Siêu Cấp Đại Gia

Chương 540: Chương 540: Nham hiểm




Tâm trạng Lý Liên Giang vô cùng kích động, khiến cho bệnh của ông ta càng thêm phát tác.

Mà lúc này, Thẩm Lãng đã xoay người đưa Lý Thư Yểu và bố của cô ta rời đi.

Lý Thư Yểu nói với Thẩm Lãng: "Anh giỏi quá, hù dọa được cả Qúy Liên Giang."

''Hù dọa? Tôi đâu có dọa ông ta. Ông ta có bệnh thật, hơn nữa còn sắp chết." Vẻ mặt Thẩm Lãng rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa.

"Hả? Không phải chứ. Lẽ nào anh không cần bắt mạch mà cũng biết ông ta mắc bệnh gì sao?" Lý Thư Yểu kinh ngạc hỏi.

"Cũng không hẳn là vậy, có một số bệnh phải bắt mạch người bệnh thì mới biết được cụ thể triệu chứng, nguyên nhân và quá trình phát triển của bệnh. Nhưng kiểu người sắp chết như Qúy Liên Giang thì chỉ cần nhìn sắc mặt là đã biết mạng sống của ông ta không còn duy trì được bao lâu nữa." Thẩm Lãng giải thích.

Qủa nhiên, lúc Thẩm Lãng vừa dứt lời, bọn họ còn chưa đi được bao xa, đã thấy miệng Qúy Liên Giang phun ra một ngụm máu tươi.

''Phụt" một cái, máu bắn lên bậc thang Ngôn Hòa Đường.

Nghe thấy âm thanh này, đám người Thẩm Lãng và Lý Thư Yểu lập tức quay đầu lại.

Họ chỉ thấy, Qúy Liên Giang đang đứng trên bậc thang, trước mặt hắn là một vũng máu tươi vừa mới phun ra.

Sắc mặt Qúy Liên Giang phờ phạc, vàng vọt hơn ban nãy, nhợt nhạt như không còn một giọt máu.

Mặc dù cả người Qúy Liên Giang vẫn chưa ngã xuống, nhưng có thể thấy dáng vẻ đau đớn của ông ta, cả người lảo đảo nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ.

"Thì ra những lời anh nói đều là sự thật. Tôi còn tưởng anh nói những lời đó để dọa ông ta."

Tâm trạng Lý Thư Yểu hết sức phức tạp, nhìn cảnh tượng trước mặt mà vô cùng kinh hãi.

Lời tiên tri đã thành sự thật!

"Tôi đã nói rồi, thời gian sống của ông ta không còn nhiều, nhưng ông ta nhất định không tin, giận dữ như thế lại chết sớm hơn ba ngày." Thẩm Lãng không mặn không nhạt trả lời.

"Ông ta là bác sĩ, hơn nữa ở nơi này cũng có chút danh tiếng, chẳng lẽ ông ta không biết tình trạng sức khỏe của mình thế nào sao?" Lý Thư Yểu nghi ngờ chuyện này.

"Bác sĩ cũng là người thôi. Chính vì ông ta nghĩ rằng năng lực chữa bệnh của mình cao siêu nên mới dửng dưng coi thường. Hơn nữa, có một số bệnh có liên quan rất lớn đến gien di truyền. Ví dụ loại khí hàn tà xâm nhập này cũng liên quan đến thể chất của mỗi người, nhưng thể chất ở đây không phải là chỉ độ cường tráng khỏe mạnh của cơ thể. Lấy một ví dụ đơn giản, ví dụ thực tế thường thấy trong cuộc sống, đó là một số người bình thường nhìn rất khỏe mạnh cường tráng, hằng ngày chăm chỉ rèn luyện thể dục thể thao, tựa như không bao giờ bị bệnh, nhưng đột nhiên nếu họ mắc một loại bệnh rất nặng nào đó, thường là chống đỡ không được bao lâu đã ra đi, còn không bằng những kẻ quanh năm ngày tháng ốm vặt triền miên. Đây đều là do gien quyết định, cũng không phải là tập thể dục thể thao không có lợi ích gì, chỉ là tác động của gien bên trong quá lớn mà thôi."

Thẩm Lãng giải thích thế này khiến Lý Thư Yểu lập tức hiểu ra.

"Tôi hiểu rồi. Suy cho cùng là ông ta chủ quan với bệnh tật. Thật sự bệnh của ông ta không thuốc nào cứu nổi sao?" Lý Thư Yểu hỏi Thẩm Lãng.

''Không thuốc nào cứu nổi." Thẩm Lãng nói một cách vô cùng chắc chắn. "Có một số bệnh, khi đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi thì khó mà chữa được, thối rữa từ bên trong mà ra, trừ phi sư phụ của tôi xuống núi."

