Lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn quả thật rất cần một cơ hội.
Khi học đại học, cô vừa học vừa làm, ăn tiêu tiết kiệm, rất vất vả mới được tốt nghiệp.
Có thể có được một tương lai tốt đẹp, mới không lãng phí công sức đã bỏ ra.
Có điều, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn khẽ lắc đầu.
" Cám ơn ý tốt của hội trưởng Lý, tôi muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để phỏng vấn."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã nghĩ xong rồi, cô muốn dựa vào bản thân mình, cho dù bước tiếp trên con đường gian khổ.
Mặc dù chuyên ngành của cô là y học lâm sàng, nhưng nghề nghiệp trong tương lai cũng chưa chắc là việc này.
Thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn từ chối, Lý Mộc Ca có chút kinh ngạc: "Cô thật sự không cần sao? Cơ hội hiếm có, cô thông minh lanh lợi sẽ rất nhanh thích ứng với công việc."
"Đúng là không cần, tôi muốn tự mình thử sức." Lâm Nhuyễn Nhuyễn trả lời.
DBình thường ở trường học, Lý Mộc Ca cũng có chút hiểu biết về Lâm Nhuyễn Nhuyễn, tuy không cùng lớp, nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng là thành viên hội học sinh.
Với lời từ chối của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Lý Mộc Ca cũng không quá kinh ngạc, hắn còn thích Lâm Nhuyễn Nhuyễn đơn thuần mà cố chấp như vậy.
"Không sao, chỉ cần cô nghĩ thông suốt rồi thì lập tức đến tìm tôi, tôi sẽ giải quyết công bằng cho cô."
Lý Mộc Ca không chỉ là con trai của hiệu trưởng, hắn cũng là người tài giỏi của thành phố Bình An, cùng rất nhiều doanh nghiệp thiết lập mối quan hệ huyết mạch.
Có thể nhận thấy, Lý Mộc Ca có tình ý với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Một người là hoa hậu giảng đường, một người là soái ca giảng đường, trong mắt của các bạn học thì đây có lẽ là một cặp rất xứng đôi.
Chẳng qua, Lý Mộc Ca không bày tỏ tâm ý này với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Hắn trong sáng, cao ngạo, có các loại hào quang bên cạnh, nên muốn tìm một người bạn đời môn đăng hộ đối.
Hắn thích sự trong sang, xinh đẹp của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nhưng rõ rang gia thế của cô lại không tương xứng với hắn.
Thân là con một của hiệu trưởng trường đại học Bình An, Lý Mộc Ca có cảm giác về sự ưu việt đặc biệt cao.
Không chỉ là thân phận, lại còn giỏi giang, hắn tự nhận ở phố Bình An, ngoài Ngô Lương của nhà họ Ngô ra thì không ai có thể so sánh với hắn.
Bởi vậy, trong phương diện kén vợ, hắn rất coi trọng năng lực đối phương, dung mạo song toàn, mới là lựa chọn tốt nhất của việc chọn bạn trăm năm.
Đối với điểm này mà nói, hắn không giống với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cũng không để ý đến nửa kia giỏi bao nhiêu, bởi vì bất luận nửa kia có giỏi như thế nào, cũng không giỏi bằng hắn.
Thẩm Lãng lại rất coi trọng những thứ ở bên trong, nếu một cô gái vừa mắt hắn, tình cảm chân thành tha thiết sẽ thắng tất cả.
"Bạn học Nhuyễn Nhuyễn, tôi lái xe đưa cô về trường học nhé."
Lời mời của Lý Mộc Ca tràn đầy lòng tin.
Chiếc xe chủ tịch Maserati đỗ cách đó không xa.
Có thể được người tài giỏi như hắn chủ động mời, mà còn được ngồi ghế lái, lại còn là chiếc xe nhập khẩu hào nhoáng là mơ ước của biết bao cô gái.
Thế mà nó lại nằm ngoài dự đoán của Lí Mộc Ca.
" Không cần đâu, tôi và Thẩm Lãng sẽ về cùng nhau, cảm ơn ý tốt." Lâm Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu.
Lần này Lí Mộc Ca thật khó bình tĩnh, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại có thể từ chối sự chủ động của hắn!
Lần này không giống với cơ hội việc làm vừa đề cập ban nãy, bời vì đưa cô về trường học chỉ là tiện đường, một việc nhỏ như vậy, Lí Mộc Ca cho rằng Lâm Nhuyễn Nhuyễn sẽ không từ chối.
Nhưng sự thật thì Lâm Nhuyễn Nhuyễn không chỉ có từ chối, còn nói với Lí Mộc Ca rằng sẽ về cùng Thẩm Lãng.
Trả lời như vậy khiến Lí Mộc Ca vô cùng tức giận, trong nháy mắt sắc mặt đã trở nên u ám, dường như có thể vắt ra nước.
Quả thực hắn phải hoài nghi đời người.
Đường đường là soái ca giảng đường, là người tài giỏi của phố Bình An, là con trai hiệu trưởng, rất nhiều hào quang như vậy, lẽ nào lại không bằng kẻ nghèo hèn xấu xa Thẩm Lãng sao?
" Cho dù Lâm Nhuyễn Nhuyễn trong sáng, lương thiện, cũng không thể không nhận ra tôi có ý với cô ta chứ! Ngồi ghế lái của tôi còn là chủ tịch Maserati, cô ta lớn như vậy rồi chắc chắn chưa từng được ngồi! Đồng hành cùng người tài giỏi như tôi lẽ nào khiến cô ta oan ức sao? Trong lòng Lí Mộc Ca nghi ngờ hỏi.
