Trước mắt, Lý Mạc vẫn có chút lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Lãng, thực lực của hai người Cổ Nguyên và Cổ Phong rõ như ban ngày, mà Thẩm Lãng lại không thèm để tâm như thế, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn có hối hận cũng không kịp.
“Chuẩn bị sẵn vài người, nếu một lát nữa cậu Thẩm Lãng gặp nguy hiểm, cho dù như thế nào cũng phải cứu người xuống, hôm nay cho dù có từ bỏ quyền thi đấu, cũng không thể để cậu ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!”
Lý Mạc nói nhỏ vào một bên tai của Tiêu Đại Dũng.
Tiêu Đại Dũng gật đầu, sau đó xoay người đi bố trí vài người chuẩn bị sẵn sàng, tuy rằng biết những người này có thể hoàn toàn không phải là đối thủ Cổ Phong Cổ Nguyên, nhưng mà có thể dựa vào những người này để cứu Thẩm Lãng là được.
Đứng ở trên võ đài nhưng thật ra vẻ mặt của Thẩm Lãng vẫn lạnh nhạt thờ ơ, mà Cổ Nguyên và Cổ Phong sau khi đi lên võ đài, trong ánh mắt của hai người kèm theo một tia khinh miệt không hề che dấu.
Ở trong lòng hai người bọn họ, Thẩm Lãng lên đài bắt buộc phải một đánh hai, hoàn toàn là tự tìm đường chết, lý do duy nhất làm chuyện này là để có thể thắng và lấy lại chút thể diện cho nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân mà thôi.
“Nếu cậu đã đứng trên võ đài, tuy rằng là một người đối kháng với hai người chúng tôi, nhưng đừng nghĩ rằng chúng tôi sẽ nương tay với cậu, kết cục của cậu sẽ còn thảm hơn so với người vừa rồi nữa đấy!”
Cổ Nguyên nói.
Thẩm Lãng lạnh nhạt cười, khoanh tay đứng đó, nói:
“Dựa vào việc vừa rồi anh đã hạ thủ lưu tình không đoạt đi tính mạng của người khác, tôi tốt bụng nhắc nhở hai anh một câu, cứ lấy toàn bộ thực lực của các người ra đi, nếu không các người sẽ thua rất thê thảm đấy!”
Cổ Nguyên và Cổ Phong cười lạnh một tiếng.
Người này kiêu ngạo như vậy thật sự làm cho người ta muốn nhìn một chút rốt cuộc là anh có thực lực như thế nào.
Âm thanh bắt đầu!
Thẩm Lãng lại vẫn như cũ đứng khoanh tay, nhìn hai người Cổ Nguyên và Cổ Phong.
Hai người sửng sốt một chút, thi đấu bắt đầu rồi, còn đứng như vậy, không phải định từ bỏ đó chứ!
“Nếu từ bỏ, vậy thì chịu chết đi!” Cổ Phong hét lớn một tiếng, ngay sau đó hai người bước nhanh lao về phía Thẩm Lãng.
Lúc này ở dưới đài Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng đều toát mồ hôi lạnh vì Thẩm Lãng, trận thi đấu đã bắt đầu rồi, mà còn thong thả như vậy sao?
Tiêu Đại Dũng thậm chí đã cầm bộ đàm lên, tùy lúc chuẩn bị ra lệnh cho thuộc hạ đi lên cứu người.
Lúc này Cổ Nguyên và Cổ Phong đã đi tới trước mặt Thẩm Lãng.
Hai người trên dưới phối hợp tấn công, nắm tay Cổ Nguyên hướng về phía mặt Thẩm Lãng, mà một chân của Cổ Phong lại hướng về phía bụng Thẩm Lãng.
Nếu lần này Thẩm Lãng bị đánh trúng, chắc chắn sẽ không còn bất cứ con đường sống nào!
Vào lúc này, hai chân của Thẩm Lãng hơi cong lại sau đó đột nhiên dùng sức, nhảy lên cao, võ đài bỗng nhiên run lên.
Ngay sau đó một cú lộn nhào, trực tiếp bay qua đỉnh đầu hai người, hai người kia hoảng sợ nhìn Thẩm Lãng trước mắt chợt lóe lên rồi biến mất đã tránh đi đòn tấn công.
Lúc này Cổ Nguyên và Cổ Phong đều đổ mồ hôi lạnh, bởi vì giờ phút này sau lưng của hai người hoàn toàn không có phòng bị, chỉ cần Thẩm Lãng tấn công, chắc chắn chỉ có thể nghe theo ý trời.
Nhưng mà sau khi Thẩm Lãng tiếp đất lại không có bất cứ ý định nào muốn tấn công bọn họ.
Hai người Cổ Phong và Cổ Nguyên, vội vàng xoay người, trong lòng ẩn chứa sự kinh ngạc.
Bọn họ phối hợp nhiều năm như vậy chưa từng xuất hiện sai lầm, nhưng người trẻ tuổi trước mắt này lại có thể nhẹ nhàng như thế đã tránh thoát đòn tấn công, thân thể và tố chất này chắc chắn không phải người tầm thường.
Thẩm Lãng mặt không đổi sắc, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, nói:
“Mới vừa rồi chỉ là nhắc nhở hai người một chút, đừng bao giờ mất cảnh giác, lấy thực lực thật sự ra đấu đi!”
Cổ Nguyên và Cổ Phong hít sâu một hơi, nhìn dáng vẻ dường như không thèm để tâm.
Mà bên dưới võ đài người xem đã bị doạ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm vì một màn tránh thoát đòn tấn công vừa rồi của Thẩm Lãng, hoàn toàn không thể tin được đây là động tác mà người thường có thể làm được.
