"Hai mươi bảy triệu!" Lưu Quế Lan ngạc nhiên nhìn qua Thẩm Lãng.
Ở thành phố Giang Nam này, tiền lương của một bảo mẫu cao nhất cũng mới chỉ có gần mười bốn triệu, vậy mà Thẩm Lãng vừa mở miệng đã lập tức cho hai mươi bảy triệu, bà không thể để Thẩm Lãng bỏ ra nhiều tiền như vậy, vội vàng nói ra: "Cậu Lãng, cái này không cần nhiều vậy đâu, nếu muốn cậu có thể cho mỗi người chín triệu là được rồi."
"Chỗ ấy bé con rất nhiều, lượng công việc rất lớn, mà ban đêm còn cần chăm sóc cho tụi nhỏ nữa, cứ tính toán ra thì mỗi bảo mẫu lại làm gần hai phần công việc, một bảo mẫu bình thường cũng đã gần mười bốn triệu, bây giờ tôi đưa cho mọi người hai mươi bảy triệu cũng không tính là quá nhiều!" Thẩm Lãng nói.
Toàn bộ viện mồ côi có nhiều đứa nhỏ như vậy, mà còn là một viện rất lớn, mỗi ngày làm công việc không hề ít nên hai mươi bảy triệu quả thật không tính là quá nhiều.
Thấy Thẩm Lãng như thế, Lưu Quế Lan cũng không kiên trì thêm nữa.
Thẩm Lãng đưa địa chỉ cho Lưu Quế Lan, để Lưu Quế Lan trở về chuẩn bị một chút, chờ tới ngày mai khi Mã Đào xử lý xong chuyện ở trường học thì lại đi tới viện mồ côi.
Sau khi Lưu Quế Lan rời đi, Lý Mạc đi tới bên cạnh Thẩm Lãng, nói với Thầm Lãng: "Vậy chuyện của Phan Đại Lực và Tề Hồng sẽ xử lý như thế nào?"
Phan Đại Lực sợ hãi một trận, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng, Tề Hồng thấy thế cũng vội vàng quỳ xuống cùng chỗ với Phan Đại Lực, phía trước mặt Thẩm Lãng.
"Anh, chúng tôi biết sai rồi.”
"Cầu xin anh, anh thả chúng tôi đi, tôi nhất định sẽ đưa Vương Băng đi tới trường học làm sáng tỏ mọi chuyện cho Mã Đào."
Hai người vừa cầu xin vừa ngước lên sợ hãi nhìn Thẩm Lãng.
"Nếu như ngày mai không nhìn thấy cô gái kia xuất hiện ở trường học, thì hai người cẩn thận cái mạng chó của mình đi." Giong điệu lạnh lùng của Thẩm Lãng vang lên.
Lý Mạc và Thẩm Lãng rời đi.
Náo nhiệt ở chỗ này cũng góp đủ, Phan Đại Lực và Tề Hồng cúi đầu xám xịt rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãng đã lái xe đi tới trường học Mã Đào.
Xa xa, Thẩm Lãng đã thấy Lưu Quế Lan đang đứng trước cửa trường học lo lắng, nhìn ngó xung quanh.
"Dì Lan, dì đến rồi đó sao?" Thẩm Lãng nói.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng, vẻ mặt Lưu Quế Lan kích động không thôi nói: "Cuối cùng hai người tới rồi, bọn họ đã đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng, nhưng với chuyện vu khống hãm hại Mã Đào thì họ không chỉ không thừa nhận mà còn tung tin đồn nhảm nói chúng ta tìm xã hội đen đe dọa bọn họ, lần này hiệu trưởng nói muốn đuổi học Mã Đào..."
Nghe được những lời này, Thẩm Lãng nắm chặt tay thành nắm đấm còn vang lên từng tiếng kêu răng rắc, một người ở tầng dưới cùng của xã hội thì phải chấp nhận sự nhục nhã của đám người vô liêm sỉ đó sao?
