Siêu Cấp Đại Gia

Chương 68: Chương 68: Lão đại ẩn giật




"Bà nội, bà sao vậy?!"

Tống Từ phản ứng lại trước tiên, vẻ mặt hầm hầm.

"Thẩm Lãng, bà nội tôi mà xảy ta chuyện gì, tôi không để yên cho anh đâu!"

"Bà nội! Bà nội!"

Tống Từ khóc nức nở hô.

Tống Tri Viễn lúc này cũng luống cuống, vội vàng nắm lấy tay người bạn già, vẻ mặt lo lắng, hoảng hốt.

Mà Hà Thanh Dương chỉ biết cười nói hả hê trên nỗi đau của người khác: "Xem ra, bà Tống gặp nguy hiểm rồi, uống phải thuốc xổ rõ ràng trúng độc rồi, thật đáng tiếc, vốn dĩ có thể chữa trị được, không ngờ lại xảy ra nông nỗi này."

"Ngươi bớt châm chọc lại đi, chỉ là bị tiêu chảy thôi." Thẩm Lãng lạnh lùng nói với Hà Thanh Dương.

Tuy thảo dược trong phương thuốc này giống với của Trần Kiệt, Trương Siêu lúc trước, nhưng liều lượng lại không giống.

Thẩm Lãng khống chế liều lượng rất tốt, chỉ là mức độ uống vào bụng gần như nhau, nên không được tính là ngộ độc thức ăn.

Về vấn đề này, Thẩm Lãng nắm rất rõ.

Y thuật cao siêu không chỉ thể hiện ở việc sử dụng thuốc, đối với việc nắm trong tay liều lượng là rất quan trọng.

"Chỉ sợ không chỉ đơn giản là tiêu chảy như vậy? Đây là muốn phá hoại thân thể mà!" Hà Thanh Dương cười khẩy.

"Phí lời! Đây vốn dĩ là thuốc xổ, bị tiêu chảy cũng là hiện tượng bình thường!" Thẩm Lãng thường dùng phương pháp này, tác dụng kỳ diệu trong đó, Hà Thanh Dương chưa thể nghĩ thông suốt được.

"Lang băm chính là lang băm, lại còn càn quấy, ngươi dám đánh cược không?" Nét mặt Hà Thanh Dương lộ vẻ âm hiểm.

"Cược như thế nào?"

"Cược sau ba ngày xem bà Tống có khỏi hay không, thua sẽ ăn hết bã thuốc!"

Hà Thanh Dương nghĩ thầm rằng, đã nắm chắc phần thắng, liền đánh cược để cho người trẻ tuổi nếm thử mùi vị đau khổ!

"Ông chắc chắn chứ?"

"Đương nhiên! Có ông Tống làm chứng!"

Trên mặt Hà Thanh Dương lộ ra nụ cười đắc ý, trong đầu hắn đã vẽ ra vẻ mặt đau khổ khi Thẩm Lãng uống bã thuốc.

"Được!"

Thẩm Lãng đáp lại.

Sau đó, Thẩm Lãng lại nói với Tống Tri Viễn: "Đúng rồi ông Tống, không cần đưa bà Tống vào viện đâu, tiêu chảy ở trong phạm vi có thể khống chế, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi ba ngày là khỏi."

Thẩm Lãng cũng không đề nghị đưa đi bệnh viện, dù sao cũng không phải là một cách, hắn lo lắng đi bệnh viện lại phải truyền nước và tiêm chọc, cơ thể bà Tống sẽ không chống lại được.

Tống Tri Viễn chần chờ mội chút, nhưng vẫn gật đầu, làm theo lời Thẩm Lãng.

Còn Tống Từ thì phản đối kịch liệt ý kiến đó.

"Ông nội, bà nội đã như vậy rồi, rõ ràng là tác dụng của thuốc xổ, nếu không đi bệnh viện, tình hình sẽ vô cùng nguy hiểm!"

Nghe thấy cháu gái đang ra sức khuyên bảo, Tống Tri Viễn lại do dự.

"Tin tôi đi, ba ngày sau, tuyệt đối sẽ khỏi bệnh!" Ánh mắt Thẩm Lãng vô cùng kiên định.

