu rõ người này, trước nán lại xem một chút, coi Ngô Lương đang giở trò quỷ gì.

Giờ phút này, chị họ của La Nam Nam vô cùng khinh thường mà lườm Thẩm Lãng, trong lòng cười lạnh: “Ha ha, đây chính là nỗi đau của người nghèo, vì ăn ké mà vứt bỏ đi tôn nghiêm của đàn ông. Còn tưởng anh ta có điểm gì hơn người chứ, hóa ra cũng chỉ là loại đàn ông nhu nhược mà thôi, thế này thì cậu chủ Ngô có cơ hội rồi.”

“Chúng ta vẫn nên đi thôi, bữa cơm này không cần ăn.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn cảm thấy không ổn.

Tuy Thẩm Lãng đang giả làm bạn trai mình, nhưng trong thâm tâm cô ấy đã trao tấm lòng cho anh rồi.

Hơn nữa Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy tam quan của cô ấy với La Nam Nam không hợp nhau, tư tưởng cũng không thể thống nhất với nhau được, ngồi một chỗ sẽ khó tránh khỏi xấu hổ.

“Không sao đâu, ăn xong rồi hãy đi, những món này nhìn có vẻ ngon lắm, vừa hay anh cũng chưa ăn cơm chiều.” Thẩm Lãng dỗ dành cô.

Ban ngày thật sự bận quá nên anh chưa ăn cơm chiều.

La Nam Nam và chị họ cô ta liếc nhau, trong mắt đều toát lên vẻ giễu cợt.

Đúng là không có tiền đồ!

Đây là ấn tượng đầu tiên của chị họ La Nam Nam đối với Thẩm Lãng.

Thấy anh chật vật như thế thì cô ta cũng yên lòng.

Dù người ưu tú cỡ nào khi đứng trước mặt cậu chủ Ngô cũng phải ủ ê chán nản, chứ đừng nói đến loại người như Thẩm Lãng.

Nếu muốn ở lại thì chớ có tự ti đấy!

Chị họ La Nam Nam híp mắt đánh giá Thẩm Lãng. Có lẽ đây chính là “dùng mắt nhìn người” trong truyền thuyết nhỉ.

“Chàng trai, hiện tại đang đi làm ở đâu đấy?”

“Không có chỗ làm cố định, cách một khoảng thời gian sẽ đổi nơi làm việc.” Thẩm Lãng nói.

Những lời này cũng không phải nói bừa, cách một khoảng thời gian anh sẽ tiếp quản một công ty mới, chờ quét sạch chướng ngại rồi nắm bất động sản Minh Huy vào tay thì anh cũng đổi công ty thôi.

Nhưng chị họ La Nam Nam lại nhếch môi cười lạnh: “Người trẻ tuổi như anh nếu không có bối cảnh gì thì cũng đừng thay đổi liên tục như thế. Trước hết hãy tìm một nơi ổn định mà làm việc, nếu may mắn thì có thể leo lên chức trưởng phòng nhỏ đấy.”

“Trưởng phòng nhỏ thì không cần.” Thẩm Lãng cười, ngay cả làm người đứng đầu công ty anh cũng không cần nữa huống hồ gì chức trưởng phòng bé cỏn con này.

“Người trẻ tuổi đúng là quá xốc nổi, không được cha truyền thì cũng chỉ có thể cam chịu số phận của mình. Nếu anh không có gia tài bạc tyt, gia thế hiển hách như cậu chủ Ngô thì đành phải nhận mệnh làm một viên chức nhỏ nhoi thôi, nuôi sống mình là được rồi.” Chị họ La Nam Nam bắt đầu lên mặt dạy đời Thẩm Lãng.

Nghe những lời này, anh chỉ cười trừ.

“Người ta thường nói cuộc đời này không phân biệt ai thấp hèn ai cao quý, thế nhưng có người từ khi sinh ra đã là cậu chủ, chúng ta không thể không tin vào số mệnh được. Có nhiều thứ không thuộc về mình thì dù có được cũng sẽ không bền lâu, anh phải tự hiểu giá trị của mình như thế nào đi.”

Chị họ La Nam Nam đúng kiểu lên mặt dạy đời, tự cho mình nhìn thấu mọi thứ, thông minh hơn người.

Thẩm Lãng nghe vậy thì nhấp một hớp rượu, cười lạnh: “Cô nói không sai, là người phải biết bản thân mình ở đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.