Thì ra sau khi về nhà, Tề Hồng đã nói chuyện này với chị gái mình là Vương Băng, sau khi Vương Băng nghe xong, không những không thấy hối hận mà càng giận dữ với Lưu Quế Lan và Thẩm Lãng.
Hôm nay đi tới trường học, Tề Hồng đã dặn đi dặn lại Vương Băng phải làm cho rõ chuyện này, nhưng Vương Băng chỉ đáp ứng ngoài mặt mà thôi, khi tới trường học lại lật mặt như lật bánh tráng, dưới cái nhìn của cô ta, chồng mình thân là một ông chủ công ty trên thị trường, một người của tầng đáy xã hội như thế kia thì cũng không quan trọng lắm.
Phòng làm việc của hiệu trường.
Ngoại trừ hiệu trưởng, chủ tịch trường học ra thì còn có giáo viên chủ nhiệm của Mã Đào, đương nhiên còn có Vương Băng và người chồng cô ta vô cùng lấy làm kiêu ngạo Lâm Lập Quốc.
"Chuyện này không cần thương lượng, nếu như các người không đuổi học Mã Đào, tôi sẽ đưa chuyện này ra bên ngoài, trường học các người dám dung túng cho việc học sinh và phụ huynh có tham gia vào thế giới ngầm, đến lúc đó tin tức nhất định sẽ được truyền ra và danh tiếng của trường học các người cũng sẽ bị ảnh hưởng, thì cũng đừng có trách tôi vô tình." Vương Băng nói với giọng điệu lạnh lùng.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm nhìn thoáng qua nhau, sắc mặt cả hai đều trở nên vô cùng khó coi.
Ban đầu, cái trường học này vẫn là một khu cấp ba nghèo khó, cho tới nay cũng không được coi trọng gì, nếu như đang yên đang lành lại gây ra chuyện gì xấu mặt thì cái trường học này coi như sẽ không ngóc đầu lên được nữa, mà vị trí hiệu trưởng này cũng không giữ được nữa.
"Hiệu trưởng, chuyện này, có lẽ cần phải tra lại một chút, bạn học Mã Đào có thành tích học tập không tệ, hơn nữa chúng ta không thể chỉ dựa vào lời đồn mà bêu xấu một học sinh, càng không thể đuổi học học sinh theo cách này được!" Chủ nhiệm lớp của Mã Đào nói.
Làm chủ nhiệm lớp của Mã Đào cô có ấn tượng không tệ với Mã Đào, hơn nữa, cô ấy cũng đã gặp qua Lưu Quế Lan, bên trong ấn tượng của cô ấy, Lưu Quế Lan cũng không phải kiểu người như vậy.
Nghe được cô giáo kia nói như vậy, Vương Băng tức giận đứng bật dậy, nói: "Là một cô giáo, hôm nay cô nhất định phải nói rõ ràng cho tôi biết, nghe ý tứ của cô là muốn ám chỉ chúng tôi đang kể xấu về họ đúng không? Cô không biết ông xã tôi làm cái gì à? Anh ấy là ông chủ của công ty Thượng Thị đấy, chẳng lẽ anh ấy còn phải đi nói xấu bọn họ hay sao?"
Muốn gán tội cho ngươi khác thì sợ gì không có lý do.
Trước mắt Vương Băng đã nhận định chắc chắn mẹ của Mã Đào là kẻ trộm đồ của người khác, con dùng người ở thế giới ngầm đe dọa uy hiếp bọn họ.
Hiệu trưởng thở dài một hơi, vì bảo toàn cho cả trường học nên cũng không có cách nào khác nữa, hiệu trưởng đành phải thoải hiệp.
Đuổi học một học sinh không biết tên là có thể bảo vệ trường học và cũng là cho nhiều đứa nhỏ có hoàn cảnh khó khăn được tiếp tục học, nên việc này chính là một trong những lựa chọn tốt nhất đối với hiệu trưởng.