Là người nối dõi thần y mà ngay cả sự tự tin này cũng không có thì thật sự quá thất bại.

Tống Tri Viễn thấy Thẩm Lãng cam đoan, cùng với thái độ làm người lúc trước của Thẩm Lãng liền cho rằng người này có thể tin cậy.

"Được! Tôi tin câu! Tất cả đều làm theo lời cậu nói!"

Trong phút chốc khiến Tống Từ tức nghẹn.

Cô cảm giác ông nội như thay đổi thành một người khác, trở nên không thể nói lý được.

"Thẩm Lãng! Rốt cuộc anh đã bỏ thuốc mê gì cho ông tôi vậy? Từ khi quen biết đến giờ, anh nói gì ông tôi nghe nấy, kỹ thuật tẩy não của anh thật sự lợi hại!

"Cô Tống, không nên trách ông nội cô, y thuật của tên tiểu tử này không tốt, nhưng lại rất am hiểu tâm lý con người." Hà Thanh Dương đứng bên cạnh giả làm người tốt.

Tống Từ quay sang, nói vẻ xin lỗi với Hà Thanh Dương: "Thành thật xin lỗi chú, lại khiến chú phải đi một chuyến vô ích rồi."

"Bao nhiêu chuyện cũng không sao, kỳ thật lần này chú đến, cũng là nhận lời mời của người khác, chủ yếu là lo lắng về quan hệ giữa cháu và con gái chú nên mới đến đây." Hà Thanh Dương dẻo miệng nói.

Lần này hắn đi khám từ tỉnh thành đến thành phố Bình An, chính xác là nhận được lời mời từ một gia đình khác không phải nhà họ Tống, tuyệt đối không phải là vì mối quan hệ bạn học giữa Tống Từ và con gái hắn, mà là vì lấy lòng nhà họ Tống, muốn bám víu cành cao.

Nhân Tâm Đường của hắn là muốn tìm nhà họ Tống làm chỗ dựa vững chắc, nếu hắn có thể trở thành bác sĩ riêng của nhà họ Tống, sẽ có lợi cho sự phát triển của Nhân Tâm Đường ở tỉnh thành.

"Vẫn là chú Hà có phong độ, người trong tỉnh thành chúng ta thật khác nhau." Tống Từ có chút cảm động.

"Nều không thì sao có thể thành tỉnh lị, vậy chắc chắn là có nguyên nhân, tố chất của người tỉnh thành cao hơn đám người thành phố Bình An, dựa vào lối sống của giới y học mà nói, tỉnh thành tuyệt đối sẽ không xuất hiện bác sĩ chỉ giỏi tẩy não, bác sĩ của chú toàn bộ đều nói chuyện dựa vào y thuật của bản thân." Hà Thanh Dương nói chuyện quái gở.

"Tôi thấy chú không phải là người tỉnh thành đến, mà là ở đôn hoàng tới, rất nhiếu bích họa!" Thẩm Lãng lạnh lùng nói: "Trước khi có kết quả, mọi lời nói bây giờ của chú đều là nói dối!"

"Kết quả sao? Ha ha, rất rõ ràng mà, bã thuốc này cậu chắc chắn phải uống, bà Tống đã chạy đi vệ sinh ba lần rồi, toàn bộ đều là đo thuốc xổ này mang lại!" Hà Thanh Dương khiêu khích.

"Thuốc xổ cũng có thể trị bệnh, với trình độ y học của chú, căn bản sẽ không hiểu được!" Đôi mắt Thẩm Lãng hiện lên một tia lanh đạm.

"Thật sự quá buồn cười, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm đấy!"

"Thì ra là thế, chú ăn muối đến ngốc rồi!" Thẩm Lãng cười khẩy.

"Cậu! Cậu nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem!" Hà Thanh Dương bị chọc tức đến đỏ mặt.

"Tôi nói chú ăn muối đến ngốc rồi, kê một đơn thuốc còn tự cho là tài chí hơn người, chú bị trúng độc muối rồi."

"Tiểu tử! Chúng ta hãy chờ xem, đợi ba ngày sau xem!"

Hà Thanh Dương tức giận đến muốn ngất đi, nhưng hắn quả thật không nắm được đơn thuốc trị bệnh, phản bác lại rất bất lực.