"Sư phụ của anh?" Trong mắt Lý Thư Yểu xẹt qua một tia nghi ngờ.

"Đúng vậy, năng lực và hiểu biết về y học của sư phụ tôi đều là tự học mà có, đây là một cách học vô cùng khắc nghiệt. Tự nhiên tôi lại có sư phụ giảng dạy và truyền lại cho."

''Vậy sư phụ anh là ai?" Lý Thư Yểu lại hỏi.

''Cái này không quan trọng." Thẩm Lãng cười nhàn nhạt.

Ngay vào lúc này, Qúy Liên Giang hướng về phía Thẩm Lãng mà hét lên: "Tao không có bệnh! Không hề có bệnh! Ranh con, mày nói láo!”

Đến lúc này rồi mà Qúy Liên Giang vẫn cả vú lấp miệng em.

"Ông không có bệnh? Thế ông nôn ra máu làm gì? Ông cứ hét thêm vài câu nữa xem, đảm bảo không sống nổi qua tối nay." Ánh mặt Thẩm Lãng hờ hững quét qua Qúy Liên Giang một cái.

Mặc dù Qúy Liên Giang vẫn còn liều mạng cãi lại, nhưng trong lòng ông ta đã rõ mười mươi một chuyện, ngay cả bản thân ông ta cũng không phát hiện ra bệnh của mình, nhưng người thanh niên trước mặt lại chỉ bằng một cái liếc mắt đã nhìn ra được, điều này chứng minh năng lực của anh còn hơn cả ông ta.

Sau đó, Qúy Liên Giang chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Lãng đưa bệnh nhân đi mà không có cách nào ngăn cản.

Dù sao cả người ông ta bây giờ đã rất yếu ớt rồi, ngay cả đứng cũng rất chật vật.

Chờ cho đến khi Thẩm Lãng đã đi xa thì lúc này Qúy Liên Giang mới ngồi phịch xuống đất, giống như bị tê liệt vậy, cả người vã mồ hôi, không chút sức lực, hoa mắt chóng mặt.

Vừa rồi ông ta nổi giận đã gây ảnh hưởng đến cơ thể, khiến cho bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng hơn.

"Người này! Không thể để cậu ta sống sót!"

Người ta đều nói người sắp chết đều nói những lời lương thiện, nhưng Qúy Liên Giang sắp chết đến nơi cũng vẫn muốn tìm cách tính sổ Thẩm Lãng.

Qúy Liên Giang ý thức được rằng, những hành động sai trái của mình cũng sẽ bị Thẩm Lãng đem ra ánh sáng.

Đối với ông ta thì trong cái nghề này, danh dự vẫn vô cùng quan trọng.

Đã có cách rồi!

Bỗng nhiên, Qúy Liên Giang nghĩ ra một kế để hắt nước bẩn lên người Thẩm Lãng.

Sau đó, Qúy Liên Giang cố gắng chống đỡ thân thể, vội vàng gọi điện thoại cho viện trường Ngôn Hòa Đường.

"Viện trưởng Tiền, có người vi phạm hành nghề chữa bệnh, tôi muốn tố cáo cậu ta." Qúy Liên Giang nói.

Lúc này, Viện trưởng Ngôn Hòa Đường là Tiền Thuật đang tham dự cuộc họp ở nước ngoài.

Tiền Thuật nghe xong câu này lập tức nhíu mày: ''Là bác sĩ ở Ngôn Hòa Đường sao? Nếu đúng như vậy thì bây giờ tôi sẽ đi tìm cậu ta để xử lí thích đáng. Chú ý bảo vệ danh dự của bệnh viện chúng ta, nhất định phải cẩn thận chuyện này."

Tiền Thuật nghĩ, nếu chuyện bác sĩ ở Ngôn Hòa Đường vi phạm việc hành nghề chữa bệnh bị lộ ra ngoài thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới danh tiếng của Ngôn Hòa Đường.

"Viện trưởng Tiền. cũng không phải là bác sĩ ở bệnh viện chúng ta." Qúy Liên Giang nói tiếp.

"Thì ra không phải ở bệnh viện chúng ta. Thế cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Bỗng nhiên Tiền Thuật cảm thấy sợ bóng sợ gió.

"Có người đưa bệnh nhân rời khỏi Ngôn Hòa Đường, còn tuyên bố cậu ta hiểu về chữa bệnh, có thể điều trị bệnh cho bệnh nhân. Cậu ta còn chửi Ngôn Hòa Đường là bệnh viện có lòng dạ đen tối. Trên cương vị là phó viện trưởng, đồng thời lại là bác sĩ, thực sự tôi không thể chịu nổi chuyện này. Tôi không thể nhẫn tâm nhìn cậu ta hãm hại người bệnh nữa!"