“Cái này… cái này thật sự quá kinh khủng rồi!”
“Tôi còn tưởng rằng mình hoa mắt chứ, đây là người sao?”
“Tên nhóc lợi hại này đến cùng là từ đâu chui ra?”
Trong mắt mọi người tràn đầy sự kinh ngạc và không dám tin.
“Lại lần nữa!” Cổ Phong lạnh lùng nói.
Hai người lại bắt đầu tấn công Thẩm Lãng, nhưng lần này bọn họ không dám khinh địch nữa.
Hai người nhanh chóng lao tới trước mặt Thẩm Lãng, đồng thời tung quả đấm ra.
Cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc lại lần nữa xuất hiện, lần này Thẩm Lãng không có chọn cách nhảy lên, mà đột nhiên lách mình, bằng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được, trực tiếp tránh thoát quả đấm của hai người.
“Kết thúc rồi!” Thẩm Lãng nói.
Hai người còn chưa kịp phản ứng thì nắm đấm của Thẩm Lãng đã xuất hiện trước ngực Cổ Phong.
Bộp!
Cổ Phong chỉ cảm thấy lồng ngực bị một luồng sức lực rất lớn đánh vào, sau đó bản thân liền mất đi ý thức, cơ thể giống như con diều giấy bị đứt dây, bay ra khỏi võ đài.
Trong nháy mắt, Cổ Phong đã ngã xuống đất, Cổ Nguyên biết bây giờ mình đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm, muốn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Thẩm Lãng.
Nhưng còn chưa đợi Cổ Nguyên di chuyển, thì Thẩm Lãng đã xuất hiện trước mặt anh ta một cách quỷ dị.
Cổ Nguyên sửng sốt, giờ phút này không thể nào tránh thoát, chỉ có thể gắng gượng tung ra một cú đá, muốn ép Thẩm Lãng lùi về sau.
Nhưng Cổ Nguyên đã tính toán sai rồi!
Cú đá này không những không đẩy lùi được Thẩm Lãng, mà còn làm giảm tốc độ rút lui của mình, bị cú đá móc từ sau ra trước của Thẩm Lãng, một cước đá vào xương sườn của Cổ Nguyên.
Răng rắc!
Cùng với tiếng gãy xương, Cổ Nguyên cảm thấy nội tạng của mình cũng sắp bị vỡ nát rồi.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Cổ Nguyên phun ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó rơi xuống võ đài, ngay cả sức để đứng dậy cũng không có.
Chỉ một nắm đấm và một cú đá, đã giải quyết được cả Cổ Nguyên và Cổ Phong.
Vào lúc này, trong nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân đột nhiên trở nên yên tĩnh không một tiếng động, không chỉ có khán giả và Lý Mạc, mà ngay cả Bàng Hồng cũng bị sốc đến không nói nên lời.
“Làm... Làm sao có thể như vậy được!”
Bàng Hồng, người khi nãy vẫn còn đang cực kỳ đắc ý, lúc này đây tròng mắt của ông ta gần như sắp rớt ra ngoài.
Hai cao thủ mạnh ở bên cạnh ông ta, vậy mà bị một thằng nhóc ranh hạ gục chỉ bằng một nắm đấm và một cú đá! Làm sao có thể có một người lợi hại như vậy trong nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân được đây!
Trước đây, Bàng Hồng cảm thấy Thẩm Lãng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, anh cố tình nói những lời nói ngạo mạn lấy một đánh hai chỉ để kiếm chút thể diện cho nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân, nhưng cảnh tượng trước mắt đã nói cho ông ta biết rằng, đây hoàn toàn bị đè bẹp bởi sức mạnh kia!
“Một nắm đấm và một cú đá! Thẩm Lãng, cậu ấy thật sự làm được rồi.” Lý Mạc không dám tin, dụi dụi mắt nói với Tiêu Đại Dũng đang đứng bên cạnh.
Mà Tiêu Đại Dũng cũng bị hết hồn trước thân thủ mạnh mẽ của Thẩm Lãng, ông ta hít một hơi thật sâu, sau đó mới mở miệng nói: “Đúng vậy! Thân thủ của cậu Lãng thật sự làm người ta vô cùng kinh ngạc!”
Nhìn thấy Cổ Nguyên và Cổ Phong bị khiêng ra khỏi võ đài, sắc mặt của Bàng Hồng trở nên vô cùng khó coi.
Ông ta đã điều tra trước quyền cước của Lý Mạc, ngoại trừ Tiêu Đại Dũng có thể đấu với Cổ Phong và Cổ Nguyên, thực lực của những người còn lại không có gì đáng để chú ý.
Cho nên hôm nay ông ta mới dám phách lối đưa Cổ Nguyên và Cổ Phong đến thách đấu như vậy! Ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện một tên kỳ đà cản mũi, điều này đã phá hủy toàn bộ kế hoạch của ông ta.
Trái tim của Bàng Hồng đang rỉ máu, đóng cửa Thượng Võ Đường đồng nghĩa với việc ông ta sẽ mất đi chỗ dựa trong nhà của Bàng.
Nếu không có võ quán, địa vị của ông ta trong nhà sẽ tụt dốc không phanh, cũng hoàn toàn không thể tranh đoạt vị trí gia chủ với anh mình là Bàng Huyền nữa!
Không đời nào!
Cho dù có mất hết mặt mũi, thì ông ta cũng không thể để Thượng Võ đường đóng cửa!
“Ông chủ Bàng Hồng à, ông thua rồi.” Cuối cùng Lý Mạc cũng có thể ung dung thoải mái sau một thời gian dài chịu áp lực, mỉm cười nhìn khuôn mặt khó có thể chấp nhận được của Bàng Hồng.