"Giọng nói ấy rất quen thuộc, giống như là giọng của Hoa Hoa."
Hà Bân ôm cơ thể bị thương của mình xuống lầu liền thấy rõ.
"Quản nhiên là Hoa Hoa!"
Sau khi biết người gây ra mọi chuyện là Chu Hoa Hoa, Hà Bân vô cùng khiếp sợ.
Đường đường là con trai nhà họ Chu, một gia đình luật sư danh giá, nhưng trên lưng lại cắm đầy gai, cả người bê bết vết máu, quỳ gối, dập đầu trước mặt Thẩm Lãng?
Quan điểm của Hà Bân gần như sụp đổ.
"Anh Thẩm, tôi tới đây nhận tội với anh!"
Cộp!
Chu Hoa Hoa đi về phía bậc thềm, dập đầu lần nữa.
Lúc này, Thẩm Lãng đứng trước mặt Chu Hoa Hoa từ trên cao nhìn xuống như một vị thần tối cao.
Không nghi ngờ gì nữa khi cảnh tượng này thu hút sự chú ý của người khác.
Tống Nghiễn, Tống Từ, cùng bạn bè của họ đều vây quanh lại.
"Hoa Hoa, anh......." Vẻ mặt của Tống Từ hết sức kinh ngạc.
Cô ta đã biết Chu Hoa Hoa sẽ đến tìm Thẩm Lãng để nhận tội, nhưng không nghĩ rằng anh ta sẽ đến vào lúc đông người như vậy.
Nhìn vết máu trên lưng Chu Hoa Hoa, cô ta không khỏi rùng mình.
Mà đến giờ phút này, Chu Hoa Hoa cũng không quan tâm đến Tống Từ, vẫn như cũ cúi đầu, hướng bậc thang dập đầu.
"Mong anh Thẩm tha thứ, xin anh cứu lây ông nội tôi!"
Cộp Cộp Cộp! Cộp Cộp Cộp!
Trán của Chu Hoa Hoa chảy máu thành một mảng đỏ sẫm.
Nhưng mà, Thẩm Lãng vẫn không có ý thương hại, sắc mặt anh lạnh lùng, căn bản không thèm nhìn đến Chu Hoa hoa, người toàn vết máu kia.
"Tôi là một người chữa bệnh, sẽ không thấy chết mà không cứu, mạng sống của ông nội anh sẽ được cứu!"
Vừa dứt lời, mọi người đứng xem đều nhìn nhau, muốn nói gì đó nhưng lại không ai dám lên tiếng.
Tất cả mọi người có mặt đều thấy Thẩm Lãng thật ngông cuồng, còn chưa xem xét tình hình đã nói có thể cứu tính mạng ông của Chu Hoa Hoa, đây cũng quá ngạo mạn rồi.
Bất chợt, Thẩm Lãng lạnh lùng nói: "Nhưng còn anh, Chu Hoa Hoa, tôi tuyệt đối không tha thứ!"
Con người luôn phải trả giá cho những hành động ngu ngốc của mình, Chu Hoa Hoa từng vu khống Thẩm Lãng hết lần này đến lần khác, thậm chí còn cầm dao dọa nạt anh ở trước cổng trường đại học Giang Hoa khiến danh tiếng của Thẩm Lãng bị ảnh hưởng.
Đối với lòng hiếu thắng của Chu Hoa Hoa, anh không trực tiếp phản kháng lại. Nhưng cho dù lòng hiếu thảo của Chu Hoa Hoa có làm anh cảm động, cũng không thể che đậy được hành vi bỉ ổi của anh ta đối với Thẩm Lãng.
"Anh, cút khỏi đây ngay!"
Thẩm Lãng nâng chân đá Chu Hoa Hoa văng ra.
Cú đá này trực tiếp làm Chu Hoa Hoa nôn ra máu ngay tại chỗ.
Khí thế mạnh mẽ và cường hãn của Thẩm Lãng khiến mọi người ở đấy khiếp sợ.
Tuy nhiên, không một ai dám đặt ra câu hỏi cho sự tàn nhẫn và độc đoán của Thẩm Lãng.
Những người trước nghi ngờ Thẩm Lãng chỉ là đuôi chó của người khác, giờ đây tất cả đều sợ hãi, trốn ở phía sau, không dám thở mạnh.
Tống Từ cũng như vậy, cô ta không nghĩ tới, Thẩm Lãng lại ngoan độc đến vậy, đúng là tàn ác, khí thế mạnh mẽ.
Cô ta giờ mới phát hiện ra dáng vẻ này của Thẩm Lãng, chỉ là anh đã giấu đi bấy lâu nay thôi.
Chính vì vậy, Tống Từ đối với anh càng hứng thú.
Lúc trước ở đại học Giang Hoa, Thẩm Lãng dễ dàng bị anh trai cô ta giáng cho một cú đấm, anh vốn dĩ có thể đánh trả, nhưng Thẩm Lãng lại không làm vậy, anh lựa chọn hóa giải những mâu thuẫn bằng cách nhẹ nhàng nhất.
Vô tình, Tống Từ bị Thẩm Lãng hấp dẫn, rơi vào lưới tình.
Rất nhanh, Thẩm Lãng bước ra khỏi căn hộ của Tây Giang Nguyệt, dần dần khuất xa khỏi tầm mắt của mọi người.
Sau đó, anh lên một chiếc xe Rolls- Royce màu đen.
Quản gia 9527 đã ngồi sẵn trong xe, anh ấy đã chuẩn bị sẵn cho anh một cây xì gà Cuba.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng lại không còn hứng hút.
Sự an nguy của Liễu Thiết luôn ở trong tâm trí anh.
