Siêu Cấp Đại Gia

Chương 689: Chương 689: Người của anh không đến được!




“Tôi bị Lí Lan và Liễu Ly Ly dụ dỗ, cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống…”

“Chuyện này thật sự không liên quan đến chúng tôi, đều là chủ ý của Lí Lan…”

“Xin anh tha cho tôi một con đường sống, tôi không muốn bị ném cho cá ăn…”

Mấy người khác trong nhóm biểu diễn, và cả cô gái có liên quan, thấy chuyện đã bị lộ liền sợ đến mức quỳ xuống mặt đất để cầu xin.

Lí Lan ở bên cạnh đã sợ đến mức hồn vía lên mây, quỳ xuống đất.

“Anh Lãng, chuyện này… Là… Là hiểu lầm, tôi không biết cô ấy và anh là bạn bè, đều là Lí Lan dụ dỗ tôi…” Liễu Ly Ly sợ đến mức ngay cả lời nói cũng nói không rõ.

Bốp!

Thẩm Lãng tát thẳng vào mặt Liễu Ly Ly.

Lúc này, Liễu Ly Ly gần như choáng váng.

Có thể là do Thẩm Lãng kiểm soát sức lực tốt mới khiến cho Liễu Ly Ly không ngất xỉu.

Nếu làm cho cô ta hôn mê thì quá được lợi cho cô ta!

“Tôi thấy cô là bị tiền tài làm mờ con mắt rồi!”

Thẩm Lãng ngứa răng tức giận, nhưng trong lòng có chút hối hận, không nghĩ đến mười lăm tỷ này lại làm hại Chu Linh.

Hai phút sau…

Chu Linh được đám vệ sĩ áo đen dìu vào phòng thay đồ ở hậu trường.

“Tiền, chưa đưa cho bọn họ, chưa đưa cho bọn họ…” Ngay khi Chu Linh nhìn thấy Thẩm Lãng, nước mắt liền trào ra.

Một cô gái tốt mà trong một thời gian ngắn liền trở nên như thế này, nhất thời trong lòng Thẩm Lãng có chút đau lòng và hối hận.

Mặc dù là nhóm người Lí Lan ra tay, nhưng đều là do chính mình đã đưa mười lăm tỷ mới khiến cho chuyện thành thế này.

“Xin lỗi, là tôi hại cô rồi!” Thẩm Lãng tự trách mình.

Lúc này, sắc mặt Lí Lan đột nhiên u ám, phẫn nộ nói: “Tiền này là tiền đặt cọc mua quần áo mà anh cho tôi, dựa vào cái gì mà để cô ta chiếm làm của riêng… Cô ta là đồ khốn nạn!”

“Trước khi cô ta đến, tôi mới là vũ công chính ở đây, dựa vào cái gì mà cô ta lại thành vũ công chính khi đến đây, so về tướng mạo thì tôi không kém cô ta, so về năng lực tôi cũng không kém cô ta, dựa vào cái gì cô ta lại thành vũ công chính, cô ta có mười lăm tỷ…”

“Cô thật sự đáng chết…” Thẩm Lãng gằn giọng từng tiếng một.

Mặc dù Thẩm Lãng rất ghét những người này, nhưng đối với mấy cô gái này anh cũng thật sự không muốn giết.

Nhưng bộ dạng có chết cũng không hối lỗi của Lí Lan khiến cho Thẩm Lãng muốn giết người.

Loại người này không xứng làm người.

“Đánh gãy tay chân và ném cô ta xuống biển!” Thẩm Lãng ra lệnh nói.

“Rõ!”

Mấy vệ sĩ áo đen không chút do dự bước đến chỗ Lí Lan.

Nghe nói thế, Lí Lan sợ đến mức tai mắt mũi miệng muốn bay lên trời, nếu nói vừa rồi cô ta còn muốn liều chết một phen, Thẩm Lãng sẽ không dám mình, thì bây giờ cô ta biết, Thẩm Lãng thật sự dám giết cô ta!

Chu Linh!

Khát vọng sống sót to lớn đã thôi thúc tiềm năng lớn nhất của Lí Lan.

Cô ta biết trước mặt chỉ có Chu Linh mới có thể cứu mình, trước khi vệ sĩ đến, Lí Lan đã bò đến trước mặt Chu Lộ.

Rầm!

Lí Lan quỳ gối trước mặt Chu Linh, tự tát vào mặt mình và khóc lóc van xin: “Xin lỗi, cầu xin cô tha cho tôi một con đường sống được không, tôi sai rồi, cầu xin cô tha cho tôi một con đường sống, tôi chưa muốn chết, tôi còn có bố mẹ… Tôi thật sự sai rồi, sau này tôi sẽ không cướp đoạt gì của cô nữa…”

“Có thể trả điện thoại lại cho tôi được không?” Tuy rằng Chu Linh rất oán hận Lí Lan nhưng cô vẫn không chịu được.

Lí Lan vội vàng lấy điện thoại của Chu Linh từ trong túi đưa ra.

“Chu Linh, không chị Chu, về sau chị chính là bố mẹ, là tổ tiên thân thích của em, cầu xin chị tha cho em, Lí Lan em không phải người, chị muốn đánh em bao nhiêu lần cũng được, cầu xin chị, em không muốn chết…” Lí Lan khóc lóc cầu xin.