"Được, vậy cứ quyết định như vậy đi, cô Lưu thông báo một tiếng cho gia đình học sinh Mã Đào, buổi chiều dẫn Mã Đào rời đi, trường học chúng tôi không thể cứ bị bêu rếu danh tiếng như vậy!" Hiệu trưởng bất đắc dĩ nói:
Cô giáo Lưu vẫn còn muốn nói điều gì đó, lại bị chủ nhiệm lớn tuổi ngăn cản lại, nói: "Cô giáo Lưu, chuyện này cô cũng phải hiểu cho rõ, nếu như làm lớn chuyện này lên thì mọi hoạt động ở cái trường này đều sẽ bị dừng lại hết đó, đến lúc đó sẽ có càng nhiều đứa nhỏ khác phải chịu ảnh hưởng!"
Nghe được câu này, cô giáo Lưu cũng chỉ đành thở dài một hơi rồi gật đầu.
Cô ấy đối với việc này thật sự là muốn giúp Mã Đào làm sáng tỏ, cho dù mẹ của Mã Đào có trộm đồ hay không cũng không nên liên lụy tới một học sinh như vậy, nhưng hôm nay người ta còn nói mẹ Mã Đào tìm xã hội đen đe dọa người ta, khiến chuyện này dường như không còn cơ hội nào làm sáng tỏ.
Làm chủ nhiệm lớp Mã Đào, năng lực của cô ấy cũng có hạn, muốn giúp cũng không giúp được.
Lúc này, cửa phòng họp đột nhiên bị đá văng ra tiếng, Thẩm Lãng và Lưu Quế Lan cùng đi vào.
Vợ chồng Vương Băng và nhóm người hội trưởng đều giật nảy mình.
Nhất là khi họ nhìn thấy Thẩm Lãng và Lưu Quế Lan, Vương Băng càng tức giận không có chỗ phát tiết.
Nếu không phải vì hai người này, cô ta cũng sẽ không phải ở cục cảnh sát nhiều ngày như vậy.
"Các người cũng tới đúng lúc lắm đấy! Nhanh đưa đứa con trai kia đi đi, cậu ta đã bị trường học đuổi học rồi!" Vương Băng nói với Lưu Quế Lan.
"Ai là hiệu trưởng ở đây?" Thẩm Lãng không nhìn qua Vương Băng, loại phụ nữ này chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ, anh cũng lười phản ứng với bà ta làm gì.
"Tôi là hiệu trưởng, cậu là người nào, xông tới phòng hiệu trường làm cái gì?” Hiệu trường đứng lên, bất mãn nhìn về phía Thẩm Lãng.
"Thân là hiệu trưởng, chuyện này ngay cả điều tra cũng không thèm làm, chỉ với vài câu nói của người đàn bà đanh đá này thì ông liền muốn đuổi học Mã Đào, ông như vậy thì có tư cách gì làm hiệu trưởng hả?" Thẩm Lãng nói với giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.
"Đây là chuyện trường học của chúng tôi, không có liên quan gì đến một người ngoài như câuj hết, bây giờ ngay lập tức đi ra ngoài cho tôi!" Hiệu trưởng khinh thường nói.
Lúc này, bên kia Vương Băng lập tức mở miệng ra nói: "Hiệu trường, thằng nhóc này chính là người mà Lưu Quế Lan tìm từ thế giới ngầm đến đấy."
Sau khi nghe nói như vậy, hiệu trưởng và cô Lưu lập tức quay sang đánh giá Thẩm Lãng thêm mấy lượt.
Thấy Thẩm Lãng tuổi còn trẻ, nếu không phải có Vương Băng nói ra thì bọn họ thật sự không nhìn ra thanh niên trẻ tuổi này là người của thế giới ngầm..
"Thằng nhóc, trường học cũng không phải là nơi mà cậu muốn làm gì thì làm, tôi khuyên cậu đừng nên làm loạn thì hơn, nhanh chóng rời khỏi trường học đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!" Hiệu trưởng lạnh giọng nói.