Trong thâm tâm hắn, thầm mắng Thẩm Lãng vô học, cũng không cười nhạo Tống Tri Viễn không biết tốt xấu.

"Nói như thế nào thì đơn thuốc của tôi cũng tốt hơn thuốc xổ của tên tiểu tử nhà ngươi, lão già Tống Tri Viễn đúng là không phân biệt được phải trái, ngu dốt!"

Bề ngoài thì cười hì hì, nhưng hắn vẫn nhìn sắc mặt của Tống Tri Viễn, không dám ra mặt chống đối Tống Tri Viễn.

Hắn cảm thấy kỳ quái, Tống Tri Viễn lại nghe theo lời tên tiểu tử kia, thực sự rất kỳ quặc.

Có lẽ hắn không biết, ân nhân cứu mạng cả đời không quên, Thẩm Lãng người ta có thể có giao tình sinh mệnh với Tống Tri Viễn, mà hắn lại tính toán thành đồ gì vậy.

......

Nhá nhem tối, Thẩm Lãng rời nhà họ Tống về đại học Bình An.

Ngày mai phải bảo vệ luận văn tốt nghiệp, Thẩm Lãng không có vấn đề gì liền quyết định đi giúp đỡ Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Hai người đi vào trong trường, đi bộ về phía thư viện.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn dễ xấu hổ, không nói nhiều, nhưng trong đôi mắt to trong sáng đó dường như đều là hình ảnh của Thẩm Lãng.

Người khác nhìn vào cực kỳ giống một cặp tình nhân.

Có điều, mối quan hệ giữa hai người họ lại không bị các bạn học nhìn thấy.

Về cơ bản đều cho rằng, Thẩm Lãng rất nghèo, Lâm Nhuyễn Nhuyễn mà yêu hắn, quả thật giống như một bông hoa tươi cắm bãi phân trâu.

Nhưng mà, rất nhiều bạn học lại không biết, Thẩm Lãng là đồng nghiệp của giáo sư Hác Lập Đông nổi tiếng trong trường.

Đặc biệt còn được vào sở nghiên cứu y dược Đông y thành phố Bình An, là trình độ mà học sinh toàn trường khó có thê đạt được.

Thẩm Lãng không thích khoe khoang, nhưng dựa vào năng lực bản thân, cũng có thể đè nát học sinh toàn trường.

Hắn mới chính là lão đại ẩn giật chân chính!

Thời gian ba ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp thực hiện đúng kỳ hạn.

Với sự giúp đỡ của Thẩm Lãng, Lâm Nhuyễn Nhuyễn hoàn thành rất xuất sắc, lần đầu tiên thông qua.

Mà lần bảo vệ luận văn tốt nghiệp này, mở ra cánh cửa lớn nhất chính là con trai hiệu trưởng, Lý Mộc Ca.

Lý Mộc Ca mất tiếng nói trước toàn trường, không nói nên lời, thành đại ngốc, điều này sẽ làm hiệu trưởng Lý lo lắng.

Cuối cùng, nhờ sức ảnh hưởng của cha hắn trong trường học, đến ngày thứ ba Lý Mộc Ca cũng lắp bắp hoàn thành việc bảo vệ luận văn.

Về việc đột nhiên mất tiếng nói, Lý Mộc Ca cũng không ngờ là Thẩm Lãng đã tặng hắn một "món quà nhỏ", bởi vì trong mắt hắn, Thẩm Lãng chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng để ý đến.

Mà vụ lan truyền chuyện yêu nhau của Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn trong trường, Lý Mộc Ca cũng không lo lắng, hắn sẽ chính thức khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn trở thành người yêu hắn vào lễ tốt nghiệp.

Mà lúc này, Thẩm Lãng nhận được điện thoại của Tống Tri Viễn.

Trong điện thoại có thể nghe được sự vui mừng của Tống Tri Viễn, ông mời Thẩm Lãng đến biệt thự vì có tin tốt muốn thông báo với hắn.

Không cần đoán, Thẩm Lãng cũng biết là chuyện gì.

Ông muốn tự tay nhét bã thuốc vào mồm Hà Thanh Dương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.