“Tiểu Lan, tôi luôn coi nhóm cô như bạn bè, sao các cô lại đối xử với tôi như vậy…” Chu Linh nói.

Lời nói của Chu Linh làm cho Lí Lan không biết trả lời thế nào, chỉ có thể không ngừng dập đầu cầu xin…

“Người như thế không đáng thương cảm!” Thẩm Lãng nói.

Với những người như Lí Lan, Thẩm Lãng đã gặp qua rất nhiều khi bị dòng tộc bắt thi vào đại học.

Trước mắt Lí Lan tạm thời chịu thua, sau này có cơ hội, răng nanh và dữ tợn còn có thể lộ ra.

“Anh Lãng, tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà. Bây giờ tiền tôi sẽ chuyển cho anh, xin anh thả bọn họ ra, bọn họ cũng chỉ là vì tiền làm mờ mắt…” Chu Linh quay mặt nói với Thẩm Lãng.

Tại sao một cô gái hiền lành tốt bụng lại bị cuộc sống và hiện thực đối xử như thế.

Lúc này trong lòng Thẩm Lãng rất phức tạp, sự đau lòng và áy náy với Chu Linh làm cho Thẩm Lãng không thể không đồng ý.

Thẩm Lãng biết tình cảm đối với Chu Linh không phải tình yêu.

Trên đời này cô gái như Chu Linh rất hiếm thấy, nhất là giống Thẩm Lãng, đều trải qua việc bị người đời sỉ nhục và coi thường.

Nhưng mà Thẩm Lãng biết, những ngày tháng đau khổ của mình chỉ là thử thách, còn Chu Linh thì tất cả đều dựa vào chính mình mà sống.

Con người Chu Linh cứng cỏi khiến cho Thẩm Lãng âm thầm ngưỡng mộ!

“Được, tôi đồng ý với cô, tiền này vốn đưa cô làm tiền công, bây giờ coi như là tiền đền bù cho cô.” Thẩm Lãng cười nhạt nói.

Chu Linh cũng miễn cưỡng cười, ánh mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay Thẩm Lãng: “Cảm ơn anh, tiền này tôi không thể nhận…”

Nói xong Chu Linh đưa tiền lại cho Thẩm Lãng.

Nhìn thấy cơ thể Chu Linh cần nghỉ ngơi gấp, Thẩm Lãng cũng không miễn cưỡng nữa.

Sau khi thu xếp đưa Chu Linh đến bệnh viện, Lí Lan và nhóm người Liễu Ly Ly vẫn quỳ y nguyên trên mặt đất.

Bọn họ biết mạng sống của bọn họ sẽ được giữ lại.

Nhưng Thẩm Lãng sao có thể buông tha bọn họ một cách nhẹ nhàng như vậy được?

Thẩm Lãng đến gần Hoàng Chí Thành một cách từ từ.

Lúc này mũi Hoàng Chí Thành không phải là mũi, mắt cũng không phải mắt.

Hôm nay không chỉ mất tiền mà còn cho thằng nhóc này một con đường, chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn nhà họ Hoàng sẽ bị khinh bỉ chê cười.

Thẩm Lãng châm một điếu thuốc, nhả ra một làn khói làm mờ mắt nói: “Ông chủ Hoàng, chuyện đã xử lý xong rồi, tôi không nghĩ hôm nay người của anh sẽ đến…”

Nghe nói thế Hoàng Chí Thành sửng sốt một chút sau đó mới có phản ứng.

Đã mấy tiếng trôi qua, người của mình vẫn không hề có động tĩnh, dựa theo lộ trình khoảng cách thì chỉ mất mười phút là có thể đến.

Chẳng lẽ?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Không thể nào!

Người đến là nhà họ Hoàng, là hai cao thủ của cao thủ đã tích lũy nhuệ khí nhiều năm qua mà Hoàng Chí Thành đã phải tuyển chọn hàng ngàn lần mới tìm được.

“Anh… Lời này của anh có ý gì?” Hoàng Chí Thành cố gắng bình tĩnh nói.

“Ý của tôi là, người mà anh gọi đến đột nhiên có việc, không đến được…” Thẩm Lãng cười nói.

“Anh…”

Hoàng Chí Thành vội vàng cầm điện thoại đi ra ngoài.

“Xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi hiện đang tắt máy…”

Sau mấy lần lặp đi lặp lại, Hoàng Chí Thành từ bỏ, anh ta biết tám phần người của mình đã xảy ra chuyện.

Có thể tiêu diệt người của mình một cách nhanh chóng như vậy, dù là mười nhà giàu có quyền thế lớn nhất của Giang Nam bắt tay lại cũng không thể nhanh như vậy được, thằng nhóc này sao có thể xử lí được?

Chẳng lẽ nhà họ Hướng thật sự đã bị thiệt trong tay thằng nhóc này sao?

Nghĩ vậy, trán Hoàng Chí Thành đổ mồ hôi lạnh, một người có thể có năng lượng như vậy, Hoàng Chính Thành tự hỏi chính mình cũng không không đối phó được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.