Chiêu này của Qúy Liên Giang đủ nham hiểm, chưa nói đến những việc làm sai trái của ông ta, bây giờ lại còn muốn kéo Ngôn Hòa Đường cùng xuống nước với mình.

Có Ngôn Hoà Đường cùng dính vào chuyện này, ông ta có thể mượn danh tiếng Ngôn Hòa Đường để trả thù Thẩm Lãng.

Nếu thực sự xảy ra chuyện thì ông ta có thể đẩy hết trách nhiệm lên Ngôn Hòa Đường.

Thật quá nham hiểm!

Tiền Thuật nghi ngờ chuyện này: "Ông Qúy, từ bao giờ mà ông lại tỏ ra ngay thẳng chính trực như vậy? Trước đây tôi nhớ ông không như vậy, gặp phải chuyện gì thì ông nóng lòng phủi sạch sẽ mọi chuyện. Lần này sao vậy?"

"Viện trưởng Tiền à, thực ra lần này tôi cũng có tâm tư riêng của mình. Tôi là bác sĩ điều trị cho bệnh nhân đó, nhưng thằng nhãi đó lại hớt người trên tay tôi đi, còn tuyên bố sẽ dùng sự thật chứng rằng năng lực của tất cả bác sĩ Ngôn Hòa Đường đều thua kém cậu ta. Nếu danh dự phó viện trưởng của tôi bị tổn hại như vậy thì chẳng phải là ảnh hưởng rất lớn tới bệnh viện chúng ta hay sao. Danh dự của Ngôn Hòa Đường chúng ta đâu phải quả hồng để cậu ta chà đạp."

Qúy Liên Giang tiếp tục thêm dầu vào lửa, cố ý thu hút sự chú ý của Tiền Thuật vào chuyện này. Chỉ cần có liên quan đến Ngôn Hòa Đường thì Tiền Thuật nhất định sẽ nghiêm túc để ý đến chuyện này.

"Hay là cậu ta cố tình gây chuyện để nổi tiếng? Bây giờ trên mạng rất thịnh hành kiểu này, hầu như mỗi ngày đều có một vài người như vậy. Hay cậu ta là người đối thù cạnh tranh mời đến để bôi nhọ danh dự Ngôn Hòa Đường chúng ta?" Tiền Thuật sinh nghi.

''Cũng có khả năng. Viện trưởng Tiền nhất định phải làm rõ chuyện này, đừng để cho danh tiếng của Ngôn Hòa Đường bị hủy hoại trong tay cậu ta." Qúy Liên Giang tiếp tục thêm dầu vào lửa.

"Cậu ta nắm trong tay cái thóp gì của chúng ta sao? Nếu cậu ta nắm được cái thóp gì thì chuyện này nghe còn có lý. Còn nữa, ông Qúy, tôi hỏi ông một chuyện, ông phải thành thật trả lời cho tôi biết, có phải là ông không chữa trị khỏi cho bệnh nhân đó?" Tiền Thuật hỏi.

"Viện trưởng Tiền, năng lực chữa bệnh của tôi viện trưởng còn không tin tưởng sao? Chúng ta đều tập trung vào việc đi chậm mà chắc, điều trị chậm nhưng tỉ mỉ cẩn thận. Bệnh nhân tuân theo quy trình điều trị do tôi đặt ra thì có thể khỏi bệnh dứt điểm. Nhưng bệnh nhân kia lại bị tẩy não, khăng khăng tin phương thuốc của cậu ta, khiến cho bao tâm huyết trong quá trình điều trị của đôi đổ sông đổ bể.” Qúy Liên Giang giải thích một cách dối trá.

"Thì ra là như vậy. Ông Qúy, tôi nói với ông, chuyện này phải nghiêm túc xử lý. Đừng để chuyện này phá hủy danh tiếng của Ngôn Hòa Đường. Tôi còn đang đi họp ở nước ngoài. Trước khi tôi gấp rút trở về thì chuyện này giao cho ông xử lý, ông cứ sử dụng khủng hoảng quan hệ công chúng khi cần thiết, đánh rắn đánh bảy tấc, phải bắt được thóp của đối phương, khiến cho hắn không thể cựa mình!"

Nghe Tiền Thuật nói những lời này, trong lòng Qúy Liên Giang lập tức nở một nụ cười nham hiểm.

Lần này, ông ta phải bóp chết Thẩm Lãng từ trong nôi, trước khi anh bước vào giới Đông y.

Trước khi Thẩm Lãng trở nên nổi tiếng thì ông ta phải dồn anh vào tình cảnh vĩnh viễn không thể trở mình.

Đúng là ác giả ác báo, sau khi Qúy Liên Giang vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Tiền Thuật thì ông ta lập tức nôn ra máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.