Đến Tây Giang Nguyệt anh định nghỉ ngơi nửa tiếng, nhưng hiện tại lại phải chạy tới vùng ngoại ô Vân Thành này mà không nghỉ ngơi.
Lúc này, tại căn hộ ở Tây Giang Nguyệt, Tống Nghiễn đầu trọc lóc như củ khoai tây, đi đến trước mặt Chu Hoa Hoa.
Nhìn vết máu trên lưng, cái trán sớm đã túa máu của Chu Hoa Hoa, giọng nói Tống Nghiễn nghiêm túc: "Anh nên cảm tạ anh ấy đã không biến anh thành một phế nhân, nếu anh ấy muốn, chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể biến anh thành một kẻ tàn phế!"
Trải qua sự việc ngày hôm nay, Tống Nghiễn dường như hiểu ra. Anh ta thật sự cho rằng Thẩm Lãng chính là một cao thủ, không chỉ có tài thao lược, mà thân thủ cũng rất tốt, chỉ bằng vài đường dao kia, cả Vân Thành này đã không ai có thể sánh kịp.
Chu Hoa Hoa gật đầu, vết thương trên miệng đau đớn, anh ta nhếch miệng nói: "Tôi biết, trước đây cứ nghĩ anh ấy nông cạn, giờ mới hiểu được, chính bản thân mình mới là kẻ ngu ngốc."
Chu Hoa Hoa cảm nhận thấy, Thẩm Lãng giống như cao thủ vậy, nếu lúc trước tin tưởng anh thì hiện giờ cũng không phát sinh ra nhiều mâu thuẫn như vậy, thậm chí còn có thể cùng Thẩm Lãng trở thành bạn bè, điều này cũng rất tốt cho nhà họ Chu sau này.
Đáng tiếc Thẩm Lãng lại có cách hành sự khác.
Ai xúc phạm đến anh ấy, anh ấy sẽ xúc phạm lại!
Lúc này, Hà Bân vẫn chưa nguôi hoàn toàn nỗi sợ hãi.
Nhưng trong đầu anh ta, đã không còn ý niệm muốn trả thù Thẩm Lãng.
Anh ta từng nói mình là luật sư số một ở Vân Thành này, những anh ta biết dù mình có quan hệ rộng, xuất thân tốt thế nào cũng không thể sánh bằng nhà họ Chu.
Chu Chính Khải là thầy của anh ta, năm đó ông Chu xuất thân cao quý hơn người khác, cho dù hiện tại ông đã ẩn danh, nhưng ở Vân Thành vẫn là người trong giới thượng lưu.
Mặc dù nhà họ Chu có gia thế lớn mạnh, nhưng vẫn bị khí thế của Thẩm Lãng đàn áp, hơn nữa Chu Hoa Hoa còn là cháu trai duy nhất của nhà họ Chu, vậy mà hôm nay lại phải quỳ ở đây để nhận tội!
Hà Bân bị thuyết phục hoàn toàn, không dám có bất kì ý nghĩ gì đối với Thẩm Lãng.
Không cần Thẩm Lãng ra tay, chính anh ta sẽ tự động biến mất khỏi đây.
Hôm sau khi quay trở lại công ty, anh ta chính thức tuyên bố nghỉ việc.
Không kham nổi thì phải trốn, thật sợ hãi.
Thời gian trôi qua, đã bốn giờ chiều, Thẩm Lãng cùng quản gia 9527 đã đến ngọn núi nằm ở ngoại ô Vân Thành.
Núi này tên là Tiểu Thanh Sơn, trên núi có có nhiều thảm thực vật cùng cây cối xanh tốt.
Hơn nữa núi này còn chưa được khai phá, không phải địa điểm du lịch và nghỉ dưỡng. Đường lên trên núi rất nhiều ổ gà, đất đá.
Bởi vậy, chiếc xe Rolls-Royce của Thẩm Lãng và quản gia 9527 chỉ có thể dừng lại ở chân núi.
Hai người ở trong núi, tìm suốt ba giờ, nhưng vẫn không tìm ra được gì.
Đêm hôm qua, Lương Trí Nghĩa đã dẫn người đến tìm qua, nhưng cũng không tìm được.
Thẩm Lãng nóng lòng, anh trước giờ vốn là người bình tĩnh, nhưng hôm nay lại khó kiềm chế được sự nôn nóng ấy.
Vào lúc này, phía trước truyền đến tiếng nói. Có ai đó đang nói chuyện.
"Chú La, tìm khắp nơi lâu như vậy, vẫn không thấy, phải chăng đã đi sai địa điểm?"
"Tuyệt đối là đúng, nếu nhà họ Tề ngay cả năng lực ấy cũng không có, dựa vào đâu có thể thống trị cả Vân Thành, chú chắc chắn, địa điểm không sai."
"Chú La, năng lực chạy trốn của Liễu Thiết cũng thật giỏi, bị đâm một nhát vẫn có thể chạy được, chúng ta gần như đã lục tung cả ngọn núi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của anh ta đâu."
"Dù sao anh ta cũng là người luyện võ, quả thực là một đối thủ khó đối phó, nhưng chỉ cần bắt được anh ta, Từ miệng của anh ta có thể moi ra bí mật của Thẩm Lãng. Thông tin này đối với nhà họ Tề vô cùng có lợi."
La Quân cùng đàn em của mình, vừa đi vừa tán gẫu, dự định đến trước suối gặp người đứng đầu.
Nhưng không thể nào đoán được, lại gặp Thẩm Lãng ở đây.
Kẻ thù gặp nhau, không tránh khỏi sự ghen ghét.