Tuy rằng Lý Mộc Ca không kiêu ngạo, ương ngạnh như Chu Tử Hào, nhưng hắn lại thường giấu những cảm giác ưu tư vào trong lòng, thậm chí còn cao ngạo, thanh cao hơn Chu Tử Hào.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn chưa từng ngồi xe chủ tịch Maserati, nhưng cô đã từng ngồi xe Hennesscy Venom của Thẩm Lãng, xe chủ tịch Maserati cũng không đổi được, vì đây là bản giới hạn, rất vô giá.
Trước mắt, Lâm Nhuyễn Nhuyễn còn không biết hôm nay Thẩm Lãng lái xe đến đây, cũng không biết Venom căn bản chính là xe của Thẩm Lãng, đồng thời cũng không để bạn làm lái xe.
Cho dù là như vậy, cô vẫn dịu dàng từ chối Lý Mộc Ca.
Cho dù cùng chen nhau trên xe buýt, xe điện ngầm với Thẩm Lãng, cô cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ thoải mái.
Cô thích giọng điệu thấp mà có nội hàm của Thẩm Lãng.
Giọng thấp mà không sợ hãi, gặp chuyện gì cũng thể hiện sự mạnh mẽ, rất có cảm giác an toàn.
Lý Mộc Ca trong mắt cô thì khác, tuy con người ở mặt nào cũng giỏi, nhưng lại khiến người khác có một loại cảm giác không dễ hòa hợp, lộ ra ở trong đó một thái độ của kẻ ăn trên ngồi trước, vênh váo hung hăng.
"Nhuyễn Nhuyễn, cô và bạn Thẩm Lãng cũng là ngẫu nhiên gặp sao?"
Luồng u ám trên mặt Lý Mộc Ca lập tức biến mất, khóe miệng cong lên thành một nụ cười mỉm, không còn thể hiện sự khó chịu trong lòng.
" Không, chúng tôi hẹn cùng nhau đi bộ." Lâm Nhuyễn Nhuyễn thành thực trả lời.
Nghe thấy vậy lại càng khiến Lý Mộc Ca càng thêm khó chịu.
Cái gì cơ?
Lâm Nhuyễn Nhuyễn thuần khiết say động lòng người lại đi bộ cùng một kẻ xấu xa Thẩm Lãng sao!
Sắc mặt Lý Mộc Ca căng ra, vốn dĩ đang giả bộ cười, lúc này lại cứng đờ như khúc gỗ.
"Xem ra, mối quan hệ của họ khá tốt, lẽ nào hai người họ có tình cảm?" Ánh mắt Lý Mộc Ca âm thầm hỏi.
"Không.......Không, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng giải thích.
Chủ yếu là Lâm Nhuyễn Nhuyễn lo lắng sẽ xảy ra xa cách về mối quan hệ giữa cô và Thẩm Lãng, dù sao bây giờ cũng chưa xác định được Thẩm Lãng có cảm tình với cô hay không, sợ đến lúc ngay cả làm bạn bè cũng không được.
Một thời gian tới đây, Lâm Nhuyễn Nhuyễn định nạp điện cho chính mình, chỉ để mình giỏi hơn, như vậy mới có thể xứng với tài năng của Thẩm Lãng.
Có điều, điều này lại khiến Lý Mộc Ca hiểu lầm rằng, Lâm Nhuyễn Nhuyễn không có cảm tình với Thẩm Lãng, thậm chí ghét bỏ, bằng không hà tất gì phải mơ hồ giải thích.
"Ha ha, tôi nói mà, bốn năm đại học là một kẻ nghèo vắng vẻ vô danh, chỉ có náo nhiệt toàn trường chỉ vì có liên quan đến gian lận, loại cặn bã như vậy sao có thể theo đuổi Lâm Nhuyễn Nhuyễn chứ, có lẽ là do Lâm Nhuyễn Nhuyễn quá lương thiện, có lòng thương hại những kẻ đáng thương yếu đuối."
Trong lòng Lý Mộc Ca nghĩ như vậy là đương nhiên, lại không biết rằng Thẩm Lãng đã mua cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn chiếc Đồng hồ Patek Philippe bản giới hạn, có thể đổi chiếc Maserati của hắn.
Người nghèo, đúng là hồn nhiên!
Thẩm Lãng có thể nhìn ra trong lòng Lý Mộc Ca đang có sự tính toán.
Ca là người dựa vào tiền tài để chiếm lấy tâm hồn thiếu nữ hoa hậu giảng đường sao? Ca dựa vào sự tài hoa, khí chất sao!
Bốn năm thầm lặng vô danh, trầm lặng ít lời, nghèo đến mức tiết kiệm mua đồ tặng người khác, bị kẻ xấu vu hãm, bị anh em bán đứng, muốn bao nhiêu thê thảm là có bấy nhiêu.
Nhưng mà, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn không duy trì mối liên hệ với hắn, không chê bai không từ bỏ, đây chính là sự mê hoặc con người!
Lúc này, Lý Mộc Ca không để ý đến Thẩm Lãng nữa, coi hắn như không khí, sau đó liền cong miệng giảng giải với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
"Nhuyễn Nhuyễn, vẫn nên để tôi đưa cô về trường, cô không thích hợp ở với loại người đó, gần những người đen sẽ lại càng đen, ở cùng với người nghèo, tư duy cũng sẽ trở thành tư duy của người nghèo, tương lai và sự nghiệp của cô cũng sẽ không thăng tiến."